Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 347: Q.4 - Chương 347: TRANH BÁ [16]




Đường núi quanh co, ngẩng đầu lên, chỉ thấy những cụm dân cư tọa lạc trên sườn núi hiểm trở.

Dưới những bóng cây cổ thụ lác đác vài doanh trướng, ẩn mình một cách kín đáo.

Trong một doanh trướng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại.

“Tẩu tử, ngươi cứ đi qua đi lại như vậy, làm cho mắt ta cũng hoa cả lên nè.” Huyên Trữ dụi dụi mắt, ngay khi nói ra.

Bối Bối một tay đỡ lấy lưng, ưỡn bụng, ngồi xuống một cách khó khăn.

“Chúng ta đã đi suốt một ngày một đêm, nhưng bên Cô Ngự Hàn một chút tin tức cũng chưa truyền đến, ta lo lắng quá.”

Ánh mắt của Huyên Trữ bất chợt nhìn về phía cửa rèm, nhíu mày, lo lắng trách nhẹ.

“Đúng vậy, sao Vương huynh lại không truyền chút tin tức nào về thế nhỉ...... nhưng mà, muội tin Vương huynh lần này nhất định đánh bại Hắc Khi Dạ, một trận rửa nhục!” ánh mắt của nàng tràn đầy sự tin tưởng đến kiên định.

“Ừ.” Bối Bối gật đầu phụ họa.

Nàng cúi đầu xuống nhìn bụng, rồi lại nghiêng đầu cảm thấy hiếu kỳ, lại có chút hoài nghi.

“Huyên Trữ, ta nói ngươi nghe nè, trước đây ta mỗi lần thi triển pháp thuật đều cảm nhận được bảo bối đang giúp ta, nhưng từ khi bụng ta bắt đầu to lên, ta đã không còn cảm thấy chút động tĩnh nào của bảo bối nữa, chẳng lẽ bé rắn con ngủ đông rồi à?”

Thật kỳ lạ, buổi tối nàng ngủ cũng không thấy trứng Hoàng Kim đi vào giấc mộng đùa giỡn với nàng nữa.

Huyên Trữ lấy tay đỡ lấy cằm, cùng một vẻ mặt hoang mang:“Ta cũng không biết nữa, đây cũng là lần đầu tiên ta ở gần phụ nữ đang có mang đó, những chuyện thế này ta cũng không rõ lắm. nhưng mà...... loài rắn thiêng bọn ta không cần ngủ đông đâu.”

Cả hai người đối với chuyện có thai đều là những tân binh người này nhìn người kia rồi sau đó cả hai cùng nhìn cái bụng to của bối Bối, có cả trăm câu hỏi không lời đáp.

......

Ở một doanh trại khác, cứ cách vài bước lại có một thị vệ cầm kích đứng gác, phòng bị cực kỳ nghiêm ngặt.

Từ công công đứng ở cửa rèm mà nhìn xung quanh, sau đó quay vào một cách tức giận.

“Nhị điện hạ, Xích Diễm Vương miệng nói tín nhiệm ngài, trên thực tế lại phái thị vệ canh gác bên ngoài như vậy, rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo mà.”

Hắc Khi Phong vẫn giữ tư thế ngồi xếp bằng một cách tĩnh lặng, mắt nhắm nhẹ, chỉ có đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên.

“Là một người đàn ông, hắn đích thực là có lý do để phòng bị ta.”

“Nhị điện hạ ngài không cảm thấy chúng ta đang bị sỉ nhục? chúng ta đã tỏ rõ thành ý như thế, mà lại bị người đối xử như vậy......”

Từ công công cảm thấy bất bình cho chủ nhân của mình, ngay cả ngọc tỷ trấn quốc của bọn họ cũng đã đem đến trại địch rồi, chẳng lẽ thành ý của bọn họ còn chưa đủ sao?

“......” Hắc Khi Phong nâng mắt lên rồi cuối cùng lại hạ xuống, không nói lời nào nữa.

Vẻ tĩnh lặng của hắn làm cho Từ công công chỉ biết ngậm miệng không dám cất thêm tiếng nào làm phiền nữa

Không lâu sau đó, ngoài cửa rèm vang lên tiếng của Huyền Trữ:“Ta muốn vào, các ngươi tránh ra.”

“Vâng.” thị vệ túc trực cung kính trả lời.

Hắc Khi Phong mở to mắt, trong ánh mắt không nén được có chút mong chờ hướng về rèm cửa.

Đúng lúc đó, bức rèm bị vén lên, Huyên Trữ công chúa với những bước đi kiêu sa uyển chuyển tiến vào

Bức rèm được vén lên hết, một luồng gió lạnh thổi lướt nhẹ qua bộ y phục xanh đậm của hắn, hắn chớp chớp hàng lông mi vừa dài vừa cong của mình, đôi mắt rực sáng của hắn lúc này lại ánh lên một tia ảm đạm, đôi mắt vừa lóe lên rực sáng ấy cuối cùng cũng từ từ dịu lại.

