Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 344: Q.4 - Chương 344: TRANH BÁ [13]




Gió tuyết vù vù thổi mạnh lều trại phát ra tiếng phành phạch chấn vang.

Tiếng vang lên rất lớn, nhưng lại không giấu được hô hấp dồn dập trong trướng doanh, cùng vài tiếng rên khẽ.

Âm thanh ái muội kéo dài thật lậu rồi mới dần dần trở về an tĩnh .

Cô Ngự Hàn kéo cao tấm chăn ấm, thật kỹ càng trùm kín cả hai người.

Bối Bối cuộn lại trong lòng hắn, đưa mắt nhìn vẻ mặt chợp mắt ngủ của hắn, cho dù rất mờ mịt nhưng đường nét trong như ngọc của hắn vẫn cứ rõ ràng. Ngón tay nàng trượt lên mày kiếm của hắn, nói ra một sự thật: “Cô Ngự Hàn, tâm trạng của chàng không tốt.”“Ừ hừ.” Đôi mắt của hắn không mở, chỉ là thản nhiên hừ nhẹ một tiếng.

Thái độ không thừa nhận cũng không phủ nhận cũng đã rõ ràng nói cho nàng biết tâm trạng của hắn đúng là không tốt.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm của hắn, thực thoải mái, làm cho hắn không biết mình đã buông lỏng chân mày. Thấy hắn không còn cau mày, Bối Bối mới hỏi nhỏ: “Vì sao tâm tình không tốt? Bởi vì chuyện chiến tranh sao?” Hắn bắt tay nàng bỏ vào trong ổ chăn ấm, sau đó mở to mắt, nhìn thẳng nàng, nói một cách đơn giản, ngắn gọn: “Nàng.”“Nàng? Ta sao?” Bối Bối có chút mờ mịt chỉ vào chính mình, lúc nào nàng chọc hắn làm cho tâm trạng của hắn không tốt? Vì sao nàng cũng không biết? Nàng vẫn luôn ngoan ngoãn uống thuốc đi ngủ không phải sao?

“Hừ!” Hắn liếc nàng một cái.

“Thật là ta sao?! Ta lại làm sao có thể chọc giận Đại vương chàng mất hứng? Muốn phán tội người khác dù sao cũng phải có cái tội danh nha?” Bối Bối kêu oan, cảm thấy chính mình thật sự oan uổng cực kỳ, đang ngủ ngon giấc bị hắn lay dậy vận động kịch liệt đã không nói, còn phục tùng hầu hạ hắn, hắn còn bất mãn cái gì? Muốn nói bất mãn cũng nên là nàng, người bị quấy rầy giấc ngủ mà bất mãn nha. Nàng cũng không so đo với hắn, hắn còn ồn ào khó chịu cái gì? Cô Ngự Hàn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Nàng bị bệnh.”

Thì ra là vì chuyện này.

Trong lòng của Bối Bối cảm thấy rất ngọt, nàng cười to với hắn, thực chủ động tặng một cái hôn ở trên bạc môi của hắn. “Ta gần như khỏe hẳn rồi, chàng không cần phải lo lắng.”

Hắn lại lẳng lặng nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói lời nào.

Bối Bối vừa định mở miệng trấn an hắn, hắn lại nói.

“Nàng muốn Hắc Khi Phong cõng.” Hắn cơ hồ là từ trong kẽ răng thốt ra những lời này.

Cái này, Bối Bối rốt cục biết vì sao tâm trạng của hắn không tốt rồi.

Thì ra không phải vì nàng sinh bệnh!

Hại nàng còn thật vui mừng tim như sôi trào, thì ra là Đại vương ghen tị!

Nàng tức giận liếc hắn một cái: “Khi đó sức khỏe của ta suy yếu, không lẽ chàng muốn ta bò đi?”

“Không có, ta sao nỡ để nàng bò được”. Hắn ôm chặt nàng, sau đó vùi đầu vào hõm vai nàng, tinh tế hưởng thụ hơi ấm của nàng. “Ta ghét hắn cõng nàng.” Âm thanh rầu rĩ truyền ra.

“Tại sao khi nàng bệnh ta không được cõng nàng.” Hắn tiếp tục lầm bầm, giọng nói mang vẻ buồn bực cực kỳ. Cuối cùng Bối Bối cũng hiểu mâu thuẫn tâm lý của hắn, ngoại trừ không nói gì, nàng không biết có thể nói cái gì.

Tên nam nhân này, có đôi khi thật sự rất rắc rối như một đứa bé, làm người ta vừa yêu vừa giận, nhưng lại không nỡ giận. Âm thầm thở dài một hơi, nàng đành phải dỗ hắn: “Thế lần sau chàng cõng ta được chưa?”

