CHƯƠNG 3.
Sau mấy lần như vậy, scandal này ai ai cũng biết, tuy Thẩm Trừng không phải ngôi sao lớn, nhưng mấy năm qua chưa từng dính phải scandal tình ái, nay đột nhiên lộ ra chuyện với người mới cùng công ty, chẳng bao lâu, giới truyền thông dường như đều bám chặt chủ đề này, còn liệt kê tất cả sao nữ từng có mối quan hệ mập mờ với cậu, bàn luận từ khuôn mặt, thân thế đến vóc dáng của mỗi người, xem ai nổi bật nhất về mặt nào, cuối cùng còn vẽ chiếc vương miệng nho nhỏ ngay trên tên người thắng.
. . . . Thật chất các đối tượng mờ ám trên đều do công ty sắp xếp. Thẩm Trừng nghĩ bụng, bên phía truyền thông chắc chắn cũng biết chuyện này, chỉ là vì hâm nóng scandal này, phải cố hết sức viết tin cho rung động kích thích vào, lại dẫn dắt các mối tình theo lối mập mờ, thẳng thắng viết Thẩm Trừng thành một người đang ông chỉ thích chơi trò mập mờ không muốn chịu trách nhiệm, dù sao mấy năm qua cậu chưa từng một lần công khai bạn gái.
Vì để dựng scandal họ hẹn gặp trong quán bar vào đêm khuya, trông Diêu Tử Hạm có vẻ thấp thỏm, Thẩm Trừng cũng không rảnh rỗi quan tâm chuyện người khác. Cậu không uống rượu, dù ở đây cũng chỉ uống một ít soda, tuy là diễn, nhưng vẫn sẽ lên báo, lỡ đâu uống say thật thì nguy.
Lát sau, trên gương mặt Diêu Tử Hàm lộ ra vẻ lạ lùng, nhìn một chỗ ở sau lưn Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng nhấp một ngụm soda chanh, vô vị hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Sau khi gặp riêng mấy lần, họ cũng dần thân nhau hơn, ít nhất cũng tốt hơn so với tình trạng ngay cả một đề tài để bắt chuyện cũng không có như trước đây. Tuy đây là cặp đôi độc thân hợp tuổi, nhưng Thẩm Trừng hiểu hơn ai hết, giữa cậu và Diêu Tử Hạm, hoàn toàn chưa từng có xẹt tia lửa từ những tiếp xúc khác phái, không phải do Diêu Tử Hạm cũng giống cậu chỉ cảm thấy hứng thú với người cùng phái, mà theo như Thẩm Trừng suy đoán, có thể cô đã có người trong lòng rồi.
“Bên kia có người cứ nhìn anh suốt.” Diêu Tử Hạm thấy hơi hoang mang.
“Chắc là nhận ra tôi chứ gì?” Thẩm Trừng hờ hững, áp sát về phía Diêu Tử Hạm.
Diêu Tử Hạm lắc đầu, bần thần nói: “Nhưng tôi thấy người đó nhìn trông quen quen . . . . Kỳ ghê . . . .” cô nói xong, bất ngờ thấp giọng cười, sau đó lại lười biếng nằm oài ra bàn.
Thẩm Trừng theo bản năng thấy không ổn, quơ quơ bàn tay trước mặt Diêu Tử Hạm, ánh mắt cô thấp thoáng vẻ mê man, lúc này cậu mới phát hiện, có thể là Diêu Tử Hạm hơi say rồi.
Dù sao cũng là con gái, Thẩm Trừng không tiện dìu cô, liền móc điện thoại di dộng ra, gọi cho người đại diện của Diêu Tử Hạm tới đón, khoảng phút sau, người đại diện vốn đang ở gần đấy lập tức đi lại chỗ họ ngồi, đầu tiên là xin lỗi Thẩm Trừng, sau thì đỡ Diêu Tử Hàm đã ngà ngà say dậy, trả tiền rồi rời đi.
Thẩm Trừng lại ngồi thêm lát nữa, lúc đang định đứng dậy về, bỗng có một bàn tay đặt lên bờ vai cậu.
“Hoắc tiên sinh?” cậu thất thanh gọi.
