Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 242: Q.3 - Chương 242: XÀ CỤC CƯNG LÀ TRỨNG HAY LÀ TIỂU TIỂU XÀ




Một lát sau, Hắc Khi Phong đứng lên:“Đại ca, ta đi ra ngoài một chút.”

Hắc Khi Dạ ngẩng đầu, nhíu mày, không hoàn toàn đồng ý:“Nơi này là kinh thành của Xích Diễm quốc, không thể giống như ở vùng biên giới, đệ vẫn là đừng đi khắp nơi.”

“Ta sẽ cẩn thận, đại ca, ta đi rồi, huynh không cần chờ ta, ta sẽ trở về quán trọ gặp với huynh.”

Nói xong, Hắc Khi Phong liền rời khỏi chỗ ngồi đi về hướng cầu thang.

“Phong đệ......” Hắc Khi Dạ buồn bực gọi.

Thấy Hắc Khi Phong không nghe khuyên bảo của hắn, hắn quay đầu phân phó với tùy tùng bên cạnh:“Lôi Vân, ngươi đi theo nhị điện hạ, đừng cho hắn gây ra sai lầm gì.”

“Vâng.”

Chờ sau khi Lôi Vân rời khỏi, Hắc Khi Dạ liền hạ lệnh cho Lôi Hành:“Lôi Hành, ngươi đi tìm hiểu đội ngũ của Xích Diễm Vương đến đâu rồi, không cần đả thảo kinh xà, chỉ cần tìm hiểu liền lập tức trở về bẩm báo.”

“Vâng, thuộc hạ biết.” Lôi Hành lĩnh mệnh rời đi.

......

Hắc Khi Phong hòa vào dòng người trên đường phố, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, đôi mắt đen ẩn chứa một tia phiền chán.

Vì sao hắn luôn không thể đứng chung lập trường với Tiểu Bối, có phải ông trời thật sự đùa giỡn với hắn.

Lập trường của bọn họ căn bản là đối lập nhau, có lẽ trái tim của hắn đã để lại bên cạnh nàng rồi.

Đi tới đi lui, bên tai truyền đến thảo luận của những người qua đường.

“Ngươi có nghe nói không, hôm nay Xích Diễm Vương của chúng ta muốn dẫn Vương hậu nương nương tương lai đến Huyền Thiên Tự cầu phúc, rất nhiều người sáng sớm đã chạy đến Huyền Thiên Tự chờ, vì để có thể nhìn thấy mặt của Vương.”

“Vương là người nào, mà ai cũng có thể nhìn thấy được, bọn họ đi cũng là trắng tay thôi, Vương ra cung, khẳng định sẽ có rất nhiều quan binh bảo hộ, muốn thấy mắt a...... nằm mơ vẫn còn thật hơn đó.”

“Vậy cũng đúng, nhưng có lẽ sẽ may mắn nhìn thấy được đó, không thấy được Vương, nhìn thấy Vương hậu cũng tốt a.”

“Có thể nhìn thấy Vương hậu đương nhiên là tốt, nhưng người nhiều như vậy, ngươi không phải cũng muốn chen chúc đó chứ?”

“Đừng nói với ta là ngươi không muốn.”

“Ha ha...... Đương nhiên muốn, cùng đi đi, tụ hội giúp vui cũng tốt.”

Vì thế hai người vừa nói chuyện lúc nãy cùng nhau đi theo hướng Huyền Thiên Tự.

Hắc Khi Phong nghe rất rõ ràng từ đầu đến đuôi cuộc đối thoại của bọn họ, đôi mày dường như nhíu lại chặt hơn, không cần tận mắt nhìn thấy, hắn đã có thể đoán được Vương hậu trong lời nói của bọn họ là ai, nhất định là Tiểu Bối.

Tiểu Bối thật sự phải xuất giá rồi......

Lòng của hắn trống rỗng, đau đớn chua xót, khó chịu ngay cả hít thở cũng giống như muốn ngừng lại.

Tay nắm chặt thành quyền, cả người của hắn cứng ngắc, đứng ở giữa đường, suy nghĩ lung tung làm cho hắn muốn ngửa mặt lên trời hét thật to, nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống, nơi này...... không phải là Hắc Phong quốc.

......

Phía trước đội ngũ đi đến Huyền Thiên Tự với tốc độ không nhanh không chậm, xe ngựa tầm thường, ngựa cũng vậy.

Bối Bối hé mở mi mắt, từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy, cùng lúc đó chăn trên người cũng trượt xuống.

“Nơi này là nơi nào a? Như thế nào giường lại trở nên đong đưa như vậy, lại trở nên nhỏ như vậy?” Nàng mơ mơ màng màng nhìn rõ ràng không gian trước mắt này còn nhỏ hẹp hơn so với giường, có chút không hiểu.

