Beta : Đào
Edit: X Trang Moon
Tay cầm súng lạnh như băng nhắm ngay vào đầu của lái xe, tài xế kia sợ run người, vô lăng trong tay suýt nữa thì không giữ được .
Liễu Thanh Thanh mặt lạnh như băng , cố nhịn đau đớn mà nói với lái xe, "Đi bệnh viện - - "
"Được, được, cô không cần nổ súng, tôi đi..." Lái xe run rẩy, quay xe lại, phóng như bay về phương hướng bệnh viện .
Bụng của Liễu Thanh Thanh, khi thì giống như bóng cao su căng phồng lên, khi thì bay hơi bằng phẳng, bên cạnh lái xe đã sớm sợ đến một đầu mồ hôi lạnh, nếu không phải là người kia nắm trong tay sinh tử của mình, hắn khẳng định đã bị dọa cho bất tỉnh.
Thật vất vả mới đến bệnh viện, Liễu Thanh Thanh bụng lại một lần như bóng cao su phồng lên, đau đớn đến tê tâm liệt phế, nàng vuốt bụng của mình, cầm lấy súng lục bắn vào phòng mổ của bệnh viện.
Bác sĩ thấy sắc mặt nàng khó coi, còn có bụng nàng nhô lên thật dọa người, muốn hỏi nhiều thêm câu, lại bị tay lạnh như băng của nàng đem súng dí vào trán .
"Cái gì cũng không cần hỏi, lập tức chuẩn bị phẫu thuật!" Liễu Thanh Thanh cắn răng, nhịn xuống cơn đau đến tận xương tủy kia, đem súng lục dí vào đầu bác sĩ, sau đó tự mình nằm xuống giường phẫu thuật.
Bên cạnh bác sĩ sợ ngẩn ra, vài người to gan muốn chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc đi tới cửa,đã bị Liễu Thanh Thanh một nhát bắn vào cửa, sợ đến đứng ngay tại chỗ.
"Đừng hòng nghĩ đến báo cảnh sát, cũng không được đi tìm người hỗ trợ, nếu không tất cả mọi người ở đây, đều phải chết!" Liễu Thanh Thanh lạnh giọng cảnh cáo, sắc mặt trắng bệch nằm ở nơi đó, sợi tóc trên trán cũng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, nhưng khí thế hơn người vẫn như cũ.
Giờ khắc này, không người nào dám hoài nghi lời nói của nàng, toàn bộ đều đứng nguyên tại chỗ không dám cử động.
"Cô, cô cần phải chích thuốc tê..." Một bác sĩ lớn tuổi , lúng túng đề nghị.
"Tôi không cần, hiện tại, lập tức đem tử cung của tôi mở ra - -" Liễu Thanh Thanh cảm giác hô hấp đều mang theo một loại đau đớn, cô một ngụm cắn răng giống như đã bị cô cắn cho vỡ vụn, đau đớn, là một việc khiến cô không sợ hãi.
Nhiều năm như vậy, cô đã thành thói quen với mỗi loại hình thức đau đớn .
Huống chi lúc này, cô gặp phải tổ chức truy sát, cô nhất định phải duy trì tỉnh táo.
Phòng giải phẫu tĩnh lặng xuống, tất cả mọi người nhìn người phụ nữ trước mắt có sắc mặt tái nhợt này, chỉ thấy cô đầu tóc đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, nằm ở nơi đó, dùng một loại tư thế quật cường cầm lấy súng lục.
"Cô gái, cô không cần sợ, mau bỏ tay xuống, tôi giúp cô đỡ đẻ, nhưng là cô nhất định phải tiêm thuốc tê!" Một bác sĩ nữ lớn tuổi, hòa ái nhìn Liễu Thanh Thanh, tiến lên muốn an ủi nàng, lại bị nàng ngăn cản.
Liễu Thanh Thanh hét ầm lên, xé rách đau đớn, cơ hồ khiến cho nàng cảm thấy thân thể của mình như bị cắn nuốt sau đó bình thường trở lại, dưới thân một dòng nước chảy ra, không biết ai hô lên một câu, "Nước ối đã vỡ..."
Tất cả mọi người lại không e ngại vật trên tay nàng nữa, đạo đức nghề nghiệp khiến cho bọn họ cuống quít tiến lên đỡ đẻ, sau đó Liễu Thanh Thanh thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, nàng cuối cùng cũng sinh a.
Nhưng những bác sĩ kia, toàn bộ đều sững sờ ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm thứ mà Liễu Thanh Thanh sinh ra , sợ mất cả ba hồn bảy vía .
Bọn họ nhìn thấy cái gì đây? Xà, cư nhiên lại là một con mãng xà toàn thân đỏ bừng, con mang xà khổng lồ kia to bằng chừng cánh tay, lớn như vậy, uốn lượn ở dưới người nàng .