Xà Yêu Lão Lâm

Chương 42: Chương 42




Huỳnh bị ôm vào trong phòng. Trên chiếc giường lớn được chế tạo đặc biệt bên trong có một cái đệm với diện tích lớn tương tự, rất dày, người nằm trên đó dường như đều rơi vào sự thoải mái.

Huỳnh bị đặt lên đệm, trở mình nhìn Thu Trường Thiên mà cười ha ha.

Thu Trường Thiên cũng chưa vội trèo lên, cởi bỏ ngoại sam, thẳng đến lúc cởi đến khố hạ, “Uống thuốc chưa?”

Huỳnh gật đầu cười khanh khách, ánh mắt nhìn thân thể Thu Trường Thiên liền có một tia dao động.

“Đẹp không?”

Huỳnh gật đầu.

“Muốn sờ sao?”

“Ân.”

Thu Trường Thiên kéo tay Huỳnh, đặt ở trước ngực của mình, Huỳnh cũng không khách khí, ngồi xổm trước mặt hắn, hai tay sờ soạn không ngừng, còn cố ý dùng sức bóp cơ ngực của Thu Trường Thiên.

“A!”

Thu Trường Thiên không hề do dự liền nhào tới, đè Huỳnh đặt ở dưới thân, đương nhiên, đã cẩn thận tránh đi bụng của Huỳnh.

“Hư hỏng.”

Thu Trường Thiên cắn nhẹ lên mũi của Huỳnh, “Ai hư hỏng? Ân?”

Huỳnh nhăn cái mũi, trừng mắt nhìn Thu Trường Thiên một cái, nhưng hai tay của y vẫn không rời khỏi ***g ngực của Thu Trường Thiên, còn cố ý nhéo nhẹ vào đầu nhũ hắn.

Thu Trường Thiên không phát ra tiếng gì, vừa vặn thân thể lại run lên một cái, cười nói: “Nương tử, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng a.”

Hai tay Huỳnh rời khỏi ***g ngực ấm áp, sau đó liền vòng tay qua cổ của Thu Trường Thiên, “Thiên muốn làm thế nào?”

Thu Trường Thiên đang vuốt ve thân thể của Huỳnh, từ từ lần mò đến vùng tam giác dưới bụng, Huỳnh không tự chủ được lại run lên một chút, bất giác kề sát thân mình đối phương, để cho Thu Trường Thiên vuốt ve thân thể hắn dễ dàng hơn. Nhưng Thu Trường Thiên không dừng lại, bàn tay tiếp tục trượt xuống, đang lúc mò tới giữa hai chân Huỳnh, cách lớp vải mỏng mà nhẹ nhàng xoa nắn.

Huỳnh lập tức hiểu rõ hắn muốn làm cái gì.

Từ sau đêm động phòng hôm đó, mỗi lần làm hai người đều không đạt tới đích cuối cùng, nhưng rõ ràng bọn hắn cũng không phải người *thanh tâm quả dục, ba tháng này đều nghĩ đủ mọi cách để khiêu khích đối phương.

*thanh tâm quả dục: chỉ người có tâm trong sáng, không ham muốn dục vọng

Huỳnh giơ chân cọ cọ khố hạ của Thu Trường Thiên, cười nhưng không nói, dĩ nhiên biểu tình kia là đồng ý.

Lúc này Thu Trường Thiên mới cởi bỏ quần của y, rất nhanh đôi chân dài trắng noãn phơi bày trước mắt, tay sờ lên lại có cảm giác trơn bóng mềm mịn.

Huỳnh lại không phối hợp mà né tránh một chút. “Thiên.”

Thu Trường Thiên không yên lòng, hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm đôi chân dài kia. “Ân?”

“Y phục.” Huỳnh kéo cái áo còn đang mặc trên thân, hiện tại dưới thân của hắn trần như nhộng, thân trên lại chưa xảy ra đụng chạm gì, nhưng nào biết loại hành vi này lại khiến dục hỏa trong lòng Thu Trường Thiên tăng vọt.

“Không cởi y phục được không?”

Huỳnh làm nũng tỏ ý không muốn, nói thế nào cũng không chịu cởi, cách một lớp áo có bàn tay nào đó đang xoa nắn không ngừng, “Sẽ vướng , Thiên không ăn được.”