Tiểu Bối không tới.

Gần như ngay lập tức, đôi mắt của hắn rũ xuống, hắn lại quay trở về kiểu ngồi yên tĩnh của mình.

Huyên Trữ chứng kiến một loạt các biểu cảm trong mắt hắn, bĩu môi, nàng khó chịu giậm chân bước đến trước mặt hắn.

Với tư thế chắp tay sau lưng nàng bước qua bước lại trước mặt hắn, tỏ rõ dáng vẻ kiêu ngạo thanh tú.

“Này, bổn công chúa ta đã đến tận đây, mà ngươi, mắt cũng không buồn mở lấy một cái, có phải cảm thấy là tướng mạo của bổn công chúa ta không bằng người?”

Hắc Khi Phong nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi liếc lên nhìn nàng:“Công chúa có gì chỉ giáo sao?”

Thấy cái kiểu không thèm để ý của hắn, đôi mắt tuyệt đẹp của Huyên Trữ liếc hắn một cái, nào đảo mắt,rồi lại tiếp tục chắp tay đi qua đi lại.

“Điều mà bản cung muốn chỉ giáo cho ngươi thì nhiều lắm, ngươi nghe cho kỹ đây, đầu tiên, ta muốn......”

Còn chưa bắt đầu chỉ giáo, cũng có lẽ là vì nàng quá kiêu ngạo, không cẩn thận nàng đạp trúng váy của chính mình.

“A aaa......” Nàng la lên thất thanh, hai tay quơ quào chụp lấy khoảng không phía trước.

Hắc Khi Phong không kịp phản ứng, trong khi hắn còn bị bất ngờ , Huyên Trữ đã theo đà ngã nhào vào lòng hắn, thuận thế đè luôn cả hắn xuống giường.

“Oành.”gáy hắn đập luôn vào chiếc giường không được êm ái cho lắm, va mạnh đến mức đầu hắn quay quay, mắt chỉ nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh.

Từ công công đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, nhất thời cũng quên mất phản ứng.

Huyên Trữ té nhào vào lòng hắn, mặt nàng ửng đỏ, nhưng chủ yếu là thấy thích thú mới lạ.

Thì ra là ngoài Vương huynh thì vòng tay của Hắc Khi Phong cũng rất ấm áp.

Thuận theo ý muốn của bản năng nàng vòng tay quàng qua cổ hắn, rồi ngồi ỳ luôn đấy.

Khó khăn lắm, Hắc Khi Phong mới từ từ thoát ra khỏi tình trạng choáng váng.

Đến lúc lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra có hai cánh tay đang ôm chặt lấy mình, hơi thở có chút gấp rút hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi như hoa của nàng mà gầm gừ:“Ngươi...... Ngươi mau đứng lên!”

Huyên Trữ bĩu môi, càng ôm sát hắn hơn:“Ta cứ không đứng dậy, ngươi có thể làm gì được ta, ngươi nên biết rằng, bản công chúa hạ mình cho ngươi ôm, vinh hạnh biết bao nhiêu, ngươi không được phép cự tuyệt!”

Nàng kiêu kỳ trừng mắt với hắn.

“Ngươi...... Không biết liêm sỉ.” Hắc Khi Phong không thèm nói nữa, vì thế hắn dùng sức thẳng thừng đẩy nàng ra.

Thấy hắn cự tuyệt, Huyên Trữ không vui, nàng bực mình trề môi, cứ níu lấy hắn không buông.

“Hừ, ngươi không cho bản công chúa ôm, bản công chúa cứ ôm đấy, ta muốn ôm, vĩnh viễn cũng không buông tay, xem ngươi làm thế nào!”

“Buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân......”

Đôi mắt lãnh đạm của Hắc Khi Phong rốt cục không nhịn được đã bùng cháy lên ngọn lửa giận.

Bỗng nhiên, bên ngoài trướng doanh vang lên tiếng kèn, từng tiếng một được truyền đến, làm cho hai người đang đôi co đồng thời dừng lại.

“Là Vương huynh!” Huyên Trữ gần như lập tức chồm dậy, vô tình nàng thúc khuỷu tay vào bụng hắn.

“Hự......” Hắc Khi Phong gằn lên một tiếng, đôi mày thanh tú cũng vì chỗ đau nơi bụng mà nhăn lại rất chặt, hắn che bụng trừng trừng nhìn Huyên Trữ, nhưng nàng thì lại không hay biết gì cứ thế mà chạy như bay ra ngoài doanh trại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.