*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
Huỳnh cố gắng chịu đựng đến nỗi tái xanh cả mặt, nghe được hai chữ “Tử thai” liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Bạch Qùy, dường như ai cũng nghĩ hắn không biết hai chữ này có nghĩa gì, thế nhưng hắn lại biết.
Vẻ mặt Thu Trường Thiên dường như không thay đổi, nhưng mà Huỳnh có thể cảm thấy tay của hắn đang run rẩy mãnh liệt.
“Chỉ cần Huỳnh không sao là tốt rồi.”
Huỳnh quay đầu nhìn Thu Trường Thiên, hắn thực không dám tin ── này có ý gì? Thiên không cần bảo bối sao?
Huỳnh giãy dụa mà túm lấy ống tay áo của Thu Trường Thiên, nhưng hắn dường như không để ý đến Huỳnh, tầm mắt của hắn dừng ở trên người Lý Thi Thi.
Lý Thi Thi vì quá sợ hãi đến nỗi không thể nói được một lời nào để biện giải cho mình, thẳng đến lúc ánh mắt băng lặng của Thu Trường Thiên nhìn nàng, thân thể cứng ngắc của nàng mới miễn cưỡng di chuyển, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Không phải nàng, không phải, nàng không bao giờ làm chuyện như vậy!
“Qùy, Huỳnh rất khó chịu.”
Bạch Qùy vẫn giữ nguyên dáng vẻ nhàn nhã mặc cho hai người trong phòng đang không ngừng lo lắng cùng sợ hãi.
“Đó là điều đương nhiên.”
Bạch Qùy bưng chén dược đi đến một bên ngồi xuống, “Tử thai dược, còn được gọi là thạch thai ” lấy ngón tay chấm vào trong chén dược, viết lên hai chữ “Thạch thai”. Kỳ thật nó là một loại tảng đá , rất hiệu quả trong việc nối xương cốt bị gãy, thế nhưng khi phụ nữ có thai ăn phải, thai nhi trong bụng sẽ chết, rồi cả người sẽ từ từ đông cứng lại, nếu thai nhi còn nhỏ, thai phụ có thể miễn cưỡng sống sót, nhưng nếu mang thai đã ngoài năm tháng, vậy cũng sẽ mất mạng ”
“Vậy mau làm Huỳnh sinh đứa bé ra đi.”
Bạch Qùy lắc đầu.
“Qùy!” Thu Trường Thiên đã không thể kìm chế được lực đạo, tay hắn đã muốn cứng ngắc, hắn biết Huỳnh rất đau đớn nên mới cào hắn, thế nhưng hắn không thể kiểm soát được hành vi của mình. “Hiện tại căn bản ta không muốn nghe ngươi nói đến hai từ phá thai!” (Đây là lời của Qùy) Hắn chỉ cần Huỳnh không có việc gì là tốt rồi, cho dù đứa nhỏ…Huỳnh không sao là được rồi, chuyện kia sẽ nói sau!
“Bạch đại phu! Cầu ngươi cứu đứa nhỏ, cứu lấy Huỳnh!” Đột nhiên Lý Thi Thi chống hai tay lên trên đất hướng về phía Bạch Qùy dập đầu liên tục.
Ánh mắt Bạch Qùy trầm hơn một chút, “Dược là ngươi pha?”
Lý Thi Thi co rúm bả vai, tiếp theo ngẩng đầu “Đúng vậy.”
“Có từng qua tay người khác?”
“Chưa từng!” Lý Thi Thi trả lời một cách quyết liệt, *thấy chết không sờn.
“Đều là làm theo đơn thuốc của ta?”
“Vâng!”
Bởi vì Bạch Qùy phải trở về lấy dược hoặc vội làm chuyện khác, nên có mấy lần không để ý Lý Thi Thi sắc thuốc như thế nào.
“Bên trong có viên đá linh tinh nào không?”
Lý Thi Thi suy nghĩ một chút, “…Không có.”
“Thật không có?”
“Thực sự không có!”
