Beta: Đào
Editor: Nhan Như Song
Liễu Thanh Thanh đã ở trong khói báo động liên tục, kéo thân thể nhuốm máu tới chỗ con rắn nhỏ, con rắn nhỏ quay đầu lại nhìn nàng, lại mở miệng nói chuyện "Mẹ, chung quanh đây ẩn dấu rất nhiều người cầm vũ khí, chúng ta đi mau!"
Liễu Thanh Thanh chẳng quan tâm suy tính, vì cái gì mà xà nói được tiếng người, phi thân cưỡi lên thân thể con rắn nhỏ, con rắn nhỏ liền mang theo nàng, uốn lượn bò ra bên ngoài.
Bay qua cửa sổ đã bị phá hủy hết, con rắn nhỏ cùng thân thể của nàng kịch liệt hạ xuống, con rắn nhỏ hét rầm lên, không ngừng hô "Mẹ cứu mạng..."
Liễu Thanh Thanh một đầu mồ hôi lạnh, con rắn ngốc này, đang trốn chạy, thế nhưng từ lầu chín nhảy xuống, nàng còn tưởng rằng nó biết một chút đặc dị công năng gì gì đó, ít nhất có thể mang theo nàng cưỡi mây đạp gió.
Không nghĩ tới, nó trực tiếp mang theo nàng nhảy lầu, con rắn đần như vậy, thật sự là nàng sinh ra sao?
Thần linh a, nàng mới mười chín tuổi, quá khó có thể tin a!
Sinh con rắn nàng đã khó có thể tiếp nhận, hiện tại con rắn này thế nhưng chở nàng nhảy lầu.
Nàng muốn lần nữa mở ra chiếc nhẫn trên ngón tay,nhưng đã không còn kịp rồi. Lầu chín nói cao thì cao thật, nhưng căn bản không có thời gian để cho nàng mở chiếc nhẫn ra, nhưng nói thấp cũng không thấp, có thể trực tiếp làm cho nàng cùng ngốc xà này ngã thành bánh thịt.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình và con rắn nhỏ, giống như đường vòng cung rơi xuống, chờ đợi kết cục bị ngã tan xương nát thịt...
*
Nhật Dực Quốc, ngoại ô hoang tàn vắng vẻ, Tiêu Mặc toàn thân đầy máu đứng ở nơi đó, tay phải của hắn che lấy cánh tay trái của mình, máu đỏ thẫm, đang ồ ồ từ trong tay chảy ra.
Nhìn khắp bốn phía, bên cạnh có hơn hai mươi sư đoàn giết yêu vây quanh hắn, người người cầm trong tay bảo kiếm phát ra ánh sáng hùng hoàng. Vòng vây đang từ từ thu nhỏ lại, hắn đứng ở trong đó, khuôn mặt tuấn mỹ suy nghĩ, trong con mắt tà tứ mang theo chút ý cười bất cần đời.
Đây là một nam tử đẹp đến mức tận cùng, tóc đen như mực, được một cây trâm ngọc tùy ý búi ở sau gáy, phần tóc đen còn lại như thác nước rủ xuống bên hông.
Gió thổi qua, sợi tóc xẹt qua gò má hoàn mỹ của hắn, mắt phượng tà tứ của hắn lại như hoa đào tháng ba, sáng lạn mê hoặc lòng người.
Một người hoàn mỹ không tỳ vết như vậy, khí chất ung dung lộng lẫy, ngũ quan tuyệt mỹ như nam tử trong tranh đi ra, khóe môi lại làm dấy lên mùi chút mùi máu tanh dữ tợn.
"Tiêu Mặc, ngươi còn trốn chỗ nào!" Một nhà sư giết yêu cầm đầu, hung ác cầm trường kiếm kim quang lấp lánh, từng bước từng bước đi tới chỗ Tiêu Mặc
.
Tiêu Mặc lui về phía sau vài bước, trong tay ngưng tụ lại quả càu hắc khí. Hắn dám cam đoan, nếu những lão nhân gia này ép hắn như thế, hắn nhất định giết tất cả con cháu bọn họ một người cũng không tha.
"Mọi người cùng nhau tiến lên, giết xà yêu này, vì dân trừ hại!" Một nhà sư giết yêu khác, quơ trường kiếm, đôi mắt lạnh tiến lên, nghĩ muốn dẫn đầu giết Tiêu Mặc.
Vẻ mặt Tiêu Mặc trào phúng, hắc khí trong tay, ngưng tụ thành quả cầu ánh sáng màu tím mơ hồ.
Nhà sư đang ở gần nhất muốn lao về phía trước giết hắn, bỗng nhiên thiên địa biến sắc, gió nổi may bay mịt mờ, một bóng dáng vàng nhạt đánh thật mạnh tới hướng của Tiêu Mặc.