Bông tuyết bay bay, tuôn rơi xuống, gió lạnh đến xương thồi mạnh ào ào ở bên ngoài cung điện kiên cố. Phủ lên bên ngoài tường cung một sắc trắng tinh khiết, không khí lạnh lẽo, trong cung điện lại tràn ngập ấm áp, hơi ấm lượn lờ.
Trong ngự thư phòng, Cô Ngự Hàn lười biếng ngồi dựa vào ngai vàng, một mảnh da hổ màu vàng kim phủ lên ngai vàng của hắn tạo cảm giác ấm áp dễ chịu.
Giờ phút này, hắn đang cầm một quyển sách, nhàn nhã đọc, ngón tay thon dài trắng nõn thỉnh thoảng lật trang sách.
“Cô Ngự Hàn, cuối cùng chàng có đang nghe hay không a, ta nói Khả Y không phải chủ nhân thực sự của Hắc tinh ngọc bội, sau này chàng cũng không thể không cho ta gặp Khả Y.”
Hai tay của Bối Bối chống nạnh, tựa như dáng vẻ hung dữ, nàng buồn bực nhìn con rắn lười có dáng vẻ mỹ nam vẫn bất động như trước, cho dù bộ dáng thảnh thơi của hắn làm tức chết người không đền mạng, mà vẫn đẹp trai làm cho người ta muốn bổ nhào tới.
Oh No, dừng lại dừng lại, bây giờ không phải là lúc tơ tưởng đến gương mặt xinh đẹp của hắn, khai thông đầu óc của hắn mới là việc hàng đầu.
“Thịch thịch thịch.” Nàng đi hai ba bước lên bậc thang tới gần hắn, mới nghĩ đưa tay đẩy hắn một cái, làm cho hắn phân tâm mà chú ý đến nàng một chút.
Ai ngờ, tay của nàng mới giơ lên, hắn liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp sâu thẳm gợn sóng lạnh lùng, khí thế sắc bén kia làm cho tay nàng dừng lại ở giữa không trung.
Bối Bối chu miệng, tay đã ở gần hắn như vậy thật không cam lòng thu tay về, nàng như thế nào lại quên nam nhân này có thói quen xấu quái lạ, đó chính là hắn chỉ thích nàng làm thư đồng im lặng, lại tuyệt không cho phép nàng có cử chỉ gì quấy rối, cho dù là phát ra âm thanh cũng không được.
Dù sao chính là một quái nhân, làm sao có người có thói quen như vậy, chỉ cho ở bên cạnh không được nói.
Nếu không, hắn liền cho nàng xem sắc mặt của hắn, tựa như bây giờ!
Thấy nàng ngoan ngoãn hạ tay xuống, Cô Ngự Hàn tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì hết.
A......
Tay của Bối Bối nắm thành quyền muốn thét chói tai, làm sao lại có loại nam nhân như vậy a!
Nàng hổn hển theo quan sát gương mặt hơi hơi cúi xuống của hắn, dáng vẻ chuyên tâm kia làm cho nàng dường như muốn phát điên, đọc cái quỷ gì, mỗi lần đều như vậy.
Hít vào, thở ra, hít vào thật sâu, nàng quyết định không quan tâm đến bất cứ cái gì, hơi hơi ngửa đầu, miệng mở to ra hét lớn:“A......”
Tiếng hét vừa ra, đem Cô Ngự Hàn như bị sét đánh thiếu chút nửa từ trên ngai vàng rơi xuống, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt đen không dám khen tặng.
Tiếng thét chói tai có uy lực như tiếng sấm bên tai, xác thực nói là chỉ có hơn chớ không kém, ít nhất cường độ âm thanh của nàng so với tiếng sấm còn cao!
Cô Ngự Hàn nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, đuôi lông mày co rúm một chút, không biết làm cách nào đành đưa tay che miệng của nàng lại:“Tiểu Bối Bối, nàng không nên dùng phương thức quấy rối người khác như vậy để kháng nghị chứ?”
Rốt cục đã chịu để ý nàng sao!
Bối Bối thực dùng sức kéo tay của hắn xuống, thuận tiện ngược đãi nhéo bàn tay hắn, trút giận một chút.
“Cô Ngự Hàn, ta cảnh cáo chàng, nếu chàng lại không nghe lời ta nói, ta liền...... Ta liền thi pháp đánh chàng!” Tay nàng nắm thành quyền giơ giơ trước khuôn mặt tuấn tú của hắn, giả vờ uy hiếp.
Nhìn phấn quyền của nàng không có chút uy hiếp nào, đáy mắt Cô Ngự Hàn lướt qua ý cười, pha lẫn một chút hứng thú, hắn đặt quyển sách xuống, đứng lên, thân hình rất cao lớn anh tuấn lập tức cho thấy sự nhỏ nhắn xinh xắn của nàng.
Bối Bối ngẩng đầu lên đối diện với hắn, thét lên, vì sao còn chưa khai đấu, nàng liền cảm thấy về mặt khí thế đã thua hắn một phần rồi, không cam lòng thế nào ấy, nhưng mà nam nhân trời sinh là cậy mạnh, hey!
