Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 26: Q.1 - Chương 26: TA ĐẾN TUYỂN HẬU




Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt tóe lửa của Bối Bối, điểm duy nhất lộ ra, các bộ phận khác trên khuôn mặt cơ hồ đều bị quả hồng che đậy. Hắn cố giữ khuôn mặt nghiêm túc nén cười, chịu đựng đến mặt mày nhăn nhó , sau cùng rốt cục nhịn không được phì cười ra.

Cô Ngự Hàn thấy nàng phát cáu, lập tức đưa tay ra sau đỡ nàng, môi cong càng lúc càng lớn: “Không cần kích động, không cần kích động, mọi người khi ngã, chỉ cần đứng lên sẽ không có việc gì.”

“Ngươi còn nói, ngươi còn nói! Ngươi… Oa… Ngươi khi dễ ta, oa…” Bối Bối đột nhiên khóc lớn, khóc đến long trời lở đất. Khóc lớn không hề báo động trước làm Cô Ngự Hàn trở tay không kịp, hắn dường như đùa hơi quá đáng?

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta không nói nữa , ngoan nào, đừng khóc nữa.” Cô Ngự Hàn ôm nàng vào lòng dỗ dành, không thèm để ý nước quả hồng trên đầu nàng làm bẩn áo trắng của hắn.

“Ô ô ô… Ngươi khi dễ ta, ngươi là kẻ đáng ghét, là người đáng ghét nhất trên thế giới này, ô ô ô…” Bối Bối lúc lắc đầu, cố ý làm nước hồng dây vào áo trắng của hắn.

“Được rồi mà, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta đáng ghét. Chỉ cần nàng không khóc, ta sẽ làm theo ý nàng, như vậy có được hay không?” Cô Ngự Hàn liền thương lượng.

Nghe vậy, Bối Bối đang khóc liền thoáng dừng lại, ánh mắt giấu ở trong ngực hắn trong nháy mắt mở ra, sáng long lanh, một giọt nước mắt cũng không có. Trong nháy mắt, lại tiếp tục khóc: “Ô ô ô… Ngươi chỉ biết gạt ta, ô ô ô…”

“Lần này ta cam đoan không gạt nàng.” Cô Ngự Hàn hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm sao cho nàng đừng khóc nữa, nàng khóc thật đúng là kinh thiên động địa.

“Thật chứ?” Bối Bối sụt sịt xác nhận .

Với màn kịch tự biên tự diễn của Bối Bối ngay từ đầu thấy hết, loáng thoáng có cảm giác điều gì đó không đúng, hắn cau mày nhìn chăm chú Bối Bối đang nằm trong lòng Vương nói : “Vương, không được tùy tiện hứa hẹn, vua không nói đùa…”

Cô Ngự Hàn chỉ là tiếp tục trấn an Bối Bối: “Thật mà, ta cam đoan!”

“Ta đây muốn giúp ngươi tuyển Vương hậu!” Bối Bối to giọng tuyên bố, giả đò lau nước mắt, sau đó đẩy hắn ra.

Lời của nàng nói ra, Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ đồng thời ngẩn ngơ.

“Vô lễ! Việc này không phải là thứ ngươi có thể đùa được.” Thương Tuyệt Lệ liền trách cứ Bối Bối.

Cô Ngự Hàn nhìn Bối Bối với ánh mắt nghiêm khắc, con ngươi đen càng trở nên thâm thúy, mơ hồ hỗn loạn, thăm dò ý tứ hàm xúc.

Với kỹ năng của mình, trong nháy mắt, hắn trên mặt lại một lần nữa lơ đãng tràn ngập gian tà, cười nhẹ như gió: “Tốt, vậy phiền Tiểu Bối Bối hao tâm tốn sức tuyển ra người tốt nhất.”

“Vậy đưa danh sách đến đây đi.” Bối Bối không thể chờ đợi được đưa tay qua hắn lấy tấu chương , nụ cười sáng lạn, chẳng còn dấu tích của bộ dạng khóc đến chết đi sống lại lúc nãy. Đọc qua tấu chương, nàng phát huy đầy đủ bản lĩnh đọc nhanh như gió .

“Không có, không có, không có…” Nàng càng xem càng cao hứng nhếch môi. Không để ý gì đến những lời mình nói ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn lóe ra vẻ nghi hoặc, đáy mắt như thẫm lại, đối với vẻ tìm kiếm ngây ngô của nàng, nàng dường như đang tìm tên của ai?

Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt nhìn Vương tùy ý để Tô Bối Bối náo loạn, xem Bối Bối cầm tấu chương vốn để trình lên Vương, trong đầu hắn Tô Bối Bối ba chữ này làm hắn phát bệnh.

“Tiểu Bối Bối, chọn được Vương hậu cho ta chưa?” Cô Ngự Hàn thanh âm khàn cắt đứt hành động tự ngược đãi mắt của nàng.

Bối Bối đưa tấu chương lên trời, không cho hắn cùng nhìn, sau đó nói xạo: “Cũng nhanh , a ha, ngươi nhìn biểu diễn đặc sắc phía dưới kia đi, chúng ta cứ quan sát, quan sát các mỹ nữ ấy có phù hợp với những miêu tả không rồi quyết định cũng không muộn mà. ”

“Xem biểu diễn thì cũng được, tuy nhiên nàng nên đi tắm rửa cho sạch sẽ đã, chậc chậc, nếu không rửa sạch xác hồng thì nó sẽ có dòi đó.” Cô Ngự Hàn đưa tay gạt bớt xác hồng trên đầu nàng, cái lạnh từ những đầu ngón tay khiến hắn cau mày.

“Đi thôi, tắm sạch sẽ rồi từ từ tuyển cũng được.” Hắn kéo cổ tay của nàng, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt liền kéo nàng rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.