"Hài tử, hài tử bị Chu Dương vương phủ đón đi,người của Chu Dương vương phủ đưa tới một ngàn lượng bạc, bảo là muốn thay đứa bé kia chuộc thân, cái khác ta cái gì cũng không biết..." Chủ xị khóc cầu xin tha thứ, nói ra tung tích của Tiểu Nãi Bao .
Tiêu Mặc lùi chân về , trong lòng lặng lẽ nhớ kỹ cái tên, Chu Dương vương phủ.
Lúc trở lại khách sạn , khách sạn bên trong bên ngoài, đã bị người nha môn vây quanh, Tiêu Mặc không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành phải ẩn thân trốn vào khách sạn.
Liễu Thanh Thanh ngồi ở chỗ kia, Huyện lệnh đứng, không ngừng đối nàng cúi đầu khom lưng cười làm lành, bên cạnh còn có một cô gái trên tay mọc vảy rắn, cô gái kia thủy chung cúi đầu, trầm mặc không nói.
Không biết Huyện lệnh nói gì đó, Liễu Thanh Thanh cũng không phải vui mừng xoay người lại nói: "Hòa huyện lệnh, sự kiện tuyển tú, ta đã có chủ ý..."
"Liễu cô nương mời nói!" Hòa huyện lệnh tỏ ra thập phần khách khí, đối Liễu Thanh Thanh khúm núm.
"Ngươi xem một chút cô gái này như thế nào? Nếu là ta sai người chữa hết da của nàng, làm cho nàng thay ta tiến cung tuyển tú, ngươi xem như thế nào?" Liễu Thanh Thanh chỉ cô gái đang ở một bên , lơ đãng nói.
Hòa huyện lệnh sắc mặt lập tức khó coi, hồng nhan mặc dù cũng hết sức xinh đẹp, nhưng là cùng Liễu Thanh Thanh so với, còn kém rất nhiều, hắn tự nhiên là không muốn.
"Tiểu thư, không cần, Hồng Nhan nguyện ý cả đời hầu hạ tiểu thư, tuyệt không tiến cung tuyển tú!" Hồng Nhan vừa nghe nói Liễu Thanh Thanh đề cử nàng tiến cung, lập tức quỳ gối quỳ xuống, giọng nói ngưng trọng.
Liễu Thanh Thanh kinh ngạc nhìn nàng ta, nàng thấy thời đại này nữ tử sau khi tiến cung đều vẻ vang , dù sao đi theo nàng, cả đời phải làm nha hoàn, nếu là có thể tiến cung, tiền đồ tự nhiên sẽ mở rộng.
Hòa huyện lệnh thuận tay đẩy thuyền, "Đúng vậy, Hồng Nhan cô nương tự mình không muốn, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, huống chi nếu là Liễu cô nương có thể đi vào cung, bổn huyện bảo đảm, Liễu cô nương nhất định có thể tắm rửa long ân, nếu là lại có nhất nam bán nữ, cô nương về sau thăng chức rất nhanh, sắp tới a!"
Liễu Thanh Thanh cười lạnh không nói, Hòa huyện lệnh còn định khuyên nữa, Tiêu Mặc cũng đã hiện thân, tiến lên phía trước nói, "Lão bà, con của chúng ta bị ném rồi, mau tìm thôi..."
Liễu Thanh Thanh liếc mắt nhìn hắn, hắn lại càng phát ra đắc ý, tiến lên khoác lên cánh tay Liễu Thanh Thanh , "Lão bà, con trai quá nghịch ngợm , ở nhà bằng hữu của ta , thế nhưng không biết nghe lời ,đã trốn đi, bây giờ còn chưa có về nhà..."
"Ngươi, ngươi đã lập gia đình?" Hòa huyện lệnh sắc mặt khó coi, chỉ Tiêu Mặc .
"Đương nhiên, con của chúng ta cũng đã biết đánh đấm nói chuyện !" Tiêu Mặc nhướn mày, khiêu khích nhìn Hòa huyện lệnh.
Hòa huyện lệnh sắc mặt, lập tức trướng thành màu gan heo, ấp úng nói, "Các ngươi, các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi..."
Nói xong, hắn mang theo những người liên can thối lui ra khỏi khách sạn, Hồng Nhan không hiểu nhìn Tiêu Mặc cùng Liễu Thanh Thanh, ánh mắt nghi hoặc.
Liễu Thanh Thanh ngồi ở chỗ kia, liếc Tiêu Mặc một cái, lơ đãng nói, "Tiểu Nãi Bao thật sự không thấy?"
"Đúng vậy!" Tiêu Mặc chột dạ rót một ly trà, đưa cho Liễu Thanh Thanh, Liễu Thanh Thanh thủy chung nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tiếp nhận ly trà trong tay hắn nói, "Hắn ở nơi nào không thấy , có thể dẫn ta đi gặp bằng hữu của ngươi không?"
Nói hài tử kia đi đâu?
Liễu Thanh Thanh thấy hắn đưa tay về , cho là hắn đã hiểu ,lập tức hỏi : " Chàng làm sao vậy ?"
" Ừ đại khái là trúng độc rắn " Tiêu Mặc giả vờ thâm trầm nói.
"Có biện pháp nào trị không ? " Liễu Thanh Thanh sắc mặt hòa hoãn rất nhiều
" Có chừng ba , ta phải suy nghĩ lại đã, Thanh Thanh , tối nay ta có thể hay không cùng nhau thương lượng, thương thế của ta còn không có khôi phục, bên ngoài còn có rất nhiều nhà sư giết yêu , mỗi ngày đều nghĩ cách giết ta thế nào , ta đang rất nguy hiểm...!" Tiêu Mặc tiến lên cẩn thận nắm tay Liễu Thanh Thanh , Liễu Thanh Thanh không có cự tuyệt , chỉ là động tác hơi âm trầm :"Tiễu Nãi Bao đâu , hay là hôm đó ngươi mà ..."
" A, cái kia ?" Tiêu Mặc sắc mặt nhất thời xấu xí, há to mồm , gật đầu nói : " Ta gởi hắn cho một người bạn nuôi, ngươi cũng biết, ta mỗi ngày đều bị đuổi giết, nếu để cho hắn đi cùng ta sẽ rất nguy hiểm!"
Liễu Thanh Thanh gật đầu , thở dài một tiếng:"Ngươi nhận hắn trở về, ta đã nghĩ thông suốt, nếu hắn từ trong bụng ta chui ra ngoài, ta sẽ chiếu cố hắn"
"Rất tốt,chúng ta cùng nhau chiếu cố hắn"Tiêu Mặc chân chó cười, ngực cô lại âm trầm,mong muốn chủ của Câu Lan Hiên, không có con rắn nhỏ , thằng nhãi con giết chết."
An trí xong , Liễu Thanh Thanh trở về phòng của mình, nạp lại đạn,súng tự động và súng lục giấu ở một nơi khác, chỉ mang theo người một chiếc súng lục. Súng lục này bắn hai mươi mốt phát , cũng đủ cho nàng lúc nguy cấp.