Hoắc Cảnh Dung trên người vương mùi rượu nhạt, gương mặt cũng hơi đỏ, chỉ có thần thái là vẫn như xưa, kiểu như rất mất hứng. Đôi mày rậm nhăn lại, trông có vẻ hơi hung tợn, không chút khách sáo nói: “Cậu hẹn hò ở đây?”
Thẩm Trừng hơn ngạc nhiên, lập tức trả lời: “Đây là việc riêng của tôi, chắc không nhất thiết phải trả lời cậu.”
Tuy nói thật ra cũng chẳng thành vấn đề gì, dù sao cũng không ít người đây chỉ là scandal được dàn dựng, thế nhưng thái độ của Hoắc Cảnh Dung làm cậu không muốn hợp tác.
“Hừ, tùy cậu.” Hoắc Cảnh Dung vừa nói, vừa kéo tay Thẩm Trừng, khó chịu ra lệnh: “Mau đi theo tôi.”
Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, Thẩm Trừng ngước mặt, thuận theo đường nhìn của Hoắc Cảnh Dung, tại một góc cách đó không xa, một người đàn ông đang ngồi, tay cầm ly rượu, thứ đang uống đoán chừng là rượu mạnh như whisky hay tequila. Thẩm Trừng vừa liếc thấy sườn mặt lạnh lùng tuấn nhã, bỗng cảm thấy tâm hoảng ý loạn, mà Hoắc Cảnh Dung vẫn nắm chặt tay cậu, thúc giục: “Lẹ lên, đừng có dùng dằn.”
Thẩm Trừng hơi do dự, cuối cùng mới nói: “Không, Hoắc tiên sinh, xin buông tay ra, ta còn có việc phải đi . . . .”
“Tôi mặc kệ.” Hoắc Cảnh Dung rất mạnh, siết đến nỗi cậu cảm thấy đau buốt, cậu ta sốt ruột nói: “Cậu đi qua một chút đi, không tôi không biết làm sao trả lời họ nữa.”
Họ? Họ . . . . là chỉ ai?
Bị Hoắc Cảnh Dung lôi thẳng tới chỗ ngồi trong góc, Thẩm Trừng mới phát hiện, ngoại trừ Hoắc Cảnh Dung, ở đây có hai người, một người là Hoắc Cảnh Thần, một người cậu không nhận ra, mang kính, trong tướng mạo khá nhã nhặn. Không đợi Thẩm Trừng lên tiếng, người xa lạ kia đã cướp lời: “Tôi là Hoắc Cảnh Nghi.”
Thẩm Trừng vừa nghe thì hiểu ngay, Hoắc Cảnh Thần là con trai trưởng, Hoắc Cảnh Dung là con trai út, Hoắc Cảnh Nghi chắc là người kẹp giữa. Cậu hơi xấu hổ, không còn cách nào khác đành thuận theo lời chào của đối phương, tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Thẩm Trừng . . . .”
“Tôi biết.” Hoắc Cảnh Nghi mỉm cười, “Tôi có nghe về chuyện của cậu.”
Thẩm Trừng thấy hoang mang, không biết chuyện mà đối phương đang nói, là chỉ chuyện bị Hoắc Cảnh Dung liên lụy, hay chuyện Hoắc Cảnh Thần có ý định bao dưỡng cậu . . . . Tuy rằng cậu rất hiếu kỳ, nhưng vẫn chưa ngốc tới nỗi hỏi ra miệng vấn đề này, chỉ lễ phép gật đầu, rồi quay qua nói với Hoắc Cảnh Thần ngồi một bên: “Lại gặp mặt, Hoắc tiên sinh.”
“Ở đây có tới ba Hoắc tiên sinh, rốt cuộc là cậu muốn gọi ai?” Hoắc Cảnh Dung mất kiên nhẫn vặn lại.
Thẩm Trừng cảm thấy lúng túng, ko trả lời câu hỏi trên, mà tự nói tiếp: “Gặp anh – các anh, thật là khéo . . . . Chẳng là tôi đã ở đây cả đêm, mai còn có công việc, cũng nên đi . . . . Hôm khác gặp lại.” cậu vừa nói xong câu hôm khác gặp lại, đinh định xoay người bỏ đi, cổ tay đã bị giữ lại.
