Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 365: Q.4 - Chương 365: XÀ BẢO BẢO [7]




Qua một lượt chải chuốt , tinh thần của Bối Bối sảng khoái hẳn.

Cô Ngự Hàn lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, bước dài đến đón, con ngươi đen sáng đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, một ngọn lửa tràn lên đáy mắt.

Bối Bối bị ánh mắt đánh giá của hắn làm cho không được tự nhiên, nhịn không được cúi đầu nhìn xem chỗ nào trên người mình có vấn đề.

Quần áo rất ngăn nắp, cũng không có chỗ nào bẩn, cho nên... không có chỗ nào có vấn đề!

Xác định qua, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: “Chàng đang nhìn cái gì?”

Bạc môi hắn mấp máy, một nụ cười xấu xa hiện bên môi.

Cúi đầu sát bên tai nàng, lời nói mang theo ý cười tràn ra: “Tiểu Bối Bối, ta phát hiện sau khi sinh con dáng người của nàng càng ngày càng được, câu dẫn ta khiến tim ta ngứa ngáy khó nhịn, hay là chúng ta đừng ra gặp đám người ngoài kia nữa, chúng ta trở về phòng...”

Vành tai Bối Bối nóng lên, đưa tay nhéo thắt lưng hắn.

“Đừng náo loạn, Hoàng kim đản ở trên vai chàng, đừng dạy hư trẻ nhỏ!”

Ánh mắt của nàng nhìn hướng hai bên bả vai của hắn, sau đó lại nhìn đỉnh đầu của hắn, có chút buồn cười.

Thì ra cục cưng của bọn họ thích dựa vào Cô Ngự Hàn như thế, ha ha...

Cô Ngự Hàn mấp máy bạc môi, mới hậm hực mà ngăn lại sự kích động trong lòng.

Hắn đưa tay vuốt Hoàng kim đản trên vai, khuôn mặt tuấn tú mở ra một nụ cười trìu mến: “Các trứng cục cưng, chúng ta đi tìm cô cô chơi nào.”

“Hay quá hay quá, phụ thân, chúng ta đi chơi với cô cô cùng dì Khả Y.”

Bối Bối nhìn hình bóng bọn họ đang đi trước nàng, trong lòng có chút chua chát.

Hừ! Ba quả tiểu đản (trứng nhỏ) này một chút dính lấy mẫu thân cũng không, chỉ thích dựa trên người tên nam nhân yêu nghiệt kia, mà tên nam nhân yêu nghiệt kia cũng quá đáng, có được cục cưng liền không cần nàng, người mẹ đã vất vả sinh cục cưng cho hắn!

Trước kia hắn đều dính lấy nàng, cho dù nàng đuổi cũng đuổi không được, hiện tại... Hừ hừ, cư nhiên chạy trước!

Xem ra nàng phải chuẩn bị tốt tâm lý cho việc bị thất sủng thôi, ôi...

Số khổ a!

Càng nghĩ càng cảm thấy chán nản trong lòng, nàng phồng má lên ngồi ngay xuống bên cạnh, không thèm đi.

Nàng tùy tay lấy ly trà trên bàn trà đưa lên uống, lại bị một bàn tay to đột nhiên xuất hiện ngăn lại, đồng thời phát ra một đạo thanh âm thâm trầm dễ nghe.

“Nương tử thân ái, chén trà này đã nguội rồi, vi phu rót một ly nóng cho nàng.”

Á?

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy tên nam nhân nguyên bản đã rời đi giờ phút này chính là đứng trước mặt nàng cười mỉm, khuôn tuấn dật tuyệt trần lộ vẻ nhu tình nồng đậm.

“Chàng... Không phải đã đi rồi sao?” Nàng sững sờ nhìn hắn, phát hiện Hoàng kim đản trên người hắn đã không còn tung tích, đôi mắt nhịn không được tản ra nghi vấn.

Lông mày của hắn khẽ động, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên, mắt phượng chớp chớp, trong mắt tản ra nét kiều diễm câu hồn câu phách khiến người ta say mê.

“Nương tử tốt à, trước tiên vi phu mang trẻ nhỏ ra ngoài, mới có thể... làm những chuyện tốt không thích hợp với trẻ nhỏ...”

Nói xong, hắn nghiêng người liền ôm nàng lên, xoay người, đổi hắn ngồi vị trí của nàng, mà thì ngồi trên đùi hắn.

“Chàng... Ưm...”

Nàng chỉ kịp nói ra một chữ, bờ môi liền bị bao phủ.

Hôn bờ môi mềm mại của nàng, hắn cơ hồ nhịn không được thở dài vì thỏa mãn.

“Tiểu Bối Bối, ta đã lâu lắm rồi không hôn nàng như thế, ta rất nhớ hương vị của nàng, nhớ biểu tình động tình (tình cảm bị kích thích) của nàng trong lòng ta, nhớ tiếng nàng la hét với ta...”

