Xà Yêu Lão Lâm

Chương 20: Chương 20




Lý Thi Thi hiện tại đang rất buồn rầu.

Tuy rằng nàng vẫn biết mọi người trong thiên hạ đồn thổi về Qùy ── y thuật đệ nhất thiên hạ, nhưng tính cách lại quái đản.

Thế nhưng trong lúc Huỳnh mất tích một tháng nay, biểu hiện lo lắng của Bạch Qùy thật giống một bằng hữu tri kỷ, cũng không có cái gì khác thường, Lý Thi Thi đã nghĩ những lời đồn kia thực vớ vẩn.

Nhưng mà hiện tại, Lý Thi Thi đứng ở một bên, ngây ngốc quay mặt hướng về phía tiểu dược được bao bọc trong một hồ lô, một bên thì cố gắng không bỏ chạy mà coi Bạch Qùy làm việc.

Thanh âm tác tác phía sau khiến cho nàng hoảng sợ, ngẫu nhiên còn có thể nghe được giọng nói nhỏ nhẹ của Bạch Qùy, “Tiểu quai quai, để cho ta cắt một miếng thịt của ngươi nha” “Tiểu bảo bối, đừng phun nước lung tung nữa” “Tiểu thân thân, kiếp sau gặp lại nha, ruột của ngươi ta sẽ nhận” “Đừng giãy dụa, không nên cử động, ai nha, ruột chảy ra hết rồi, này cũng không nên trách ta a”

Bạch Qùy vừa nói vừa cầm con dao cắt cái gì đó ở trước mặt tạo ra những âm thanh “kèn kẹt” rợn người.

Lý Thi Thi nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn không kiềm chế được, thanh âm khẽ run lên “Bạch, Bạch đại phu…”

Bạch Qùy ngồi ở bên trong đang thích thú, đột nhiên bị quấy rối làm tâm tình có chút khó chịu “Gì vậy?”

Lý Thi Thi cố gắng kéo căng khóe miệng, tuy rằng nàng phụ trách một chút việc trong Thu gia bảo, cũng gặp qua không ít người, nhưng thật sự không biết nên cùng trò chuyện với Bạch Qùy như thế nào “ Để ta làm giúp ngài được không?”

Bạch Qùy nhíu mày, vứt con dao vẫn còn dính máu xuống đất, vừa lúc vứt xuống Lý Thi Thi có thể nhìn thấy một chút máu tươi còn dính trên mặt con dao sắc bén, dọa nàng lại run lên một trận.

“Ngươi đi rồi ai đi mua dược đây?”

“…Này…Ta là sợ, là sợ ảnh hưởng đến ngài.”

“Không sao hết, ngươi làm cùng ta mà không bất tỉnh nhân sự là tốt rồi.”

Lý Thi Thi thực muốn khóc.

Lúc này trên dược quán bốc lên nhiều bạch khí (khí trắng của bột thuốc), phun đầy một mảng ở trên tay Lý Thi Thi.

Nhớ rõ phân phó của Bạch Qùy, Lý Thi Thi vội vàng kêu lên, “Bạch đại phu, dược đã tới.”

Qủa nhiên Bạch Qùy buông con dao nhỏ xuống rồi đi tới, vừa bước đến gần vừa ngửi ngửi, trong mũi Lý Thi Thi ngập tràn mùi dược, một chút cũng không ngửi ra được cái hương vị đặc biệt đang bốc lên xung quanh nàng.

Bạch Qùy đi đến bên cạnh nhìn lướt qua gói dược trên tay Lý Thi Thi “Ta không muốn có người ở đây chướng mắt, thế nhưng ta lại không thể bảo đảm tại Thu gia bảo, ít nhất thời điểm không có ta ngươi phải coi giữ tiên dược cẩn thận ”

Lý Thi Thi không nói gì, Bạch Qùy nói rất đúng, hắn trừ bỏ chú ý đến dược lô của chính mình, định kỳ lại đi hái thuốc, còn phải cho trùng độc ăn. Mà Lý Thi Thi thật sự rất lo lắng nếu để người khác đến gần tiên dược, hung thủ đẩy nàng xuống ao lần trước còn chưa có tìm ra, hiện tại tất cả tâm tư của chủ tử đều đặt vào Huỳnh, căn bản không có thời gian nhàn rỗi để suy nghĩ chuyện hung thủ là ai, quyền lợi của Lý Thi Thi có hạn, nhưng chỉ có thể tự mình làm mọi chuyện mới tránh được một ít rủi ro không cần thiết.

