Bối Bối nhìn ngoài cửa sổ thấy tuyết rơi thưa thớt, hồng xà cuộn mình nằm một bên nàng, một tấc cũng không rời.
Không, chính xác phải nói là hồng xà bám chặt lấy nàng, đem đầu gối lên đùi của nàng, ngủ ngon lành.
“Không biết Khả Y hiện tại thế nào?”
Nàng cúi đầu nhìn hồng xà ngủ trên đùi nàng ngủ thật thoải mái.
Nhẹ nhàng vỗ về cổ hắn, nàng bất đắc dĩ thở dài:“Cô Ngự Hàn, bây giờ ta mới biết được chàng bám người như vậy nha...... Ta muốn đi thăm Khả Y, chàng ngoan ngoãn ở nơi này được không?”
Hồng xà đổi tư thế, tiếp tục vuốt ve chân nàng ngủ.
......
Trên hành lang, một thân ảnh màu tím bay nhanh về hướng Diễm cung.
“Tẩu tử, tẩu tử, ta nghe người ta nói tẩu tử đã trở lại, tẩu tử......”
Huyên Trữ công chúa còn chưa thấy người, tiếng nói đã rơi vào tai Bối Bối.
Vẫn bám chặt vào Bối Bối, hồng xà cũng nghe thấy giọng nói, thân mình hắn đột nhiên cứng lại, trong mắt lập tức sinh ra cảnh giác, giống như sợ người khác cướp mất nàng.
Bối Bối vội vàng trấn an hắn:
“Cô Ngự Hàn, không cần như vậy, nàng là muội muội của chàng, chàng không nhớ sao.”
Huyên Trữ công chúa vọt vào phòng ngủ, nhìn thấy ánh mắt đề phòng của hồng xà, cước bộ lập tức dừng lại, đứng cách xa nhìn Bối Bối.“Tẩu tử, ta biết Vương huynh nhất định sẽ tìm được ngươi!”
Đôi mắt của nàng vì vui mừng mà nhịn không được ngập nước, tiếng nói mang theo kích động khóc nức nở.
Bối Bối dương dương tự đắc, cố ý trêu chọc:“Như thế nào? Không phải đến đuổi ta ra khỏi cung sao?”
Huyên Trữ công chúa mặt đỏ cúi đầu:“Tẩu tử, ngươi biết rõ người ta muốn sửa đổi mà, còn lấy chuyện trước kia trêu chọc ta.”
“Ha ha...... Khó được có cơ hội chỉnh công chúa một chút, ta như thế nào có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.”
Bối Bối cười đến nỗi mi mắt cũng rung rung, đáy mắt cũng có chút kích động giống Huyên Trữ.
“Huyên Trữ, ngươi lại đây, ngồi bên này.”
Nàng nhìn Huyên Trữ công chúa vẫn đứng ở rất xa vẫy vẫy tay.
Nhìn hồng xà bên người Bối Bối, Huyên Trữ công chúa có chút khổ sở, im lặng lắc đầu.
“Không được, sẽ khiến Vương huynh kích động a, ta vẫn là đứng ở chỗ này là được rồi.”
Bối Bối cười cười, cổ vũ nhìn Huyên Trữ công chúa:“ không sao đâu, ngươi là muội muội thân yêu của hắn, trên người ngươi cùng chảy dòng máu như hắn, sẽ không khiến hắn kích động a, nghe lời ta, lại đây.”
“Ta......”
Huyên Trữ công chúa phân vân, ánh mắt dừng lại trên thân hình hồng xà, khổ sở, khiến cho hốc mắt của nàng có điểm đỏ lên.
Kỳ thật, nàng rất muốn lại gần Vương huynh, nhưng là nhìn thấy ánh mắt điên cuồng của Vương huynh khi nhìn thấy những người khác tới gần, nàng rất sợ, rất sợ.
Nàng không sợ Vương huynh làm nàng bị thương, chỉ là không muốn nhìn thấy Vương huynh mất đi lý trí, điều này làm cho nàng cảm thấy thực đau lòng, Vương huynh vốn rất tao nhã a.
“Lại đây nào.”
Bối Bối tiếp tục cổ vũ nói.
Huyên Trữ công chúa hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ giơ chân lên bước......
Bối Bối cúi đầu hôn lên trán của hồng xà:“Nàng là muội muội của chàng, chàng không thể thương tổn nàng, biết không? Nàng là người một nhà với chàng, nàng sẽ không thương tổn chàng, tin tưởng ta.”