Không phải Hoắc Cảnh Dung, đương nhiên sẽ không phải là Hoắc Cảnh Dung.
Không đời nào Hoắc Cảnh Dung lại biết khống chế sức mạnh lúc giữ cổ tay cậu như vậy . . . .
Thẩm Trừng đứng cứng ngắt, cảm thấy bối rối. Nhiệt độ bàn tay đang giữ lấy cổ tay cậu rất nóng, sức tay không lớn, nhưng trái lại làm cậu không dám vùng ra. Không thể nói rõ lý do, cậu nghĩ có lẽ do cậu sợ Hoắc Cảnh Thần, còn Hoắc Cảnh Thần thì vẫn giữ im lặng, tựa như không có việc gì xảy ra tiếp tục nhấp một ngụm rượu màu hổ phách, cuối cùng đặt ly xuống, ngước mắt nhìn cậu.
Trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, thậm chí còn mang theo cảm giác nghiêm túc, đôi con ngươi đen sậm nhìn thẳng vào cậu, không giống như mệnh lệnh, mà chỉ đơn thuần nhìn cậu. Thẩm Trừng cảm giác ngực như thoáng siết lại, cảm xúc nói không nên lời, rõ ràng cậu chưa uống một giọt rượu nào, hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đến một cái nắm tay nhẹ nhàng cũng không rút ra được.
“Cậu muốn đứng đó tới chừng nào.” giọng nói của Hoắc Cảnh Dung cắt ngang suy nghĩ của cậu, gần như ngang ngược rít lên: “Cũng không phải gọi cậu tới để phạt đứng, còn đợi người khác cất tiếng mời ngồi hả?”
Thẩm Trừng cảm thấy khó xử, cúi đầu nhìn Hoắc Cảnh Thần, nhưng Hoắc Cảnh Thần vẫn không nói gì, chỉ hơi nhích lui vào trong sô pha, chừa ra một vị trí. Thẩm Trừng cười khổ trong lòng, quyết định ngồi xuống, không nói tiếng nào nhìn ba người trước mắt.
Hoắc Cảnh Thần đưa mắt nhìn Hoắc Cảnh Dung, Hoắc Cảnh Dung tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trong một khoảng khắc ngắn ngủi lập tức hiểu ý, vươn tay lấy một cái ly không gắp đá bỏ vào, rót rượu, sau đó nâng ly đưa đến trước mặt Thẩm Trừng, không kiên nhẫn nói: “Uống.”
Thẩm Trừng vốn không định uống rượu, nhưng ly rượu này không uống thì sẽ đắc tội Hoắc Cảnh Dung, cậu lắc đầu, đang định từ chối khéo, chợt nghe Hoắc Cảnh Dung bất mãn nói: “Cậu tới bar không phải để uống rượu à? Hay, chỉ không uống rượu tôi rót?”
“Không phải.” Thẩm Trừng vội vàng phủ nhận, cố tỏ ra lễ phép nhất có thể: “Bình thường tôi không uống mấy loại rượu mạnh thế này, tửu lượng không tốt, thật sự không phải lý do tại cậu . . . .”
“Cậu . . . .” thái độ của Hoắc Cảnh Dung rõ ràng đang tức giận không thể kiềm chế.
Hoắc Cảnh Thần lập tức ngắt lời cậu ta, “Cảnh Dung, đủ rồi.”
Hoắc Cảnh Dung ấm ức ngậm miệng, lại nhìn Hoắc Cảnh Thần, sau thì nuốt xuống những lời đang nói dở, tức tối đứng dậy đi về phía quầy bar. Hoắc Cảnh Nghi khẽ cười, xong cũng đứng dậy đi theo, chỉ là không biết lý do tại sao, trước khi đi, anh lại liếc nhìn Thẩm Trừng đầy thâm ý.
“Xin lỗi, tính tình nó không tốt.” Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh nói.
Thẩm Trừng hơi thất thần, sững sờ trả lời: “Không, không sao cả.”
