Xà Yêu Lão Lâm

Chương 37: Chương 37




Tiếp theo các tân khách đều ha ha cười to, vị tân nương tử này thực thẳng thắn a.

Huỳnh cũng không biết mọi người đang cười cái gì, nhìn hồi lâu, nhìn đến Bạch Qùy, hắn cũng chỉ quen biết mỗi Bạch Qùy.

“Qùy, cùng động phòng a.”

Bạch Qùy đang cười rất cao hứng, mới nghe Huỳnh nói đột nhiên bị sặc nước miếng, vừa ho khan vừa cười khổ.

“Không được, các ngươi, khụ mấy người các ngươi cứ chơi đùa đi, khụ khụ! Miễn cho Bạch mỗ đi, ha ha, khụ khụ, ha ha ha…”

Tân khách đã được nghênh đón đến phòng khách dự tiệc, dù sao Thu trường Thiên cũng là chủ nhân, nói cái gì cũng phải đi tiếp vài chén.

Uống xong mấy chén liền vội vàng chạy về động phòng, nhìn Thu Mộc đứng ở trước cửa, Thu Mộc đối hắn lắc đầu.

Thu Trường Thiên gật đầu, ý bảo hắn có thể đi rồi, kế tiếp chính mình mở cửa phòng bước vào.

Vừa vào đã nhìn thấy…

Huỳnh của hắn, chắc chắn là Huỳnh của hắn! Giờ phút này lại đang ngồi trên đùi nam tử áo trắng không biết xấu hổ kia!

Bất quá lúc Thiên tiến vào Huỳnh lập tức đứng dậy.

“Thiên!”

Thấy Huỳnh hết sức phấn khởi, Thu Trường Thiên tin tưởng Huỳnh rất thuần khiết, không biết hành động kia chỉ có thể cùng phu quân của mình mới được phép làm, sau này phải hảo hảo giáo huấn lại.

Thế nhưng cái tên nam tử không biết xấu hổ kia nhất định biết, bởi vì hắn còn làm vẻ mặt khiêu khích nhìn lại đây!

Thu Trường Thiên nắm chặt tay thành quyền, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó.

“Tiếp đãi không chu đáo rồi.”

“Không sao, có Huỳnh ở đây chúng ta cũng thật cao hứng”

Nói xong còn kéo lấy tay Huỳnh.

Mà lần này Huỳnh lại rời khỏi Tuyết, nhảy đến bên cạnh Thu Trường Thiên, chủ động kéo lấy cánh tay hắn.

Thu Trường Thiên rất cao hứng, không hổ là “nương tử” của hắn!

“Thiên, đây là Tuyết a, yêu nhất yêu nhất Tuyết a.”

Nụ cười của Thu Trường Thiên lập tức cứng đờ ── nhất định tiểu bạch kiểm này có tình ý với Huỳnh! Bằng không sao lại dạy Huỳnh những câu đó! Chính hắn cũng chưa đến nỗi không biết xấu hổ mà bảo Huỳnh nói yêu hắn nha!!

*Tiểu bạch kiểm: kiểu con trai mặt búng ra sữa, trắng trắng non non, theo ta hiểu là vậy =.=”

Nam tử thân áo màu lam ngồi bên cạnh đặt chén rượu xuống thật mạnh.

Tuyết cười ha ha, xoay ghế ngồi đối diện trước nam tử kia, liền rót rượu cho hắn.

“Không vui sao? Ngươi có biết Huỳnh rất thú vị không, chỉ là đùa với hắn một chút thôi mà.”

Nam tử kia cũng không nói gì, một lần nữa cầm lấy chén nhỏ, đong đưa rượu trong chén, mắt nhìn xa xăm giống như đang ngắm cảnh.

Thu Trường Thiên khó hiểu, ánh mắt hơi nheo lại, hướng Tuyết nói:

“Tại hạ Thu Trường Thiên.”

Tuyết ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn Thu Trường Thiên đến một cái, thấy nam tử uống hết rượu lại rót thêm một ly.

“Ngưỡng mộ đã lâu.”

Thu Trường Thiên cũng không tức giận, hắn kéo Huỳnh ngồi xuống bên cạnh.