Thu Trường Thiên nằm xuống liền tặng cho Huỳnh một nụ hôn nóng bỏng, Huỳnh cũng đáp ứng mà phối hợp theo, bỗng nhiên phân thân non nớt của chính mình bị nắm lấy, Huỳnh lập tức trừng to mắt nhìn Thu Trường Thiên.

Thu Trường Thiên nở nụ cười xấu xa, “Nơi này so với trong đó lại càng trướng.”

Cuối cùng hiểu được Thu Trường Thiên là muốn khi dễ mình, Huỳnh ủy khuất cắn cắn hai phiến môi đỏ hồng, ánh mắt tràn ngập tức giận cũng bị nụ hôn ướt át vừa rồi quét sạch, một chút uy lực cũng không có, ngược lại khiến cho người ta càng muốn khi dễ y .

Thu Trường Thiên hôn nhẹ vào dưới mắt Huỳnh, “ Nhất định sẽ làm cho Huỳnh thoải mái ! ”

Hôn một đường từ mắt, lông mi, mũi, môi cằm, cổ, xương quai xanh, rồi lại tiếp tục hôn xuống cặp đùi quyến rũ.

Không biết từ lúc nào hai chân đã bị tách ra, Thu Trường Thiên nằm sấp xuống bắt đầu liếm mút bắp đùi của Huỳnh, sự đau đớn cùng với cảm giác thoải mái khiến cho y không ngừng cắn ngón tay .

Đôi chân thon dài kia đã rất nhanh bị Thu Trường Thiên hôn đến nỗi hằn lên những vệt nhỏ hồng hồng, phân thân xinh đẹp cũng hoàn toàn ngóc đầu dậy.

“Ta muốn ăn a.” Thu Trường Thiên dùng ánh mắt đang tràn đầy dục vọng nhìn Huỳnh, cố ý hé miệng ngậm lấy phân thân của y , tiếp theo lại dùng sức liên tục liếm mút .

Huỳnh đột nhiên hét lên, thân mình run rẩy một chút, đồng thời nước mắt cũng chảy ra càng nhiều.

Thu Trường Thiên vẫn chăm chú quan sát phản ứng của Huỳnh, trong ánh mắt của y lộ ra vẻ ủy khuất tột độ, đầu lưỡi của ai đó liền thay đổi trở nên vô cùng ôn nhu .

Thu Trường Thiên rất ít khi khẩu giao cho Huỳnh, thỉnh thoảng răng nanh lại vô tình đụng phải, khiến cho Huỳnh đang thoải mái liền khóc lóc đến lợi hại, ngay cả lúc Thu Trường Thiên tiến vào trong y cũng không làm Huỳnh khóc lợi hại như vậy.

Lúc Thu Trường Thiên đang khẩu giao cho Huỳnh, còn dùng hai tay đùa giỡn hai tiểu cầu bên dưới, cố gắng đem nam căn nhỏ bé kia ngậm sâu vào trong yết hầu.

Tiếng khóc của Huỳnh dần nhỏ lại, đồng thời dục vọng ngày càng tăng.

Thu Trường Thiên lại dùng thêm sức, xoay chuyển góc độ, dùng đầu lưỡi ẩm ướt liếm vòng quanh đỉnh phân thân.

Hắn vẫn không biết tại sao Huỳnh thích khẩu giao cho hắn như vậy, mùi vị không được tốt, cũng không hẳn là xấu, có thể cảm giác được vật cứng rắn trong miệng kia đang bừng bừng phấn chấn.

Tuy rằng hắn không quá chán ghét, nhưng mà loại hưởng thụ đơn phương này, tại sao Huỳnh lại làm không biết mệt, hơn nữa mỗi lần Huỳnh làm cho hắn, còn lộ ra dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng khoái hoạt. Còn có mấy lần chỉ khẩu giao cho hắn thôi mà Huỳnh liền bắn.

Có lẽ trong miệng của Huỳnh thực sự mẫn cảm?

Qủa nhiên Thu đại bảo chủ không phải phàm nhân, hắn một tâm hai dụng ý, giống như việc có thể dễ dàng làm cho Huỳnh sung sướng mà đạt đến cao trào.

“Thiên…Ô ô… Thiên…”

Toàn thân Huỳnh bỗng nhiên co thắt không được tự nhiên, Thu Trường Thiên từ trong suy nghĩ liền tỉnh táo lại, tập trung quan sát phản ứng của Huỳnh.