Hai người lâm vào bầu không khí trầm lắng khiến người bối rối, Thẩm Trừng cúi thấp đầu, mấy lần muốn đứng dậy nói tạm biệt, lại không gom đủ dũng khí mở miệng, cảm thấy cực kỳ căng thẳng, trong lòng thì thấp thỏm bất an. Không biết qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của Hoắc Cảnh Thần truyền đến từ bên cạnh, “Cậu thật sự không uống?”
Thẩm Trừng biết đối phương đang nói về ly rượu mạnh kia, nên thành thật trả lời: “Ừ, tửu lượng của tôi thật sự kém.”
Hoắc Cảnh Thần cúi đầu cười, cầm ly rượu Hoắc Cảnh Dung rót lên nhấp một ngụm, tựa như đang tiếc nuối nói: “Thật là đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Thẩm Trừng ngơ ngác hỏi lại.
“Người bình thường không uống rượu, lúc uống say nhất định rất thú vị.” nhìn Hoắc Cảnh Thần như đã say, đến cả nét mặt cũng len lỏi một tia cảm xúc lạc lõng, “Lúc cậu uống say sẽ thế nào, khóc chứ? Hay sẽ ôm người khác không chịu buông . . . . Hoặc có lẽ, sẽ làm một chút chuyện mà bình thường sẽ không làm?”
Nói đến đề tài này, Thẩm Trừng hơi xấu hổ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Tôi không biết, chỉ là từng nghe người khác nói, lúc tôi uống say rất khó trị . . . .”
Hoắc Cảnh Thần như đang suy tư, xong lại hỏi lần nữa: “Thật sự không thử một lần?”
Thẩm Trừng ngẩn ngơ, nhìn vẻ chờ mong ẩn hiện trong mắt đối phương, xuất phát từ sự kích thích nào đấy mà cả cậu cũng không thể lý giải, cậu gần như không do dự, vươn tay nhận lấy ly rượu trên tay Hoắc Cảnh Thần, nhìn dòng rượu màu hổ phách trong ly, cấp tóc nốc một hớp lớn.
Rượu thuận theo đầu lưỡi vào cuốn họng, trôi xuống thực quản, Thẩm Trừng nhăn mặt, cố không ho khan. Dù sao cũng là rượu mạnh, vừa vào miệng đã như bốc cháy, khiến khoang miệng và cổ họng của cậu bỏng rát, cảm giác kích thích quá mức khiến cậu cảm thấy không dễ chịu. Thẩm Trừng nuốt rượu trong miệng xuống, lại tiện tay bưng ly nước lọc kế bên lên uống, xem như súc miệng tạm, cảm giác kích thích nơi yếu hầu mới dịu đi.
Cậu thấy hơi hối hận, lại có chút cam chịu, cuối cùng thả ly rượu xuống, cúi thấp đầu. Cậu hiểu rõ, lúc cậu cự tuyệt Hoắc Cảnh Dung không hề có bất kỳ do dự nào, thậm chí cả áy náy cũng không, nhưng khi đối mặt với Hoắc Cảnh Thần, cậu phát hiện bản thân thật khó hành động theo lý trí.
. . . . Được rồi, cái ly này từng chạm qua môi của Hoắc Cảnh Thần, xem như hôn gián tiếp nha. Thẩm Trung tìm niềm vui trong đau khổ.
“Tôi phát hiện hình như tôi đoán sai rồi.” Hoắc Cảnh Thần dùng ánh mắt đầy suy tư quan sát cậu.
“Có ý gì?” Thẩm Trừng ngước mắt, hoang mang nhìn về phía đối phương.
Hoắc Cảnh Thần lắc đầu, không có trả lời thẳng vấn đề của cậu, dùng lại chiêu cũ, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự không đồng ý yêu cầu kia sao?”
Thẩm Trừng hơi ngớ ra, cười khổ nói: “Bộ trông tôi giống đang cấp thiết muốn trở thành người thứ ba sao?”
“Không, nhìn cậu có vẻ rất sợ tôi.” Hoắc Cảnh Thần trả lời trôi chảy, “Sợ đến nỗi không dám thử rút tay lại, rõ ràng có can đảm từ chối Cảnh Dung, lại không dám từ chối tôi.”