“Không cho phép nàng lại sinh bệnh.” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không thiện ý cho lắm nhìn chằm chằm nàng.

“Vậy... Vậy không phải chàng nói lúc ta bệnh chàng muốn cõng ta sao? Ta không bệnh chàng làm sao có cơ hội cõng.” Trầm ngâm một hồi, Cô Ngự Hàn cười bày ra bộ dáng tuấn mỹ, rất nhanh ghé sát môi nàng hôn một cái.

“Sau này ta cõng nàng cả đời!”Giọng nói vui vẻ của hắn vang lên..

Bối Bối bất đắc dĩ nhìn mặt mày hớn hở của hắn, vì cái “tính toán chi li” của hắn mà cảm thấy vừa ngọt ngào vừa buồn cười...

Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài rèm đã có người đến.

“Vương, Thương hộ vệ cầu kiến.”

Cô Ngự Hàn từ trong giấc ngủ mở to mắt, cúi đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn trong lòng, thấy nàng vẫn ngủ say, khuôn mặt hồng hào thật đáng yêu làm sao. Hắn cúi đầu hôn hai má của nàng, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục.

Không bao lâu, hắn liền oai phong đi ra, khoác trên người trang phục màu đen.

Thương Tuyệt Lệ đi lên trước hành lễ: “Vương, thuộc hạ có quân tình cần bẩm báo.”

“Ừ, chúng ta đến nơi khác nói.”

“Vâng.”

Ngay sau đó, Cô Ngự Hàn dặn dò thị vệ: “Trông chừng Bối Bối cho tốt, đừng cho nàng chạy loạn.”“Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Thị vệ trả lời thật cẩn thận.

...

Rẽ mấy vòng, bọn họ đi vào một trướng doanh vắng vẻ.

Cô Ngự Hàn nhìn lướt qua người ở bên trong, ánh mắt dừng trên người Hắc Khi Phong, đôi mày thanh tú giương lên.

Trong trướng doanh, thần sắc của các tướng quân đề phòng cẩn thận nhìn chằm chằm Hắc Khi Phong.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Hắc Khi Phong trấn định đứng ở một bên, căn cứ vào cự ly của mọi người mà xem, một người hắn tựa hồ có chút lẻ loi. Không khí có phần quỷ dị.

Cô Ngự Hàn đi đến bên Hắc Khi Phong .

“Vương!” Những người khác mở miệng, giọng nói có chút cấp bách.

Khoát khoát tay, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn mỉm cười, đôi mắt đen còn vô cùng nghiêm chỉnh nhìn một đám thuộc hạ của mình. “Sau này Hắc Khi Phong chính là minh hữu của chúng ta, mọi người phải có điểm khí độ (khí chất và độ lượng), biết chưa?”

Mọi người sửng sốt một chút, sau đó liền đồng loạt lên tiếng trả lời: “Vâng.”

Giọng nói của bọn họ vang vọng hữu lực, bên trong giọng nói toát ra sự tuyệt đối tin phục (tin tưởng và phục tùng) đối với Cô Ngự Hàn.

“Tuyệt Lệ, ngươi nói tình thế bây giờ như thế nào?” Cô Ngự Hàn ý bảo Thương Tuyệt Lệ báo cáo.

Thương Tuyệt Lệ chắp tay hướng mọi người, sau đó mới mở miệng nói: “Quân của Hắc Khi Dạ rạng sáng hôm nay đã khiêu chiến chúng ta, quân đội của chúng ta cũng đều đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn đợi một tiếng ra lệnh của Vương.” Cô Ngự Hàn trầm ngâm một chút, sau đó hỏi ngược lại Hắc Khi Phong: “Trong quân đội của Hắc Khi Dạ, ngươi có thể điều động bao nhiêu quân?”“Có thể chỉ là một phần ba.”

“Ừ... Được, vậy chúng ta đây sẽ đi gặp trăm vạn hùng binh mà Hắc Khi Dạ đã tự xưng, Văn tướng quân, kế hoạch lần trước của ngươi đã có chỗ để dùng rồi.” Cô Ngự Hàn chuyển mặt hướng Văn tướng quân, chỉ là hắn có chút mờ mịt.

“Vương, thuộc hạ không hiểu.” Văn tướng quân cảm thấy nghi hoặc, lần trước chỉ là đưa ra một mưu sách, cũng chưa từng có kết quả. Nhìn mọi người với biểu tình mờ mịt trên mặt, Cô Ngự Hàn lộ ra một nụ cười tự tin, sau đó đưa tay chỉ lên bản đồ trên án thư. “Các ngươi nghe cho cẩn thận đây...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.