Huỳnh không kiềm chế được liền ngồi bật dậy, hai tay túm lấy tóc Thu Trường Thiên, đột nhiên móng tay dùng sức cào lên da đầu Thu Trường Thiên khiến hắn phát đau.

Thu Trường Thiên cảm thấy Huỳnh sắp đạt đến cao trào, cũng chưa dừng lại, hơn nữa còn dùng sức mút một hơi, thanh âm ‘phốc phốc’ vang lên.

“ Ân…a …”

Nhất thời Thu Trường Thiên chưa kịp chuẩn bị , dịch thể từ trong dục vọng bắn sâu vào bên trong yết hầu hắn, muốn nhả ra cũng nhả không được, cố chịu dùng sức ho khan một hơi, không cẩn thận đã để răng nanh cọ vào phân thân của Huỳnh, lại làm một cỗ chất lỏng bắn ra.

Thu Trường Thiên nuốt toàn bộ tinh hoa của Huỳnh xuống, sau đó liền ho lên một tiếng.

Đã nửa tháng Huỳnh chưa phát tiết, bảo bối trong bụng còn nhỏ, Qùy cũng dặn không được làm quá sức, sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Cho nên y cùng Thu Trường Thiên tuy rằng luôn nháo loạn, nhưng toàn bộ chỉ có mỗi mình Thu Trường Thiên hưởng thụ mà thôi.

Thu Trường Thiên lại rất ít khi khẩu giao cho Huỳnh, cái loại dục vọng đến từ một phía khiến cho Huỳnh không quen, lại chẳng thể áp chế sự kích động trong lòng, được nơi ẩm ướt bao quanh như vậy, rất nhanh y liền đạt tới cao trào.

Y phục trên người Huỳnh đã nhăn nhúm bởi vì động tác vừa nãy của y, đồng thời mồ hôi trên trán chảy ra không ngừng.

Nghe thấy tiếng ho của Thu Trường Thiên, Huỳnh vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, “Thiên…”

Thu Trường Thiên đối diện với cặp mắt đen to tròn đang rớm nước của Huỳnh, biết được y vì thấy mình ho khan như vậy mới lộ ra biểu tình đau lòng thế kia, trong lòng Thu Trường Thiên thực hạnh phúc, cùng lúc trái tim hắn đập manh đến phát đau, “Ta không sao.”

Huỳnh nắm lấy tay Thu Trường Thiên, ánh mắt lại hướng thẳng vào dưới khố hạ, dục vọng của Thu Trường Thiên đã dựng đứng từ bao giờ, lớp vải quần mỏng manh còn bị *** dịch thấm ướt, chẳng mấy chốc hình dạng phân thân hiện ra trước mắt.

Huỳnh nuốt nước miếng , đưa tay nghĩ muốn chạm lên, lại bị Thu Trường Thiên giữ lại.

Thu Trường Thiên nhìn Huỳnh chăm chú, hắn vẫn còn biểu tình khát cầu như trước, “Huỳnh, thích ăn của ta sao?”

Huỳnh đối với câu hỏi bất ngờ của Thu Trường Thiên cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

“Thời điểm ăn ta, Huỳnh cảm thấy thoải mái sao?”

“Ân, thoải mái.”

Thu Trường Thiên còn muốn hỏi y thoải mái ra sao, trong miệng trừ bỏ răng nanh chính là đầu lưỡi, có cái gì mà thoải mái chứ?

Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không hỏi, dù sao Huỳnh cũng không phải người bình thường mà.

“Thiên,” Đột nhiên Huỳnh kề sát mặt, gần đến nỗi môi hai người có thể chạm vào nhau, “Thiên không muốn cho Huỳnh ăn sao?”

“Đương nhiên không phải, ta rất vui vì Huỳnh giúp ta, bất quá hôm nay chúng ta không làm.”

“Vậy, phải làm cái gì?”

Vuốt ve cặp đùi trơn nhẵn mềm mại của Huỳnh, “Ngay từ đầu, không phải đã nói với Huỳnh rồi sao?”

Làn da của Huỳnh nhiễm một tầng hồng bởi vừa trải qua một trận kích tình, trong mắt còn rơm rớm nước, lúc này lại nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, khiến Thu Trường Thiên gần như không kiềm chế nổi, than thở một câu ‘Yêu tinh’, sau đó liền đè Huỳnh xuống hung hăng hôn loạn.

___________________________________________________________________

Tiêu: còn mấy chương nữa thôi là hoàn TT_TT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.