Không phải sợ, là sợ bị ghét – chỉ là không nhất thiết phải nói thật, Thẩm Trừng thoải mái chuyển đề tài: “Giới showbiz rất loạn, nếu như tôi cảm thấy hứng thú với chuyện này, trước đây đã chấp nhận lời mời của người khác rồi, việc gì phải chờ đến giờ. Huống hồ, dính dáng với người đã có vợ, lại càng phiền hơn.”
“Tôi chưa kết hôn.” Hoắc Cảnh Thần bình thản nói, “Thứ trên tay . . . chỉ là của vị hôn thê.”
“Việc này . . .” Thẩm Trừng hơi ngạc nhiên, chẳng qua đây cũng nằm trong dự tính của cậu.
“Nói là vị hôn thê, chẳng qua cũng chỉ là đối tượng hôn ước do cha tôi an bài. Cô ấy hiện giờ đang du học ở Mỹ, ở đấy cũng đang qua lại với bạn trai khác.” Hoắc Cảnh Thần giọng điệu dửng dưng, cứ như đang đề cập đến một người anh quen, cơ bản không hề quan tâm đến việc vị hôn thê ở bên ngoài tìm bạn trai.
Thẩm Trừng suy nghĩ trong một thoáng, châm chướt nói: “Các người . . . . Phần ai nấy chơi?”
“Trước đây vốn chưa từng chơi chung.” Hoắc Cảnh Thần đáp ngắn gọn, xong lại uống nửa ly rượu.
Uống nhanh đến vậy, chắc là say, hoặc cũng ngà ngà say. Thẩm Trừng mới gom đủ dũng khí định đứng dậy tạm biệt, thì đầu vai lại trĩu nặng, một vật nặng đặt lên vai trái cậu, có thứ gì đấy chọc chọc bên gáy cậu, hơi ngứa. Đó rõ ràng là tóc Hoắc Cảnh Thần, cùng lúc ý thức được chuyện này, cậu cảm thấy tai mình nóng bừng.
“Hoắc tiên sinh?”
“Xin lỗi, để tôi dựa một lát.” giọng nói của đối phương trầm lắng, mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn trong từng lời nói của anh.
Hơi thở nóng rực như còn quanh quẩn bên tai, Thẩm Trừng cảm giác tim cậu sắp nhảy ra từ cổ họng rồi, đối phương bất ngờ dựa sát như vậy, nếu nói là mừng rỡ, chi bằng nói hoảng hồn thì đúng hơn – Hoắc Cảnh Thần lại như không hề nhận ra cậu đang căng thẳng và hoảng sợ, thậm chí còn nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên vai cậu.
Người này chắc chắn là đang say.
Rõ ràng hiểu rất rõ, nhưng Thẩm Trừng vẫn không kiềm chế được len lén lia mắt nhìn qua, cố gắn từ trên gương mặt không có cảm xúc của anh tìm ra dấu vết đang giả say, chỉ không biết là do sức quan sát của cậu quá kém, hay kỹ thuật diễn xuất của Hoắc Cảnh Thuần quá giỏi, bộ dạng đến cả ánh mắt cũng tỏ ra bất giác mờ mịt, hoàn toàn không giống đang giả vờ.
Thẩm Trừng như ở trong mộng, lý trí không biết bị quăng đến xó xỉn nào, không mảy may suy nghĩ, vô thức vươn tay.
“Này, cậu làm gì anh tôi đấy.” giọng nói lạnh lùng của Hoắc Cảnh Dung từ bên cạnh truyền đến.
Thẩm Trừng giật bắn, hồi hồn lập tức rụt tay lại, đè nén xấu hổ để giải thích: “Hoắc tiên sinh . . . . hình như say.”
“Cậu không thấy lời mình rất vô nghĩa sao, ai chả thấy anh ấy đang say. Cậu đinh làm gì người say đó hả? Nếu muốn ức hiếp anh hay là muốn làm gì anh ấy, ít nhất cũng phải đợi anh ấy tỉnh rượu chứ.” Hoắc Cảnh Dung không mấy hài lòng nói.
Ức hiếp? Làm gì anh ta?
