Người chung quanh vừa sợ lại vừa cảm động khi nhìn một màn này, thấy hai người bọn họ thâm tình như vậy, khắc sâu dưới đáy lòng hình ảnh của nhau.
Đôi mắt của trưởng lão nhòa lệ, vuốt vuốt chòm râu gật đầu:
“Thật tốt quá, Bối Bối tiểu thư có thể kiềm chế thần chí của Vương, Vương sắp bình phục rồi.”
“Ừ, lúc này Vương được cứu rồi.” Hốc mắt của Thương Tuyệt Lệ cũng có chút đỏ lên, bởi vì lo lắng, bởi vì kích động, bởi vì cảm động.
Giữa không trung, cự hồng xà lắc lắc cái đuôi, ngọn lửa đó thiêu đốt trên thân rắn dần dần tắt, sau đó vòng trở về quấn lấy vòng eo của Bối Bối.
Bàn tay Bối Bối mềm mại vỗ nhẹ nhẹ lên mặt xà, khóe môi giương lên, ánh mắt mang theo nét giận:
“Cô Ngự Hàn, chàng định làm ta bị thương sao? Hừm, về sau phải thật ngoan ngoãn, ta mới có thể bỏ qua cho chàng, biết không?”
Nhìn nàng làm nũng, khuôn mặt tươi cười, như là một đóa hoa lê mùa xuân khắc sâu trông tâm trí hắn.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng một chút, sau đó từ từ rơi xuống trên mặt.
Thấy thế, những người khác vui mừng chạy tới:
“Vương, Bối Bối tiểu thư......”
Nhưng mà, người chung quanh vừa mới định bước tới gần, ánh mắt hung ác của cự hồng xà lập tức bắn về phía bọn họ:
“Gừm gừm gừm......”
Tiếng kêu khiến Thương Tuyệt Lệ và mọi người chung quanh lập tức dừng bước chân.
Bối Bối cảm giác thân mình mềm mại của hắn lại trở nên cứng rắn, lập tức ngăn lại:
“Các ngươi đừng lại đây, ta sẽ chăm sóc cho hắn.”
“Mọi người đều lùi lại.”
Trưởng lão tín nhiệm nhìn Bối Bối, sau đó chỉ huy mọi người ở đây ai đang làm gì thì tiếp tục làm việc nấy.
Cách xa một chút, ánh mắt trưởng lão vừa lòng nhìn một người một xà đang ôm nhau.
“Bối Bối tiểu thư, phiền người khuyên Vương về tẩm cung nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ đem thuốc của Vương giao cho Bối Bối tiểu thư, về sau bệnh của Vương đành nhờ cậy vào Bối Bối tiểu thư.”
Trưởng lão tiếng nói mang theo hy vọng vang lên.
Bối Bối quay đầu, kiên định gật đầu:
“Trưởng lão, ngươi yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn...... Thương Tuyệt Lệ, ngươi bị thương không nhẹ, mau trở về chữa thương, từ nay về sau, Cô Ngự Hàn liền giao cho ta, không cần lo lắng.”
Thương Tuyệt Lệ nhẹ buông lỏng tâm tư, đường cong trên khuôn mặt thả lỏng, trả lời vang dội:
“Dạ.”
Sắp xếp xong đâu đó, Bối Bối ngưng mắt chuyển hướng tới cự hồng xà trong ngực nàng, dịu dàng nói:
“Cô Ngự Hàn, bên ngoài tuyết rơi, rất lạnh, chúng ta mau vào trong nhà đi.”
Hồng xà không có nghe thấy lời của nàng, vẫn như cũ thực thỏa mãn cọ cọ vào thân hình mềm mại của nàng, ánh mắt híp híp.
Bối Bối nhẹ nhàng bật cười, vuốt ve cái trán của hắn một chút, cúi đầu hôn thân rắn của hắn, sau đó đôi mắt dịu dàng nhìn hắn.
“Ngoan, theo ta đi vào được không?”
Đôi mắt của hồng xà mở to mê hoặc, cảm giác được nàng đứng lên, hắn lập tức cũng đi theo nhếch đầu lên, càng thêm kề sát bên nàng, giống như sợ bị bỏ rơi.
Nhìn thấy ánh mắt hắn có một chút đáng thương như vậy, cả trái tim Bối Bối đều mềm ra.
Nàng cúi đầu lại hôn một cái lên trán hắn:
“Không phải sợ, ta sẽ không rời xa chàng nữa, vĩnh viễn cũng không xa rời.”
