Giữa đôi mày của Liễu Thanh Thanh hoàn toàn là vẻ lạnh lùng,nàng ngừng một lát rồi nói,"Ta không có nói cho ngươi biết, ta hận nhất là có người khác uy hiếp ta sao? "
Tiêu Mặc lập tức trầm mặc,, nhắm mắt chữa thương, vết thương trên người hắn hồi phục rất nhanh, viên đạn bắn vào trongngực hắn thế nhưng tự động rơi xuống đất, miệng vết thương kia cũng giống như kỳ tích từ từ khéplại, chỉ là sắc mặt của hắn vẫn còn trắng bệch.
" Hiện tại trong tay ngươi có vũ khí, còn có nội đan của ta, nếu như ngươi muốn ta chết, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy nội đan này, cho nên không phải ta uy hiếp ngươi, mà là ngươi uy hiếp ta, ngươi giết bọn họ, từ nay về sau ta tất cả đều nghe theo ngươi..." Tiêu Mặc chỉ vào những pháp sư ở trước mặt, đằng đằng sát khí nói.
" Nhưng , ta luôn không thích nghe người khác sai khiến,! "Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, trên mặt lạnh lùng, trào phúng nhìn Tiêu Mặc.
Trong nháy mắt Tiêu Mặc hiểu rõ ý tứ của Liễu Thanh Thanh, đột nhiên biến thân, gào thét đánh vềphía những pháp sư kia,tất cả pháp sư đều dốc hết toàn lực, toàn bộ pháp khí đều đánh vào người Tiêu Mặc, rốt cục trước khiTiêu Mặc hôn mê cũng nuốt được tên pháp sư cuối cùng.
Liễu Thanh Thanh quét dọn chiến trường, tìm kiếm toàn bộ những gì có giá trị, hễ là thứ đánggiá đều bị nàng lấy hết.
Thời điểm nhìn thấy hắn biến thành con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, Liễu Thanh Thanh nhớ tới con rắn nhỏ mà nàng sinh ra kia, nàng túm cái đuôi rắn của Tiêu Mặc đang run rẩy : "Uy, ngươi có gặp con ta đi đâu không? "
Nàng cuối cùng cũng có lương tâm, nhớ tới mình còn có nhi tử là rắn.
Tiêu Mặc bị nàng run đến choángváng, nếu không phải nhớ tới nội đan của mình còn trong tay nàng,chỉ bằng việc nàng đem mình đảo ngược, hắn nhất định một ngụm cắn chết nàng.
Một lúc lâu sau, hắn rốt cục mở miệng "Không có — — — — "
Liễu Thanh Thanh trào phúng cười,nắm ngay bảy tấc rốn của hắn nói, "Chuyện xưa giữa nông phu và rắn, ở chỗ này của ta không có khả năng trình diễn lại, cho nên Tiêu Mặc, nếu như ngươiđể ta phát hiện ngươi có nửa điểm ý nghĩ giết ta, ta sẽ là người thứ nhất hủy đi nội đan của ngươi... "
Tiêu Mặc nhắm mắt lại, không biết là hôn mê hay là đang ngủ, dù sao cũng không có để ý tới Liễu Thanh Thanh nữa.
Khi Tiêu Mặc tỉnh lại, là buổi tối ba ngày sau , trăng sáng ít sao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, từ cửa sổ mở chiếu rọi vào đây, bóng dáng người bên cạnh liền hiện ra, phá lệ xinh đẹp và yên lặng.
Cửa sổ kia chỉ mở ra một nửa, cho nên trong phòng lúc sáng lúc tối, Tiêu Mặc đứng dậy, nhìn nữ nhân nằm ở bên cạnh mình một cái, liền nhíu mày.
Nữ nhân này lớn lên xinh đẹp thì thế nào? Tâm địa so với hắn còn ác độc hơn, lại có thể cầm đi nội đan của mình, còn có thể nhìn đồng loại của mình bị ăn tươi, nữ nhân như vậy, so với yêu quái còn muốn khủng bố hơn.
Bất quá nếu mình cứ như vậy ăn nàng, có phải hay không không cần phải chịu sự thao túng của nàng, về phần nội đan mình có thể chậm rãi tìm trở về....
Nghĩ đến đây Tiêu Mặc liền há miệng ra, hắn nhìn Liễu Thanh Thanh, nước miếng đều muốn chảy ra, đã thật nhiều ngày rồi hắn không có ăn thịt người để bổ sung dương khí.
Lúc hắc đang định biến thân, Liễu Thanh Thanh liền mở to mắt,một vũ khí lạnh như băng được đặt ở bên hông mình, ý nghỉ muốn ăn tươi Liễu Thanh Thanh của Tiêu Mặc,lập tức dừng lại.