Nàng tiếp theo lại ở trên trán hắn hạ xuống vài cái hôn khẽ, sau đó mỉm cười nhìn ánh mắt trong suốt của hắn.
Hắn quay đầu nhìn Huyên Trữ công chúa, lúc ban đầu, trong mắt sự cảnh giác còn nhiều hơn trước.
Sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn Bối Bối, thấy nàng mỉm cười nhìn Huyên Trữ công chúa, hắn lại thuận thế nhìn về phía Huyên Trữ.
Dần dần, cảnh giác trong mắt hắn nhạt đi, ánh mắt trở nên yên tĩnh như là nước trong hồ.
Huyên Trữ công chúa từng bước một đến gần, nhìn thấy ánh mắt biến hóa của Vương huynh, nàng vừa mừng vừa sợ khóc ra tiếng.“Tẩu tử, Vương huynh không bài xích ta.”
Nàng run run vươn tay xoa xoa cổ hồng xà, thật cẩn thận nhẹ nhàng.
Bối Bối cong môi mỉm cười:
“Hắn là ca ca thân yêu của ngươi a.”
Huyên Trữ công chúa vui vẻ vừa khóc vừa cười, cầm lên ống tay áo không ngừng lau nước mắt:“Ừ, Vương huynh yêu quý của ta.”
Tiếp theo, nàng kích động nói chuyện với hồng xà:“Vương huynh, muội là Huyên Trữ, huynh không nhớ muội sao?”
Hồng xà nháy mắt mấy cái, quay đầu hướng Bối Bối, ánh mắt như là hỏi nàng điều gì.
Thấy thế, Bối Bối gật gật đầu:“Cô Ngự Hàn, nàng là muội muội của chàng nha, là người thân của chàng.”
Hồng xà lại quay đầu lại nhìn Huyên Trữ công chúa, trong mắt dần dần hiện ra vẻ hiền lành.
“Tẩu tử, Vương huynh rốt cục đã nhận ra ta, ngươi xem? Hắn nhận ra ta.”
Huyên Trữ công chúa kích động kéo ống tay áo Bối Bối, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Bỗng nhiên, nàng dường như vừa nhớ ra điều gì kinh hô một tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào bụng Bối Bối:“A, vừa rồi ta có gặp trưởng lão, trưởng lão nói ngươi có thai, có đứa nhỏ của Vương huynh!”
“Ừ, đúng vậy, ta có cục cưng, ngươi sẽ làm cô, có thích không?”
Bối Bối cũng nhìn bụng mình, ánh mắt lộ ra yêu thương của tình mẫu tử.
“Đương nhiên vui mừng rồi thật tốt quá, Vương huynh, huynh sắp được làm phụ thân nha, huynh có vui mừng không?”
Hồng xà giống như cảm nhận được một điều gì đó, hắn tò mò nhìn nhìn bụng Bối Bối, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nàng.
Trên mặt hắn nét yêu thương ẩn vào tận sâu trong đáy mắt, làm cho ánh mắt hắn không tự giác tràn ngập ôn nhu.
Hắn cúi đầu, dụi đầu nhẹ nhàng vào bụng của nàng, vuốt ve.
Bối Bối đột nhiên cảm giác cái bụng bị đá một chút, nàng cúi đầu thở nhẹ:“Aiz......”
“Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Huyên Trữ công chúa khẩn trương lo lắng.
Hồng xà đồng thời nhanh chóng lui ra phía sau một chút, ánh mắt trừng lớn nhìn bụng của nàng, một tia hưng phấn xẹt qua đáy mắt.
Bối Bối ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại:
“Ta không sao, chỉ là cục cưng trong bụng đột nhiên đá ta một chút.”
“A? Thật nghịch ngợm nha, còn chưa ra đời đã khi dễ mẫu thân, xem sau này cô sẽ dạ dỗ các ngươi như thế nào”
Huyền Trữ công chúa mỉm cười uy hiếp.
Hồng xà vẫn nhìn chằm chằm bụng Bối Bối, sau đó cẩn thận đem đầu gối lên bụng nàng thiếp đi.
Vẻ mặt hắn dường như còn đang làm chuyện đại sự.
Nhìn thấy cảnh này, Bối Bối cùng Huyên Trữ nhìn nhau cười.“Vương huynh nhất định đang cùng đứa nhỏ nói chuyện.”
Huyên Trữ công chúa gật gù, đuôi lông mày cong lên thật là vui sướng.“Ta cũng nghĩ vậy a.”
Bối Bối cười phụ họa.