Bạch Qùy quay đầu đi không biết suy nghĩ cái gì, Thu Trường Thiên không biết tại sao hắn không chữa trị ngay cho Huỳnh, mà lại quay sang hỏi Lý Thi Thi. Thu Trường Thiên thực sự không hiểu Bạch Qùy hỏi những việc đó là có mục đích gì, cũng không dám tự tiện ngắt lời, chỉ có thể dùng sức ôm chặt Huỳnh, nhiệt độ từ cơ thể hắn đã rất nhanh truyền hơi ấm sang cơ thể lạnh ngắt của Huỳnh.
Huỳnh cảm thấy thực đau đầu, trong bụng lại rất khó chịu, là đứa nhỏ sinh bệnh sao? Tại sao Thiên lại khẩn trương như vậy? Vì sao Thi Thi quỳ rạp trên đất? Bụng còn rất khó chịu, có cái gì đó…Dường như muốn đi ra…”
Bạch Qùy đột nhiên cười lớn “Thì ra là vậy.”
Bạch Qùy mới vừa nói xong, thật sự Huỳnh nhịn không được, ọe lên một tiếng liền ói ra, Thu Trường Thiên tay chân luống cuống liền vỗ lưng trấn an hắn.
“Qùy! Qùy!”
Bạch Qùy gật đầu, Huỳnh cũng chưa ngừng lại, vẫn tiếp tục ói mửa, thẳng đến khi chỉ còn nôn ra dịch mật.
Lý Thi Thi rất lo lắng, nhưng cũng không dám đến gần “Bạch đại phu…”
“Khẩn trương cái gì, nôn nghén thôi mà”
A?
Nếu có gương nhất định Bạch Qùy phải để cho Thu Trường Thiên soi vẻ mặt của hắn hiện tại, thực không khác gì một tên đần.
Bạch Qùy nhịn nửa ngày, cuối cùng cất tiếng cười to “Ha ha ha…”
Thu Trường Thiên đầu tiên là ngỡ ngàng, tiếp theo mặt liền chuyển đen “Bạch Qùy! Giải thích rõ ràng cho ta!”
Lý Thi Thi cũng không hiểu, nhưng thấy Bạch Qùy cười như vậy, hẳn là cái thạch thai gì gì đó không phải sự thật. Lý Thi Thi đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo nghĩ đến chính mình bị dọa đến cả chân đều mềm nhũn, sau đó nàng tức giận đến nỗi cả người đều phát run .
“Ai nha ta không lừa các ngươi, trong này ” Bạch Qùy chỉ vào chén dược “Quả thật có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Lý Thi Thi không nghĩ Bạch Qùy lại nói vậy, vừa mới đứng lên rót một chén trà, đang định bưng qua cho Huỳnh.
“Thạch thai, thứ này rất khó tìm a ”
Lý Thi Thi ngừng di chuyển, nhìn Bạch Qùy, lại nhìn Thu Trường Thiên, đang bưng chén trà mà không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nếu dược kia thực có vấn đề, như vậy người đáng nghi nhất chính là nàng.
Lý Thi Thi cúi đầu lùi bước, đặt chén trà ở một bên, lại quỳ xuống.
Thu Trường Thiên dùng tay áo lau miệng cho Huỳnh, Huỳnh ói đến nỗi dường như muốn nôn hết nội tạng bên trong ra, một chút khí lực đều không có, chỉ có thể dựa vào Thu Trường Thiên mà há mồm thở dốc.
Bạch Qùy biết tính nhẫn nại của Thu Trường Thiên đã đến cực hạn, ho khan một tiếng, lấy chén trà Lý Thi Thi để ở một bên liền ngửa đầu uống sạch.
Ánh mắt của Thu Trường Thiên chợt lóe lên, Lý Thi Thi cũng không dám tin, hành động của Bạch Qùy hoàn toàn là tin tưởng nàng!