Sau hồi lâu, Thẩm Trừng mới chậm chạp hiểu rõ ý Hoắc Cảnh Dung muốn biểu đạt, cuối cùng sừng sờ mặt đỏ tới mang tai.
“Đỏ mặt cái gì chứ.” Hoắc Cảnh Dung hậm hực càm ràm.
“Em nói chuyện quá thẳng thắng.” Hoắc Cảnh Nghi đứng kế bên không tán thành lắc đầu, quay qua nói với Thẩm Trừng một cách khách sáo: “Chúng tôi còn bận việc, đi trước đây, anh cả đành làm phiền cậu, đưa anh ấy về nhà ảnh hay đi đâu đấy có thể, đều tùy vào cậu.”
Thẩm Trừng sửng sốt, vội vàng nói: “Không, tôi không thân với Hoắc tiên sinh -”
Hoắc Cảnh Nghi chỉ cười đáp lại, cũng không quan tâm cậu nói gì, lôi Hoắc Cảnh Dung đang bất mãn rời khỏi quán bar. Thẩm Trừng ngồi cứng ngắc tại chỗ, cảm giác người đang dựa vào mình khẽ động đậy, hơi ấm cơ thể cùng mùi rượu khiến người khác khó lòng lãng quên, càng không nói đến, nơi tiếp xúc sát rạt giữa cả hai truyền đến hơi nóng khoan khoái, khiến người ta phải lúng túng.
Bình thường câu luôn luôn giữ vẽ ôn hòa, chưa nói đã cười, lúc này lại không cách nào cười nỗi.
Hoắc Cảnh Thần thật đê tiện. Thẩm Trừng nghĩ trong bụng như vậy. Bởi vì cậu phát hiện bản thân không cách nào từ chối anh được, nên Hoắc Cảnh Thần mới dùng loại thủ đoạn gần gũi hết mức kiểu này, chưa kể còn có Hoắc Cảnh Nghi hữu ý vô tình giúp đỡ, bản lại không dám trở mặt, hiện tại mới lâm vào tình thế quẫn bách thế này.
“Không cần quan tâm tôi, cậu đi đi.” Hoắc Cảnh Thần thấp giọng nói, “Đừng nghe chúng nói bậy . . . .” anh nói đến đây, thì lấy tay tự chống đỡ cơ thể, rời khỏi bờ vai của Thẩm Trừng, ngã ra dựa vào ghế.
“Nhưng . . . .” Thẩm Trừng trong phút chốc không rõ là đối phương đang dùng kế lùi một bước tiến ba bước, hay thật sự từ bỏ cậu, suy nghĩ cực kỳ hỗn loạn, không khỏi dấy lên băn khoăn.
Nơi lúc nãy bị dựa vào mất đi độ nóng, dần dần lạnh đi, Thẩm Trừng đang định thuận theo ý Hoắc Cảnh Thần nói lời từ biệt, thì thấy đối phương bỏ ly rượu xuống, đứng dậy đi về phía khác. Tuy rằng đang say, nhưng bước đi của anh khá vững vàng, Thẩm Trừng cũng yên tam, lúc đang định đi thì thấy một cậu trai ăn mặc tương đối thời trang vịn Hoắc Cảnh Thần lại, hai người đứng ở quầy bar bắt chuyện với nhau.
Từ cách nói chuyện mà phán đoán, hai người vốn không quen nhau, Hoắc Cảnh Thần nét mặt vô vị, cậu trai nói mấy cậu, anh mới thỉnh thoảng đáp lại một câu, thái độ cũng không thân thiện, nhưng đối phương lại có vẻ khá nhiệt tình, lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, Hoắc Cảnh Thần cũng không cự tuyệt, thế là cậu trai càng táo bạo hơn, nụ cười trên mặt cực kỳ xán lạn, chỉ thiếu chút nữa, là gần như dán hết người lên người Hoắc Cảnh Thần.
Thẩm Trừng đứng chết trân, chỉ cảm giác cả người tê cứng, giống như hòn đá, mất đi độ nóng vốn có.
