Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 317: Q.4 - Chương 317: XÀ VƯƠNG [2]




Cô Ngự Hàn nắm lấy tay nàng, mong được khoan dung nói:

“Nhẹ chút nhẹ chút, nương tử, vi phu nói, lập tức nói.”

“Vậy nói mau.”

Bối Bối nói.

Nhìn nàng đôi mắt bốc hỏa, giấu không được làn hơi nước mỏng manh trong đáy mắt, hắn nhìn nàng thật sâu, vẻ mặt không hề ngả ngớn, đôi mắt anh tuấn từ từ tràn ngập nhu tình, nhanh chóng xin lỗi.

“Thực xin lỗi, ta đã làm cho nương tử lo lắng như vậy.”

Bối Bối chớp chớp mắt, giấu đi nước mắt, hít hít cái mũi, thái độ vẫn như cũ không chịu thả lỏng.

“Chàng có biết chàng làm cho ta lo lắng đến nỗi trắng bao nhiêu tóc không, ta còn đang ở tuổi thanh xuân như vậy, vậy mà tóc đã muốn bạc ra, đều là lỗi của chàng , chàng định bồi thường cho ta như thế nào đây. Chàng thật sự không có lương tâm, ta thật vất vả mới trở về được, chàng lại khiến ta kinh sợ như vậy, chàng không thấy có lỗi với ta sao?”

Nói xong lời cuối cùng, nàng buông tay đang nắm hai má hắn ra, dùng đôi bàn tay trắng như tuyết đánh đánh vào ngực hắn.

“Thực xin lỗi.”

Lời xin lỗi khàn khàn vang lên từ sâu trong cổ họng hắn.

Một lời nói đơn giản, nhưng lại mang theo sự thương tiếc từ tận sâu trong tim hắn.

Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng nhìn nàng, không né cũng không chống đỡ tùy ý cho tay của nàng đánh từng cái một trong ngực hắn.

Bối Bối lập tức mắng hắn:

“Chàng chính là thực xin lỗi ta, đúng không, phải phi thường xin lỗi ta, chàng xấu lắm, xấu lắm, xấu lắm...... Oa......”

Nàng đang đánh hắn, cuối cùng lại nhào vào trong lòng hắn khóc lớn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

“Thối xà, chàng thật sự xấu xa, ô ô ô...... Ta chán ghét chàng, ghét chàng nhất, chán ghét chàng nhất trên đời! Ô ô ô......”

Nàng vừa khóc vừa mắng, nước mắt rất nhanh làm ướt một mảng trước ngực hắn.

Nàng khụt khịt, cố ý đem nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo trắng tinh của hắn, cố ý khóc lớn.

Cô Ngự Hàn kiên nhẫn khuyên nhủ nàng, nhẹ nhàng vỗ về giúp nàng thuận khí.

Tiếng khóc của nàng đinh tai nhức óc, nhưng hắn lại cảm thấy rất đỗi dễ nghe, bởi vì, nàng vì hắn mà khóc.

Hắn muốn để nàng có thể đem toàn bộ áp lực bất an, lo lắng, lo âu toàn bộ đều phát tiết ra, hắn yêu tất cả cảm xúc, biểu hiện của nàng.

“Tiểu Bối Bối, ngoan, ta ở đây, khóc đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”

Hắn hôn hôn tóc mai của nàng, cảm nhận được bả vai của nàng run run, khóc rất thê thảm.

Bối Bối hung hăng đẩy ra hắn, cách xa hắn một khoảng ngắn.

Nàng dùng sức lau quệt nước mắt, ánh mắt hồng hồng trừng hắn:

“Vô nghĩa, ta khóc chàng đương nhiên muốn ở cùng ta, nếu chàng không chọc ta khóc, ta sẽ khóc như vậy sao?”

Nói xong, nàng lại lau một chút nước mắt.

Đáng ghét, vừa rồi nàng khóc lớn tiếng như vậy, không biết những người khác có nghe được hay không, xấu hổ chết mất!

Cô Ngự Hàn kéo tay nàng không cho nàng tiếp tục dùng sức chà đạp da thịt non mềm kia.

Cầm lấy ống tay áo trắng như tuyết, hắn dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt, từng giọt từng giọt dấu vết cũng không còn lưu lại.

“Trong lòng thoải mái hơn chút nào chưa?” Hắn dịu dàng hỏi.

Bối Bối bỏ qua một bên đầu:

“Hừ!”

Hắn đem mặt của nàng quay lại, đối mặt chính mình, một tay kia ôm chặt thắt lưng của nàng đem nàng ôm vào lòng.