Hồng xà giống như lưu luyến nụ hôn của nàng, chớp chớp ánh mắt hồn nhiên, hắn nâng đầu lên, vươn đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt của nàng.
Lơ đãng liếm qua khóe môi của nàng, ánh mắt hắn dần dần nóng lên, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào môi của nàng, sau đó giống như có chút hoang mang nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi.
Nàng nhìn hắn cười thoải mái:
“Đi thôi, chúng ta vào nhà đã.”
Nhìn thấy nàng bước đi, đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, hắn tựa hồ có chút đã hiểu, lắc lắc cái đuôi, hắn nhắm mắt theo đuôi nàng đi vào tẩm cung.
......
Trong Diễm cung, Bối Bối đem cự hồng xà chỉ dẫn đến nằm trên thảm mềm, đau lòng nhìn vết thương trên thân rắn.
Nàng quay nói với cung nữ đang đứng ở một bên rất xa:
“Đem hòm thuốc lại đây.”
Cung nữ rất nhanh tìm được hòm thuốc, đang định đi qua lại bị ánh mắt hung ác của Cô Ngự Hàn dọa cho chết khiếp.
“Bối Bối tiểu thư, nô tỳ......”
Cung nữ run rẩy, có chút khó xử cầu cứu.
Thấy hắn đối với những người khác đều tràn đấy sát ý, Bối Bối bất đắc dĩ bấm tay gõ gõ cái trán của hắn
“Cô Ngự Hàn, ngươi thật là khó hầu hạ nha.”
Nàng cười mắng, sau đó đứng dậy định đi qua lấy hòm thuốc.
Mới định bước đi, liền cảm giác chân bị giữ lại, nàng cúi đầu, có chút dở khóc dở cười nhìn hắn, đuôi hắn không biết từ khi nào đã cuốn lấy chân nàng, ánh mắt đề phòng nàng đào tẩu, gắt gao nhìn nàng chằm chằm.
Nàng bất đắc dĩ nói với cung nữ:
“Ngươi đem hòm thuốc đặt ở kia, sau đó lui xuống đi.”
“Dạ.”
Tẩm cung chỉ còn lại có bọn họ một người một xà, Bối Bối ngồi xuống bên người hắn, ôn nhu vỗ vỗ cái trán của hắn
“Không cho ta đi, ta làm sao có thể lấy hòm thuốc đến giúp ngươi bôi thuốc?”
Hồng xà nghi hoặc nhìn nàng, sau đó giống như có chút đã hiểu.
Hắn đảo cái đuôi quét về phía hòm thuốc cách đó không xa.
Trong chớp mắt, cái hòm thuốc liền ở trên đuôi hắn, lập tức rơi xuống trước mặt nàng.
Ánh mắt hắn thuần khiết nhìn nàng, như là cố lấy lòng.
Bối Bối ngơ ngẩn một chút, rất nhanh phản ứng lại.
Mặt mày hớn hở lấy hòm thuốc qua, ngay cả giọng nói chuyện cũng mang theo ý cười vui sướng:
“Cô Ngự Hàn, chàng biết suy nghĩ của ta đúng hay không? Thật ngoan nha...... lại đây, nằm yên, không nên cử động, ta bôi thuốc vào miệng vết thương cho chàng.”
Nàng vừa nói vừa phụ giúp hắn, làm cho hắn nằm thật thoải mái, sau đó mở dược bình ra bôi thuốc lên miệng vết thương của hắn.
Khi thuốc tiếp xúc với vết thương, hắn đau đến cứng cả thân mình, nhưng không có lộn xộn.
Chỉ thủy chung dùng ánh mắt ỷ lại nhìn nàng, chớp mắt cũng không.
Bối Bối cúi đầu ở bên miệng vết thương của hắn nói:“ một chút nữa sẽ không đau.”
Mọi vết thương trên người hắn đều bôi thuốc xong, nàng lấy đến băng bó cột lại cho hắn.
“Ai...... Cô Ngự Hàn, đem thân rắn của chàng nâng lên một chút.”
Tay nàng vỗ vỗ vào bên người hắn.
Cô Ngự Hàn lần này rất nhanh liền hiểu ý tứ của nàng, hợp tác nâng thân mình lên.
Rốt cục đem tất cả vết thương to nhỏ đều cột chắc, Bối Bối vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn kiệt tác của chính.
Nhưng mà, hồng xà lại không vừa lòng nhăn cái trán lại, ánh mắt nhìn thẳng thân mình, trên người lụa trắng quấn quanh, thân rắn đỏ rực ở giữa nhìn thực chán ghét, thực chướng mắt!