Vừa nãy còn dựa vào người cậu, say đến không nhận ra ai, nay đã đi đến nơi khác. Đêm nay Hoắc Cảnh Thần sẽ lên giường với cậu trai kia sao, chắc chắn sẽ. Thẩm Trừng cũng là đàn ông, đương nhiên nhận ra được khao khát cùng dục vọng hiện rõ dưới thái độ nhiệt tình của cậu trai, mà Hoắc Cảnh Thần tuy không tỏ ra thân thiện, nhưng từ đầu chí cuối cũng không có bất kỳ hành động nào thể hiện ý cự tuyệt hay từ chối khéo.
Vừa nghĩ tới đây, cậu liền cảm thấy không ra sao cả.
Hoắc Cảnh Thần sẵn sàng tình một đêm với người khác, lại đòi bỏ tiền bao dưỡng cậu. Cậu không rõ sự khác nhau giữa chúng, cũng không muốn nghĩ. Nhưng, sau khi hồi phục tinh thần, ánh mắt cậu lại đối diện với ánh mắt vô tình lướt qua của Hoắc Cảnh Thần, trong giây phút ấy cậu thoáng ngơ ngác.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thần nhìn cậu như mang theo chút tiếc nuối, nhưng cũng lẫn mấy phần thoải mái, dương như không quá cố chấp đối vối Thẩm Trừng, dù có hứng thú với cậu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hợp lý có thể khống chế, nên Hoắc Cảnh Thần nhất định sẽ không gấp gáp ép buộc cậu đồng ý yêu cầu của anh, bị từ chối hai lần, hiển nhiên cũng sẽ cho qua, không tiếp tục dùng dằn với cậu, dù sao cũng không phải đối tượng đặc biệt thích, nên dù từ bỏ cũng không phải khó chịu cho lắm.
Kiểu thái độ qua loa dứt khoác thế này khiến Thẩm Trừng cảm thấy vô cùng nóng máu.
Cậu không hề nghĩ ngợi nhiều đã đi thẳng tới chỗ Hoắc Cảnh Thần và cậu trai kia.
“Có chuyện gì.” Hoắc Cảnh Thần ngữ điệu bình ổn, thái độ khách sáo chu đáo, “Say sao? Tôi gọi người đưa cậu về.”
Cách nói chuyện của đối phương lại trở nên khách sáo vượt mức bình thường, cứ như đang đối mặt với một người quên mà không quen, giống như khoảnh khoắc tựa trên vai cậu nghỉ ngơi chưa từng xảy ra, Hoắc Cảnh Thần vẫn duy trì phong độ hoàn mỹ, thái độ lịch thiệp không chỗ chỉ trích.
“Tôi không say.” cậu lờ đi lửa giận đang nhen nhóm trong lòng, thậm chí miễn cưỡng trưng ra nụ cười bình thản như thường.
Hoắc Cảnh Thần chưa kịp nói gì, cậu trai bên cạnh đã nhận ra sự khác lạ giữa họ, ý thức được mối nguy đến gần nên lập tức xen mồm: “Anh tìm anh ấy có gì không? Chúng tôi có hẹn rồi.”
“Tôi . . . .” Thẩm Trừng nhất thời nghẹn họng.
Đối phương nói đúng, rõ ràng cậu không có gì muốn nói, nhưng lại nóng đầu chạy qua đây bắt chuyện, rốt cuộc là vì gì? Cậu lại muốn nói gì với người này . . . .
Cậu trai quan sát Thẩm Trừng một lượt, không chút che giấu sự khinh thường của bản thân: “Không có việc gì thì anh đi được chưa? Đừng ở đây quấy rầy chúng tôi.”
Hoắc Cảnh Thần bỏ ly rượu xuống, nhíu mày nói với cậu trai: “Đừng như vậy.”
Dù nhìn anh không có cảm xúc gì, ngữ điệu đều đều, nhưng khi cậu trai nghe thấy lại có cảm giác như vừa bị răn đe, đầu tiên là vô cùng ngạc nhiên, sau thì lập tức tỏ ra như chú chó nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân, giọng nói nhỏ nhẹ mà khép nép nói: “Em biết rồi, sau này sẽ không vậy nữa . . . . Em đi qua kia chờ anh.”