Cô Ngự Hàn hạ tầm mắt, nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng dàng vẻ lim dim chưa tỉnh ngủ, khuôn mặt còn đỏ ửng do mới tỉnh giấc, rất khôi hài.

Hắn cúi đầu cười ra tiếng:“Tiểu Bối Bối, bây giờ nàng không phải đang ở trên giường, mà là ở trên xe ngựa.”

“Trên xe ngựa?” Bối Bối theo bản năng giật mình, mạnh mẽ ngồi dây khỏi lòng của hắn, ánh mắt cũng tỉnh táo, nàng nghiêng người muốn vén màn xe lên, lại bị hắn ngăn lại.

Cô Ngự Hàn ôm nàng vào trong lòng, tức giận nhíu mày trách cứ:“Tiểu Bối Bối, nàng muốn tiết lộ cảnh xuân ra ngoài có phải không?”

“Cảnh xuân?” Bối Bối cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện chính mình đang mặc áo ngủ, trước đây, loại này mặc ở nhân gian vẫn cho là bảo thủ, ài, nơi này là Xà giới cổ hữu.

Nàng xoay tròn hạt châu đen trong mắt, cười tủm tỉm tiến sâu vào trong lòng của hắn, đùa giỡn vạt áo của hắn:“Cô Ngự Hàn, không phải là chàng dùng chăn ôm ta đi ra chứ?”

“Ừ hừ, không phải vậy, nàng cho là chính nàng mộng du đi chứ?” Mày kiếm của hắn nhướng cao, nhẹ nhàng hừ, không quên trêu chọc nàng.

“Ha ha...... Cô Ngự Hàn, chàng là tốt nhất.” Bối Bối vỗ vỗ ngực của hắn, cười ngọt ngào lấy lòng.

Hắn dung túng hôn lên giữa trán của nàng:“Biết ta tốt, cũng rất nhanh sẽ gả cho ta, sau đó sinh cho ta một cục cưng.”

“Một......một đứa trẻ?” Bối Bối trố mắt há miệng, có chút khó khăn nuốt nước miếng, tay không để ý đã đặt ở trên bụng, có chút hơi sợ lại có chút chờ mong.

Xà cục cưng...... Nàng cảm thấy có da đầu có chút run lên, nhưng, nghĩ đến là cục cưng của nàng và hắn, nàng lại nhịn không được chờ mong.

Trời ơi...... Rất mâu thuẫn!

Cuối cùng, nàng nuốt nước miếng xuống, thật thận trọng hỏi hắn:“Cô Ngự Hàn, xà cục cưng của bọn chàng lúc ở trong bụng mẹ, là trứng hay là...... tiểu tiểu xà?”

Cô Ngự Hàn vừa nhìn đã biết nàng đang lo lắng cái gì, hắn vừa tức giận vừa buồn cười búng vào trán của nàng:“Nàng sợ cái gì, cục cưng của chúng ta sẽ không làm gì nàng đâu.”

Bối Bối ôm trán, bĩm môi:“Ta sợ thôi, ai kêu bọn chàng là rắn, trước kia ta sợ nhất là rắn, lúc còn nhỏ từng bị rắn cắn, còn bị hút máu, hại ta thiếu chút nữa chết vì mất máu quá nhiều.”

Nàng kéo ống tay áo, lộ ra cánh tay nõn nà, chỉ vào vết cắn đã phai nhạt trên mu bàn tay nói:“Chàng xem, dấu vết này đến bây giờ vẫn không tan, chàng ngẫm nghĩ xem ta bị cắn nhiều vậy thật bi thảm vô cùng, bây giờ thế nhưng lại ở cùng chàng thì càng thêm nhớ đến con rắn lớn nguy hiểm đó.”

Hắn kéo tay nàng qua, tỉ mỉ quan sát vết cắn trên cánh tay của nàng, nhìn thấy hồi đó nhất định vết cắn rất sâu, hắn đau lòng hôn lên vết cắn kia.

“Đối với nàng, ta sẽ không nguy hiểm.” Hắn yên lặng giữ lấy ánh mắt của nàng, đôi mắt đen tràn ngập thâm tình vô hạn.

Hai má của nàng hơi hồng lên, muốn kéo ống tay áo xuống, hắn đưa tay giữ nàng lại, sau đó nhìn thật tỉ mỉ sát vào vết sẹo của nàng, hình như có chút đăm chiêu nhíu chặt mày.

“Tiểu Bối Bối, vết cắn của nàng như thế nào mà có?”

“Bị rắn cắn a, không phải mới vừa nói thôi.”

“Không phải, ta là hỏi ở nơi nào mà nàng bị cắn?” Hắn đưa tay đụng một chút vào vết sẹo kia.

Bối Bối nghiêng đầu suy nghĩ:“Hình như là ở trên vách núi, ta cũng không nhớ rõ lắm, lúc ấy còn rất nhỏ nha, bà nội nói lúc bà tìm được ta đã hôn mê bởi vì mất máu quá nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.