“Thạch thai ruy rằng hiếm có, lại không có tác dụng đối với Huỳnh, mặc dù hắn là người mang thai nhưng không phải nữ tử, tính khoảng thời gian ta điều trị cùng chẩn đoán bệnh tình cho hắn , thạch thai kia đối với đứa nhỏ trong bụng Huỳnh chỉ có lợi, cho nên các ngươi không cần lo lắng ” Bạch Qùy cố ý dừng một chút “Bất quá, có người muốn hại đứa nhỏ trong bụng của Huỳnh đây mà, điều này không cần phải hoài nghi ”
Thu Trường Thiên nhìn hàng lông mi dính đầy nước mắt của Huỳnh, trong lòng vô cùng đau đớn “Hắn còn nôn như vậy trong bao lâu?”
Bạch Qùy trừng mắt “Đầu óc ngươi đúng là bị bệnh, hiện tại vấn đề quan trọng nhất là nôn nghén sao?”
Sắc mặt của Thu Trường Thiên không được tốt, nhưng cũng biết ẩn ý trong câu nói của Bạch Qùy.
Theo như cách nói của Bạch Qùy, thạch thai là tử thai dược, nếu đã như vậy, những người đó cũng biết dược cho Huỳnh uống là gì, với lại còn biết Huỳnh mang thai đứa nhỏ, mà đáng sợ nhất chính là, bọn họ có thể hạ độc cho dù Lý Thi Thi phòng bị nghiêm mật như vậy.
Lý Thi Thi cúi thấp đầu suy nghĩ xem người nào có khả năng lớn nhất, chính là nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, dù thế nào người khả nghi nhất vẫn chính là nàng.
Huỳnh mở to hai mắt, Thu Trường Thiên vội hỏi, “Làm sao vậy?”
“Nghĩ muốn…nôn…”
Bạch Qùy nói “Mau gọi người tới thu dọn thứ hắn vừa nôn ra đi, làm cho Huỳnh một chút thức ăn dạng lỏng, bằng không dạ dày của hắn sẽ không chịu được, muốn nôn mà không có thứ gì trong bụng sẽ càng khó chịu a.”
“Vậy tình trạng này kéo dài bao lâu.”
“Bình thường thì khoảng một tháng.”
Sắc mặt của Thu Trường Thiên vừa đen vừa thối, nghĩ đến Huỳnh còn muốn nôn nghén lâu như vậy, trong lòng lại là một trận đau đớn “Có biện pháp gì có thể làm hắn ngừng nôn mửa không?”
Bạch Qùy lơ đễnh trả lời “Nói với cái bụng của hắn a, ta không có cách gì đâu.”
“Thi Thi.”
“Có thuộc hạ!”
“Gọi vài người vào dọn dẹp một chút.”
“Vâng!”
Không nghĩ Thu Trường Thiên còn có thể sai nàng làm việc, trong lòng Lý Thi Thi phức tạp nói không nên lời, hành lễ xong liền lui ra ngoài.
Lý Thi Thi tự phân tích hành động của Thu Trường Thiên, cho dù hắn thật sự hoài nghi nàng, cũng có thể nói vài câu trấn an nàng, một là để cho nàng buông lỏng đề phòng, hai là âm thầm theo dỗi xem nàng còn làm ra chuyện gì.
Nhưng mà vừa rồi Thu Trường Thiên cái gì cũng chưa nói.
Ít nhất một điều Lý Thi Thi có thể khẳng định, đó chính là ── nếu gian tế kia thật sự là nàng, nhất định Thu Trường Thiên sẽ rất thất vọng, có lẽ còn có chút buồn bã.
Vậy là đủ rồi…
Sau khi Lý Thi Thi rời khỏi phòng, Thu Trường Thiên ôm Huỳnh ngồi bên cạnh Bạch Qùy, nhìn chén dược trên bàn “Đứa nhỏ thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Cuối cùng Thu Trường Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“ Bây giờ ngươi tính sao đây?”
“Ngươi nói thử xem.”
“Đây là chuyện của ngươi, bất quá tạm thời ta sẽ tính cách giúp đỡ, nhưng ta nghĩ chính ngươi nên tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.”
“Hiện tại ta không có tinh thần để điều tra bọn họ, chỉ cần Huỳnh và đứa nhỏ bình an, trước tùy bọn họ gây sức ép.”