Bởi vì ngôn từ biết điều và thái độ hối lỗi của cậu trai, Hoắc Cảnh Thần vươn tay, xoa mái tóc đủ màu đủ sắc của cậu trai xem như khen thưởng. Cậu trai lập tức mỉm cười tươi rói, bịn rịn đi tới một góc quầy bar ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi Hoắc Cảnh Thần.
Thẩm Trừng đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, trái tim như mất đi hơi ấm.
Sau hồi lâu, cậu cố áp chế cảm giác hồi hộp và xấu hổ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Tôi . . . . thì không được sao?”
“Cậu không muốn, đương nhiên tôi sẽ không ép buộc.” Hoắc Cảnh Thần đáp lại rất ôn hòa.
“Không phải ý này.” Thẩm Trừng cảm giác đầu óc quay cuồng, ngọn núi lửa bị đè ép dưới đáy lòng cứ như bất thình lình bùng phát, nham thạch nóng hỏi không ngừng tràn ra, đốt sạch chút lý trí cùng suy tư còn sót lại trong đầu cậu, không hề lựa lời đã thốt lên: “Tôi đang nói, nếu như chỉ đơn giản là tình một đêm, tôi không được sao?”
Hoắc Cảnh Thần không chút do dự hồi đáp: “Không được.”
Thẩm Trừng ngỡ ngàng, vô thức mở miệng: “Bề ngoài của tôi đẹp hơn cậu ta . . . .” cậu đang ám chỉ cậu trai chủ động tiếp cận Hoắc Cảnh Thần.
Hoắc Cảnh Thần lại lắc đầu, “Không phải vấn đề đó.” anh dừng lại trong giây lát, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Tôi không phải một người bạn tình tốt, điều ấy chắc cậu không biết, cũng không cần thiết phải biết. Tôi cũng sẽ có lúc cảm thấy trống vắng, thỉnh thoảng cũng muốn có người bầu bên, kiểu thỏa thuận hợp đồng lợi ích khác thích hợp với tôi, cũng không phải cố ý muốn xúc phạm cậu, cậu không muốn cũng là chuyện hiển nhiên, tôi sẽ không vì vậy mà thù hằn gì cậu, cũng sẽ không mãi nhớ nhung chuyện này, cậu không cần lo lắng.”
Thẩm Trừng nghe vậy, cố nén giận hỏi: “Vậy vừa rồi anh và cậu ta là sao.” cậu biết rõ giọng điệu của mình rất hung hăng, gần như là cố tình gây hấn, nhưng giờ phút này cậu không hơi sức đâu để tâm đến nó.
“Cậu ta rất nhiệt tình, tôi cũng không ghét người như vậy . . . .” Hoắc Cảnh Thần trả lời ngắn gọn khôn khéo, nhưng hàm ý trong ngôn từ, không ai nghe không hiểu.
Thẩm Trừng hơi do dự, cuối cùng lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Vậy . . . . xem tôi như đối tượng tình một đêm, được không?”
Hoắc Cảnh Thần không trả lời, nhưng thái độ của anh hoàn toàn biểu lộ ý từ chối. Thẩm Trừng bỗng nhiên sáng tỏ. Đại loại là Hoắc Cảnh Thần ngay từ đầu đã nhận ra, Thẩm Trừng không thành thạo trong tình ái, là một người không biết chơi, cũng không chơi nỗi trò này, nên thà rằng đưa ra yêu cầu thỏa thuận lợi ích, cũng không muốn cùng cậu trải qua tình một đêm.
Tuy về lý có thể hiểu, cũng không thể nói thái độ của anh sai ở đâu, nhưng chỉ biết rằng nó khiến Thẩm Trừng cảm thấy giận dữ hòa lẫn oan ức cùng căm tức lan tràn từ đáy lòng, cuối cùng thiêu rụi cả cánh rừng.
“Cậu Thẩm, cậu —”
Hoắc Cảnh Thần hình như định nói gì, nhưng Thẩm Trừng đã kích động giật cà vạt anh, cố sức kéo xuống, ở trước mặt mọi người, gần như khiêu khích lấp kín bờ môi anh.