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt của hắn rất tốt giống như có chút nghiêm túc, Bối Bối nhịn không được từng bước lùi về phía sau, trước hết phải duy trì khoảng cách an toàn, ai biết hắn có thể giảo hoạt muốn tập kích hay không.
“Tiểu Bối Bối, nàng làm sao lại lùi về phía sau vậy, không phải nói muốn đánh nhau với ta sao, vậy động thủ a, ta muốn lĩnh giáo một chút pháp lực Hắc Tinh ngọc bội cộng thêm ngàn năm trân châu của nàng rốt cuộc tu luyện tới trình độ nào.”
Cô Ngự Hàn đi tới từng bước, duy trì khoảng cách rất gần với nàng.
Khoảng cách gần đến đủ để cho nàng cảm thấy sự mạnh mẽ của hắn, sự nhỏ yếu của mình, ô......
Nhưng mà, trong lòng không muốn tuân theo làm cho nàng không muốn lùi bước, càng thêm muốn thử xem gần nhất mình tu luyện có tiến bộ hay không, từ sau khi nàng ăn xong trân châu ngàn năm, nàng vận dụng pháp lực càng ngày càng thuận lợi.
Nàng cố gắng nhớ lại trước kia lúc xem tivi, cao thủ so chiêu là có dáng vẻ gì? Đúng, cần phải có vẻ mặt thoải mái tự tin.
Hắng giọng một chút, nàng giả bộ thực ung dung tự tại mỉm cười mười phần tin tưởng, nói điều kiện với hắn:“Nếu ta thắng, chàng không chỉ phải giải trừ ràng buộc không cho ta gặp Khả Y, còn phải đồng ý một yêu cầu của ta.”
“Uhm? Nàng xác định nàng có thể thắng được ta sao?” Cô Ngự Hàn lười biếng hé mở đôi mắt, mày giương cao, mắt phượng đen huyền lưu chuyển tràn đầy ý cười nồng đậm.
Thấy hắn có dáng vẻ xem thường nàng, Bối Bối âm thầm cắn răng, không giận không giận, cao thủ phải duy trì bình tĩnh.
Nàng học theo hắn nhướng mày:“Không thử làm sao mà biết.”
“Được, thách đấu của nàng ta chấp nhận rồi, Vương hậu yêu quý, cho bổn vương nhìn xem bản lĩnh của nàng, hy vọng nàng có thể thắng.” Nói xong lời cuối cùng, hắn mang theo tà khí tiến sát vào khuôn mặt của nàng, thổi khí.
Bối Bối nhảy ra sau vài bước, tránh công lực mê hoặc của hắn:“Chúng ta đấu nhau ngay tại đài này, nhưng mà chàng không thể đánh trả, chỉ có thể tránh công kích của ta, nếu không chàng chính là tuy thắng nhưng chẳng vinh quang gì, chân ai rơi xuống bậc thềm trước tính là thua.”
“Không cho phép ta đánh trả?” Hắn nhíu mày, đối với quy định của nàng cảm thấy có chút buồn cười, làm gì có người nào thi đấu lại đặt ra yêu cầu như vậy.
Bối Bối gật đầu thật mạnh, ra vẻ có lý chẳng sợ mà nói:“Chàng đương nhiên không thể đánh trả, ta bây giờ còn là người mới, người mới hiểu hay không, người mới chính là tân thủ chưa thành thạo, nếu cho chàng đánh lại, ta lại nhất thời phát không ra pháp lực, ta đây chẳng phải rất nguy hiểm sao.”
“Ta sẽ không tổn thương đến nàng.” Hắn nhíu mày.
“Ta mặc kệ, tóm lại chính là ta công chàng thủ.” Nàng nói rõ ràng mãnh liệt.
“Nàng công ta thủ? Lí do lúc nãy thiệt không tệ.” Bờ môi của gắn giương lên cười xấu xa.
Thấy hắn biểu hiện dáng vẻ tàn ác, Bối Bối biết hắn nhất định lại hiểu nhầm!
Âm thầm áp chế xúc động muốn tranh luận với hắn, gương mặt của nàng chuyển sang thật nghiêm túc nói:“Được, vậy chàng tiếp chiêu.”
“Ta chờ.” Cô Ngự Hàn rõ ràng đứng mà tay đưa ra sau lưng, nụ cười anh tuấn nhẹ nhàng như gió, giống như tuyệt không đem nàng để vào mắt.
Bối Bối tập trung tinh thần đem năng lượng vận hành tới trên lòng bàn tay, hồng quang nhàn nhạt ở trong tay nàng lóe sáng:“Xem chiêu!”
Nàng tỏa lực đạo đánh về phía hắn, nhìn thấy hào quang bắn lại phía mình, mày kiếm của Cô Ngự Hàn nhướng lên, khen ngợi:“Không tệ, bây giờ đã có thể tùy ý thi pháp rồi.”
Ngay sau đó, trước khi hào quang tiến gần sát hắn, hắn thoải mái mà lách người, tránh được công kích của nàng.
“Ô, lại đến.” Bối Bối càng đánh càng hăng say, tuy rằng không có võ công, nhưng thi pháp đánh nhau cũng như chơi rất vui, nàng rốt cục có thể thích làm nữ hiệp rồi, ha......