“Nhưng có thể bọn chúng cũng muốn như vậy.”
Huỳnh lại mê mang ngủ thiếp đi, gần đây hắn thay đổi trở nên ham ngủ hơn trước, dù sao cứ ngủ như vậy cũng thực không yên tâm.
Nhìn gương mặt tiều tụy của Huỳnh, Thu Trường Thiên đau xót vén vài sợi tóc còn dính trước mặt hắn ra sau tai “Khó lòng phòng bị a…”
Bạch Qùy cũng thấy vẻ mặt của Huỳnh so với lúc trước càng thêm tái nhợt, hắn cũng không nói gì thêm.
“Trước chúng ta đến nhà ngươi tránh nạn một thời gian.”
“Cái gì? Quên đi, ngươi chính là rất phiền toái, nếu kẻ thù của ngươi mò tới, bọn chúng lại dùng đuốc đốt trụi nhà của ta thì ngươi tính sao.”
Tuy rằng ám vệ của Thu Trường Thiên đã trở lại bên cạnh hắn, bất quá Thu Trường Thiên đã hạ lệnh không cho phép bọn họ vào trong phòng, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn, cũng sẽ không có người quấy rầy hắn cùng Huỳnh.
Mà lúc này lại vừa vặn nói luôn khó khăn trước mắt cho bọn họ biết.
“Ngươi vừa rồi là cố ý sao?”
“A?”
“Không nói rõ, làm cho ta lo lắng đến nửa ngày, chung quy nói đến thạch thai kia vẫn cứ để cho Huỳnh dùng a.”
“A…” Ánh mắt Bạch Qùy đảo liên tục, hắn còn tưởng Thu Trường Thiên đã quên rồi chứ.
“Thấy bộ dạng kinh hãi của ta có được không a.”
“Ha ha, không tồi.”
Một tay Thu Trường Thiên nắm lấy cổ tay của Bạch Qùy “Ngươi biết rõ ta đang nghĩ gì mà, đúng không?”
Gay go rồi, dường như hắn đang rất tức giận…
“Bất quá ” Thu Trường Thiên chuyển đề tài “Nếu ngươi để cho ta cùng Huỳnh dọn đến nhà ngươi ở mấy tháng, đây hẳn cũng là việc một bằng hữu nên làm.”
Bạch Qùy không nói gì, trong lòng đang tính toán có bao nhiêu tổn hại.
“Nơi này có gian tế, ta sẽ không để Huỳnh ở đây, dù sao nhà của ngươi cũng có đầy đủ dược liệu ” Dược của Huỳnh bị pha lẫn thứ khác, nhất định là dược phòng trong bảo có vấn đề, Thu Trường Thiên tuyệt đối sẽ không dùng lại dược ở nơi đó.
Bạch Qùy có chút do dự.
Thu Trường Thiên là hảo bằng hữu mà Bạch Qùy khó có được, nếu hỏi ai là người hiểu rõ hắn nhất, chắc chắn người đó chính là Thu Trường Thiên.
“Ngươi cũng nghĩ đề phòng Huỳnh phải không? ngươi đã biết, Huỳnh chính là xà yêu, đứa bè này…Rốt cuộc…Là người…Hay là…”
Bạch Qùy đập bàn, thanh âm quá lớn làm Huỳnh tỉnh giấc “Được rồi! Bớt sàm ngôn đi, hôm nay liền chuyển đến!”
Thu Trường Thiên một bên vuốt ve trấn an Huỳnh, một bên nén cơn giận trừng mắt lườm Bạch Qùy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi được lợi nhất, lúc này còn muốn tức giận với ta sao?”
“Ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
“Đó là đương nhiên!” Bạch Qùy đứng dậy “Ngươi cũng đừng để người khác chiếm hết gia sản, đến lúc không trả được nợ thì đừng có trách ta.
* Thấy chết không sờn : Kiêu như thấy cái chết trước mắt mà không sợ hãi
_______________________________________________________
Tiêu : Ôi mẹ ơi, 1c của nó càng ngày càng dài ~ T.T ~