“Tiểu Bối Bối, mấy ngày nay nàng vất vả rồi.”

“Biết ta vất vả là tốt rồi.”

Nàng như cũ bĩu môi , sau đó lấy một bản tấu chương, tiếp tục lên án:

“Chàng xem xem, mấy thứ này nhìn khó chịu muốn chết, chàng thì tốt rồi, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, ta đáng thương mỗi ngày đều phải giúp chàng làm trâu làm ngựa!”

Hắn cầm lấy tấu chương để lại trên án thư, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt lên đôi mi thanh tú của nàng.

“Là vi phu sai, vi phu không nên làm cho Tiểu Bối Bối của ta mệt như vậy, còn để cho Tiểu Bối Bối của ta phải xem những văn tự chán ghét này, vi phu có tội, xin hỏi nương tử muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho vi phu đây?”

Bối Bối chỉ vào tấu chương:

“Sau này ta không bao giờ muốn xem những thứ này nữa!”

“Được, không bao giờ xem nữa, sau này toàn bộ đều giao cho vi phu xem.”

Hắn dịu dàng vuốt từng sợi tóc của nàng.

“Còn nữa, ta không muốn mỗi buổi tối đều ôm xà ngủ, ta muốn ôm mĩ nam ngủ a.”

“Được, sau này nếu không được nương tử đồng ý, vi phu sẽ không biến thành xà, lúc nào cũng là mĩ nam ôm nương tử ngủ.”

“Hừ, chàng thức thời đó. Còn nữa chính là...... Ta không muốn lại thay chàng chữa thương, nếu chàng dám lại bị thương, ta sẽ để cho chàng tự sinh tự diệt.”

Nàng uy hiếp, chỉ là ánh mắt hồng hồng nhìn hắn, đáy mắt thật sự hoảng sợ.

Ánh mắt của hắn càng thêm nhu tình, nhìn đôi mắt lại đỏ lên của nàng, hắn dùng một chút lực ôm nàng thật sâu vào lòng.

“Thực xin lỗi, đã khiến cho nàng lo lắng như vậy.”

Bối Bối mềm mại ở trong lòng hắn, cảm nhận mùi hương quen thuộc của hắn.

Trong lòng dần dần an ổn.

Không cần ngôn ngữ, cứ như vậy im lặng ôm nhau, cũng đã làm cho nàng thỏa mãn không nghĩ tới chuyện gì khác nữa.

“Cô Ngự Hàn, ta sợ chàng lại bất tỉnh, thật sự rất sợ.”

Nàng cúi đầu giọng nói truyền ra từ trong lòng hắn, làm cho tim hắn đập thật nhanh.

“Không phải sợ, ta đã tỉnh rồi, hiện tại đang ôm nàng, không có việc gì.”

“Sau này đều phải luôn ôm ta, để cho ta ỷ lại, không được lại đột nhiên biến thành tiểu hài tử như vậy, ta sẽ không có cảm giác an toàn, nếu ta không có cảm giác an toàn, ta liền vứt bỏ chàng.”

Nàng đe dọa.

Vừa dứt lời, nàng cảm giác thắt lưng bị ôm thật chặt, có chút đau.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy mày kiếm của hắn nhíu chặt lại.

Biết hắn không thích nghe câu nói vừa rồi kia, nhưng là nàng vẫn quật cường như cũ nhìn thẳng hắn.

Cô Ngự Hàn rầu rĩ trừng nàng một cái, nhìn thấy con ngươi nàng điềm đạm đáng yêu, liền mềm lòng.

Hắn hung hăng hôn lên môi của nàng:

“Ta sẽ không cho nàng có cơ hội vứt bỏ ta!”

Nàng rốt cục thoáng nhẹ nhàng thở ra, khẽ mỉm cười, chủ động ôm cổ hắn đón nhận nụ hôn của hắn:

“Vậy chàng tốt nhất nên nhớ kỹ không được cho ta cơ hội.”

“Nàng nhất định không có cơ hội.”

Hắn một tay ôm đầu của nàng, hôn nàng thật sâu, nụ hôn này, thực dịu dàng, lại thực bá đạo, giống như muốn đem nàng hòa nhập vào hắn, không bao giờ tách ra nữa.

Hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, vỗ về đôi môi hồng nhuận của nàng, hắn quyến luyến lại hôn thêm một cái, mới buông nàng ra, ôm nàng ngồi trên ngự tòa* , hưởng thụ một khắc yên bình này.

____

Ngự tòa*: ghế của vua ngồi khi phê duyệt tấu chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.