Hắn vừa hôn nàng, vừa thì thào bên bờ môi nàng.

Bối Bối bị hắn hôn đến cả người mềm nhũn, tiếng trầm thấp của hắn trong lúc răng môi giao nhau truyền ra, thêm vài phần ái muội, câu hoặc nàng khiến nàng nhịn không được nhè nhẹ mà run.

Lửa nóng vì hôn càng lúc càng đậm, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, bàn tay to không kìm lòng được vuốt ve vật mềm mại trước ngực nàng.

Trải qua sinh sản, vật mềm mại của nàng càng thêm đầy đặn, nắm trong tay cảm giác thật tốt, dễ dàng gợi lên khát vọng của hắn.

“Ô, Tiểu Bối Bối, nàng cái vật nhỏ nhắn mê người này, ta yêu nàng...”

Nụ hôn của hắn dần dần dừng trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, lưu lại từng vết nóng ướt trên đó.

Nhiệt tình, bởi vì một cái hôn càng không thể vãn hồi.

Ngay tại lúc bọn họ đang tung trời nở đất, ngoài cửa truyền đến tiếng la của Huyên Trữ.

“Vương huynh, huynh không phải nói mang tẩu tử đi ra sao? Sao lại lâu như vậy a? Tẩu tử còn chưa thay xong quần áo sao?”

Tiếng la này cơ hồ lập tức dập tắt lửa nóng toàn thân của Bối Bối, nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Cô Ngự Hàn, là Huyên Trữ đang gọi chúng ta.”

Cô Ngự Hàn khó nhịn giương bạc môi lại định hôn nàng, Bối Bối vội vàng đưa tay ngăn lại

“Cô Ngự Hàn, chúng ta nhanh ra ngoài đi.”

“Tiểu Bối Bối, chúng ta đừng đi ra được không, ta rất muốn yêu nàng, ta đã độc thủ không khuê (không thân mật với chồng/vợ) nửa tháng, nàng nhẫn tâm muốn ta hiện tại lại phải đau khổ áp chế khát vọng trong cơ thể sao.”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn mang màu đỏ ửng vì kích tình, đôi mắt anh tuấn đầy lửa nóng nhìn chằm chằm vạt áo nàng.

Bối Bối thuận thế cúi đầu, nhìn thấy một mảng lớn da thịt trắng nõn lộ ra.

“A...” Nàng hốt hoàng hét một tiếng nhanh chóng kéo vạt áo lên.

Nhìn ly kem trước mắt mà không ăn được, Cô Ngự Hàn không cam lòng trơ mặt ra: “Tiểu Bối Bối, chúng ta giả ngốc một chút nữa là được rồi, chỉ một chút thôi.”

Bối Bối liếc hắn một cái: “Không được, chúng ta nhanh ra ngoài.”

Nàng đưa tay thay hắn sửa sang lại y phục có chút hỗn độn, sau đó vừa định từ trên đùi hắn đi xuống.

“Tiểu Bối Bối...” Hắn như cũ không buông tha tiếp tục vòng trụ thắt lưng của nàng, nụ hôn nóng bỏng dừng bên đôi môi đỏ mọng của nàng, cuối cùng chỉ còn việc cố gắng câu dẫn nàng.

Vốn là muốn nếm trước hương vị ngon ngọt, hiện tại hắn lại phi thường muốn làm toàn bộ, Tiểu Bối Bối của hắn chính là có bản lĩnh châm lên nhiệt tình của hắn trong nháy mắt.

Bối Bối thật cố gắng mới khiến bản thân không chịu sự câu dẫn của hắn, nàng đưa tay đẩy hắn.

“Cô Ngự Hàn, đừng như vậy...”

Thấy tay hắn lại ở trên người nàng không an phận, nàng thở gấp một chút mới ổn định lại tâm thần.

Đưa tay giữ lại bàn tay không an phận của hắn, hơi thở của nàng có chút không ổn, thương lượng với hắn: “Trước hết chàng đừng vội, cùng lắm thì... buổi tối ta bồi thường chàng là được.”

Aiz, tên nam nhân này thật đúng là khỉ gấp lên thì cái gì cũng không quản, bướng bỉnh cực kỳ!

Con ngươi đen của hắn sáng ngời, rất nhanh dừng lại việc câu dẫn nàng.

“Nàng nói nha? Sẽ không gạt ta? Tùy ta xử trí?” Hắn hỏi liên tục ba vấn đề.

Bối Bối hai má có điểm đỏ, liếc hắn một cái: “Là thật, tùy chàng xử trí.”

“A... Tiểu Bối Bối, ta thật sự là yêu chết bộ dáng nũng nịu này của nàng, chúng ta đi ra ngoài đi, buổi tối lại tiếp tục việc tốt của chúng ta.”

Hắn hôn nhẹ lên mặt nàng, sau đó mặt mày hớn hở ôm nàng đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.