“Không biết Tuyết tiên sinh tới đây là muốn gây nên chuyện gì?”

Tuyết ngẩng đầu nhìn trong mắt chứa đầy thâm ý mà liếc Thu Trường Thiên một cái.

“Thu bảo chủ quả nhiên là người phi thường.”

“Xin tiên sinh hãy nói thẳng.”

Tuyết nhún vai:

“Chính là đến tham dự hôn lễ a.”

“Tuyết tiên sinh là bằng hữu tri kỉ của Huỳnh, đến dự lễ là lẽ thường tình, không biết…”

Thu Trường Thiên nhìn về nam tử phía bên kia:

“ Vị này là…?”

Nam tử áo lam tay lấy chén rượu đột nhiên dừng lại, rất nhanh sau đó liền tiếp tục uống.

Tuyết nắm lấy tay của nam tử kia, vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, trên cánh tay có đính một viên tử sắc bảo thạch, rõ ràng kia chính là viên bảo thạch của Huỳnh lúc trước.

“ Huỳnh là ân nhân cứu mạng của hắn, đến dự lễ cũng là đương nhiên đi.”

Thu Trường Thiên vẫn chưa hiểu lắm, nhưng không lộ ra biểu tình gì, Tuyết nhìn hắn, lại nhìn Huỳnh bộ dạng “Ngốc nghếch” còn đang rất vui vẻ, dường như cái gì cũng không biết, trong tâm đối với Thu Trường Thiên rất vừa lòng.

“Cái này là phách tinh của Huỳnh, là nơi ẩn chứa yêu lực, nếu cái này vẫn còn trên người y sẽ không thể hoài thai hài tử của ngươi, vừa lúc ta lại cần đến”

Tuyết sờ lên cánh tay nam tử kia, trong ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình.

“Hắn thiếu chút nữa mất mạng, ta đã lấy vật này kế mệnh cho hắn.”

Thu Trường Thiên hỏi Huỳnh :

“Huỳnh biết chuyện này sao?”

“Huỳnh biết.”

Huỳnh còn vui vẻ đến nổi thiếu chút nửa nhảy dựng lên.

“Huỳnh đi tìm Tuyết, Tuyết nói muốn mượn chữa thương cho hắn.”

Thu Trường Thiên vươn tay sờ dưới mắt trái của Huỳnh, trên khuông mặt không có một dấu vết lưu lại.

“Đau không?”

Huỳnh cảm thấy Thu Trường Thiên là đang lo lắng cho mình, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời, giống như lúc ngâm mình trong ôn tuyền cùng với Thiên, thực thoải mái.

“Không đau.”

Tuyết mỉm cười nhìn cặp tình nhân vừa mới thành thân kia một hồi mới nói tiếp.

“Ngươi yên tâm, phách tinh là của Huỳnh, ta đương nhiên sẽ trả lại cho y”

Thu Trường Thiên cũng không khách khí.

“A, khi nào?”

Nam tử áo lam ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên đang mặc hỉ sam đứng trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhưng không có sát khí.

Phách tinh này chỉ có thể kéo dài sinh mệnh cho các vị hoàng đế, người bình thường nếu gần nó sẽ phản tác dụng, Thu gia bảo chủ này quả nhiên là không sợ chết.

Tuyết mỉm cười hướng Thu Trường Thiên nói.

“Lúc ngươi chết.”

Thu Trường Thiên ngẩn người, tiếp theo rất nhanh liền bình thường trở lại.

“Vậy đa tạ.”

Lúc Thu Trường Thiên chết đi, đó là lúc phải rời xa Huỳnh, đương nhiên khi đó phải lấy lại phách tinh.

“Bất quá không nhất định phải vậy, chỉ cần Huỳnh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể trả lại cho y”

Tuyết hỏi Huỳnh:

“Ngươi có muốn lấy lại không?”

Huỳnh suy nghĩ một chút.

“Không muốn a.”

Thu Trường Thiên kéo tay Huỳnh đang định hỏi gì đó.

“Ta còn muốn sinh bảo bối.”

Thu Trường Thiên tay vừa buông, trừng to mắt:

“Còn, còn muốn sinh?”