“Ân, ngoan, ngoan, đừng sợ.” Bạch Qùy ngoại trừ đối Lý Thi Thi biểu hiện như vậy, nói cách khác thái độ đối với người ngoài có tốt cũng làm cho lông tơ người ta dựng đứng lên, rõ ràng kia là thái độ vô cùng thân thiết giống như đối với người yêu vậy, hẳn là có thể làm cho người nghe được cảm thấy một trận ác hàn.

Lý Thi Thi cũng không quay đầu lại, mà Bạch Qùy lại cầm lên một con rết rất to đang quấn ở trên tay hắn đi tới.

Con rết phi thường lớn, trên thân pha lẫn hai màu đen hồng, nó đang di chuyển rất nhanh trên ngón tay Bạch Qùy làm cho Lý Thi Thi đặc biệt cảm nhận được nó đang rất hưng phấn.

“Nhìn cái gì, mau cầm lấy cái nắp.”

Lý Thi Thi cũng không biết mình có nên cầm nó hay không, cái loại ghê tởm này làm nàng muốn nôn cũng nôn không được .

Nàng cầm lấy nắp che, dược bên trong không biết là điều chế kiểu gì, màu sắc đỏ tươi như máu.

Bạch Qùy vung ngón tay vứt con rết vào trong, rất nhanh đoạt lấy cái nắp đậy trong tay Lý Thi Thi.

Động tác của Bạch Qùy rất nhanh, thế nhưng Lý Thi Thi vẫn thấy hình ảnh con rết đang giẫy dụa quằn quại trong hũ dược.

Lý Thi Thi thật sự muốn khóc.

Sốc ngược hũ dược mấy cái , Bạch Qùy đưa đến trước mặt Lý Thi Thi, Lý Thi Thi thực muốn chạy đi khóc một trận thật lớn, con rết to bự đang uốn éo trên nắp miệng, chính là vì thân thể nó quá to, ra không được, chỉ có thể bị vướng kẹt, từ bên trên thò ra cái râu rất dài lại còn uốn éo liên tục.

Thời điểm Bạch Qùy vươn tay lấy một nhánh trúc nhỏ, đối trước nắp miệng chọc chọc, con rết liền rơi vào trong hũ dược.

Bạch Qùy đưa nhánh trúc cho Lý Thi Thi, “Lát nữa nó còn muốn bò ra ngoài, ngươi dùng cái này chọc nó ”

Lý Thi Thi cũng không biết tại sao mình lại muốn như vậy, cư nhiên nàng còn thật sự nhận lấy nhánh trúc kia.

Lý Thi Thi không biết giờ phút này sắc mặt mình đều đã tái nhợt, ngón tay run rẩy mắt nhìn chằm chằm vào trong hũ dược, chuẩn bị tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chọc con rết đáng ghét kia một trận.

“Đập chết mày nha.”

Lý Thi Thi tự ý dùng tay kia ra sức chọc loạn .

“Chọc nhẹ một chút!”

Lý Thi Thi giật mình, quả nhiên động tác chậm lại.

Không biết tại sao nàng đột nhiên nhớ tới trước kia, có một thị thiếp cấp chủ tử hầm thuốc bổ, kết quả hắn cũng không thèm nhìn đến một cái liền ném đi.

Huỳnh là một tiểu hài tử rất biết điều, thế nhưng có một tật xấu chính là kén ăn, nhất là đối với đồ ăn có mùi vị hắn ghét, Lý Thi Thi nghĩ lại, hắn thật sự sẽ uống thứ này sao, nhưng cũng không thể trực tiếp uy hắn uống được a…

Khi đó, nàng có phải thật sự muốn khóc hay không…

“Con rết chui ra kìa, mau chọc nó, nhanh chọc vào nó…”

Lý Thi Thi mất hồn lạc vía bưng bát dược bước vào trong sân viện của Thu Trường Thiên.

Trong Thu gia bảo ngoại trừ chủ tử, nàng cùng Bạch Qùy thì không một ai biết Huỳnh đã trở lại, thời điểm Huỳnh đang mất tích, bất luận kẻ nào Thu Trường Thiên cũng đều không cho phép tiến vào trong viện của hắn, đương nhiên Bạch Qùy sẽ không nghe lời hắn, sau khi Huỳnh trở về Lý Thi Thi mới được phép tiến vào trong viện của Thu Trường Thiên.

Trong đầu vẫn là hình ảnh lúc Huỳnh nhìn thấy bát dược này, mặt mày nhăn nhó, cong cái môi hồng hồng nhỏ xinh, rồi mới vươn cánh tay gầy trắng nõn ra, lập tức hất văng bát dược…

Khi đó nàng phải làm sao đây…

Trong đầu đang miên man suy nghĩ, cho nên lúc Lý Thi Thi bước vào trong sân, thẳng đến khi đứng ở trước cửa phòng của Thu Trường Thiên mới phát hiện ra “Dị thường”.