Tiếng gào thét đau đớn lúc Huỳnh sinh Anh nhi lại một lần nữa ập vào trong đầu, Thu Trường Thiên nhớ tới liền đau lòng không thôi.

Tuyết lên tiếng :

“Thu bảo chủ yên tâm, mang thai lần thứ hai so với lần đầu sẽ thoải mái hơn rất nhiều, với căn mệnh của Huỳnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Thật vậy chăng?”

Những lời này của Thu Trường Thiên là theo bản năng, cũng không phải thật sự hoài nghi Tuyết.

Mà Tuyết thân là tộc trưởng hồ tộc, nói sao là vậy, cũng không muốn người khác hoài nghi, lúc này cũng biết Thu Trường Thiên là đang lo lắng cho Huỳnh mới buột miệng nói như thế, cũng không trách được hắn.

Đột nhiên Thu Trường Thiên nhớ tới cái gì đó,

“Tuyết tiên sinh, có biện pháp gì để tạm thời không làm Huỳnh mang thai không?”

Huỳnh lập tức ngồi thẳng dậy.

“Tại sao!”

“Ngươi vừa mới sinh xong, đương nhiên cần tu dưỡng, chuyện sinh bảo bối nói sau đi.”

Huỳnh bĩu môi quay mặt sang một bên không thèm nhìn tới Thu Trường Thiên.

Tuyết nhìn y mà thấy buồn cười.

“Kỳ thật rất đơn giản, Huỳnh là giống đực, căn mệnh bị sửa mới có thể mang thai, mà muốn y mang thai cần có máu của ngươi, hai người các ngươi còn phải toàn tâm toàn ý muốn sinh đứa nhỏ.”

Thu Trường Thiên nghe xong liền hiểu rõ.

“Tuyết tiên sinh là sợ ta đối Huỳnh không tốt, hoặc căn bản sẽ không ở cùng hắn, cho nên mới đến đây kiểm tra sao?”

“Không sai, ta lại chưa từng gặp ngươi, Huỳnh lại ngốc nghếch, ai biết ngươi có phải là thật tâm vì hắn hay không!”

Huỳnh ở bên cạnh lập tức gật đầu.

“Tuyết tiên sinh thực tốt với Huỳnh.”

“Đó là đương nhiên”

Tuyết mỉm cười trừng mắt nhìn Thu Trường Thiên,

“Ta với Huỳnh cũng không phải quan hệ bình thường nha.”

Thu Trường Thiên biết Tuyết đang đùa hắn, nhưng vẫn không nhịn được bèn hỏi:

“A, quan hệ gì vậy?”

“Ai nha, Huỳnh không nói cho ngươi biết sao, hai người chúng ta, chính là có giao tình cùng chung huyết nhục (máu thịt) a.”

“Đoàng!” nam tử áo lam nhất thời cầm không chắc chén rượu trong tay liền thẳng tắp rơi xuống đất, hắn mở miệng nói câu đầu tiên chính là.

“Chưa bao giờ nghe ngươi nói qua!”

Thu Trường Thiên nắm chặt lấy tay Huỳnh.

“Hắn nói vậy là có ý gì?”

“A?”

Huỳnh cũng khó hiểu nhìn Thu Trường Thiên, lại nhìn qua Tuyết.

Tuyết chủ động túm lấy tay nam tử áo lam còn đang khua loạn trên mặt bàn, lại nói với Huỳnh:

“Ngươi đã quên rồi sao?! ngày đó, ta đang nghỉ ngơi, mà ngươi lúc đó còn chưa hóa hình người…”

Huỳnh còn chưa hóa hình người…Vậy đó là hình dáng xà?

Nhất thời mỹ nam tử một thân tựa bạch ngọc bị một hắc xà quấn quanh, sau đó là đến hạ thể…

Thu Trường Thiên nhịn không được một tay che mũi và miệng, hắn, hắn cư nhiên cảm thấy như vậy thực đẹp…

Tác giả ps : Chương tiếp theo…Cái gì là 4P a ( đỏ mặt) ghét quá à

______________________________________________________________________

Tiêu : Mụ tác giả, mụ hãy giết tôi đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.