“Dị thường” này lại từ trong phòng truyền ra, tiếng kêu rất rõ ràng, giống như đang sung sướng mà rên rỉ.

Thân là một nữ nhân hiểu biết, nàng nghĩ phải lập tức rời đi, rồi chờ tới lúc hai người tình tứ xong lại bưng thuốc đến.

Mà lúc Lý Thi Thi vừa mới nhấc chân lên, sau lại hạ chân xuống tại chỗ.

Thời điểm nàng chuẩn bị đi tới hậu viện, Bạch Qùy nói ── Nội trong một khắc(15p’) phải uống hết chén thuốc này, bằng không thuốc bổ sẽ biến thành độc dược.

Hiện tại mới nhớ tới, Lý Thi Thi nghiến răng nghiến lợi oán trách, có lẽ căn bản hắn là biết trước sẽ gặp tình huống như vậy, nên mới để một mình nàng đến.

Lý Thi Thi ngẩng đầu thấy mặt trời đã điểm giữa trưa, trong lòng cảm thán chủ tử cùng Huỳnh…Cái kia.

Ho khan ra tiếng, Lý Thi Thi không cam lòng nhưng vẫn cung kính lên tiếng “Chủ tử, dược đã tới.”

Cơ hồ âm thanh trong phòng lập tức chấm dứt, Lý Thi Thi cũng vì nhịn không được mà lông tơ dựng đứng lên, cố gắng khống chế hai tay đang run rẩy liên tục.

“Vào đi.”

“Vâng.” Lý Thi Thi cúi thấp đầu, mắt vẫn nhìn chén thuốc, dùng một tay nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Hiển nhiên Thu Trường Thiên cùng Huỳnh đang ở trên giường, lập tức ai đó chùm kín chăn quanh Huỳnh nhằm che khuất tầm mắt nếu Lý Thi Thi có ý định nhìn lén.

“Để trên bàn.”

“Vâng.” Lý Thi Thi nhẹ nhàng đặt chén nhỏ tinh xảo lên trên bàn.

“Lui ra đi.”

Lý Thi Thi cuối cùng cũng tìm lại được một chút cảm giác đúng mực như trước “Bẩm chủ tử, Bạch đại phu nói, nội trong một khắc phải uống cạn chén dược, bằng không thuốc bổ sẽ biến thành độc dược.”

“Được rồi.”

“Bạch đại phu còn nói, uống hết càng sớm, hiệu quả càng tốt.”

“Đã biết. Lui ra đi.”

Lý Thi Thi biết mình nói có vẻ dài dòng, thế nhưng lúc này đây nàng thực muốn đợi ở trong này.

Nàng chính là muốn nhìn một chút, rốt cuộc Huỳnh có thể uống hết chén dược kia hay không.

“Thi Thi…”

Lý Thi Thi sửng sốt, nàng biết đó là tiếng của Huỳnh, thế nhưng trước kia Huỳnh có nói như vậy sao?

Thanh âm ngọt ngào lại quyến rũ say động lòng người, dường như có chút mệt mỏi…

“Dược…”

Đầu óc của Lý Thi Thi còn đang miên man suy nghĩ, thân thể đã tự động bưng chén dược lên bước tới gần giường của bọn họ.

Thu Trường Thiên đưa tay tiếp nhận dược, tiếp theo nghe thấy tiếng uống nước “ừng ực” trong chốc lát Thu Trường Thiên liền đưa chén dược ra.

Theo phản xạ Lý Thi Thi đỡ lấy, nhìn chằm chằm bã dược trong chén nhỏ, tâm trạng lập tức thả lỏng, sau đó chính là cảm động một trận.

Huỳnh cư nhiên uống hết…

Nàng có nên nói cho chủ tử biết hay không, dược này đã thả vào thứ gì…

Lại nghĩ đến cảnh con rết to bự đang uốn éo trên nắp miệng…

A, hay là thôi đi..

“Thi Thi cáo lui.”

Sau khi Lý Thi Thi đóng cửa lại.

Huỳnh vẫn còn liếm liếm môi “Uống ngon ”

Nước dược màu đỏ dính trên khóe miệng Huỳnh, thoạt nhìn giống như máu, Thu Trường Thiên không những không mất đi hứng thú, bụng dưới lại là một trận lửa nóng, ngón tay còn để ở trong huyệt động của Huỳnh cố ý cọ xát hai cái.

Thanh âm hoan ái một lần nữa lại tràn ngập toàn bộ căn phòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.