CHƯƠNG 11.1
Cái sự lười… thực ra là bận quá nên ko dịch lại được, người mình tuyển
thì dịch được hai ba chương thì bốc hơi T^T
Đành post bản edit cũ này… Xin lỗi vì chất lượng của nó rất kém T^T
Xin lỗi tất cả mọi người T^T
Vạn Ninh lần đầu tiên trong đời nói dối cha mẹ.
“Di, a Bạch công tử đâu rồi?” Lão nhân gia vẫn là không quen, nhất định phải thêm hai chữ “công tử” vào mới chịu được.
Vạn Ninh cứng còng đứng ở trước giường, trên mặt có chút ít sợ hãi khẩn trương.
“A a a a Bạch vừa mới về, trở về.” Tuyệt đối không có ở dưới giường đó!
“Đi về? Ngươi đứa nhỏ này, tại sao không có đi theo y về nhà?” Vạn đại nương theo thói quen xông lên phía trước, xem xét a Bạch có thật đã đi hay không, hoặc giả có để quên thứ gì.
Vạn Ninh khẩn trương vội vàng mở ra hai tay ngăn cản Vạn đại nương tới gần.
Vạn đại nương bị đứa con đột nhiên cản tới, sợ hãi hét lên.
“A Ninh, ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Ta. . . . Ta. . . . Ta đã đói bụng !”
Vạn đại nương chằm chằm sắc mặt đứa con kinh hoàng dị thường, nhưng lại nghĩ không ra hắn vì cái gì mà khẩn trương đến vậy.
Chăn trên giường là mở ra, không có khả năng giấu người, phía sau cũng chẳng có chỗ nào đi, mà Vạn Ninh vì gì mà khẩn trương như vậy? Thôi thôi, dẫu sao cũng không thể có chuyện giết người nấu thành độ ăn đi.
Vạn Ninh bị mẫu thân chằm chằm, không nhịn được chột dạ, chậm rãi đem hai tay thu trở về.
“Tốt lắm, mẹ nó nha, a Ninh nói đã đói bụng, làm vài món cho hắn đi!” Vạn lão gia hòa khí lôi kéo thê tử. “Nhìn sắc trời, a Ninh cũng phải lên núi rồi a, nhanh làm cơm cho nó đi.”
“A Ninh a! Buổi chiều lại mời a Bạch công tử đến nhà, biết không?” Tuy nàng biết rõ đứa con trai cửa mình chỉ có bị người ta khi dễ chứ chẳng thể khi dễ ai nhưng là cứ phải xác nhận rõ ràng thì tốt hơn.
“ Y chính là đã trong nhà a. . . .” Vạn Ninh nói thầm trong bụng, đối Vạn đại nương nhẹ gật đầu.
Hai lão nhân gia vừa bước khỏi cửa phòng, Vạn Ninh liền tranh thủ chốt lại cửa, sau đó chạy về bên giường gục người xuống nhìn vào trong.
Trong góc tối, có một chỗ ẩn ẩn tỏa sáng. Chốc lát sau, mắt đã dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy thân hình thòn dài, trắng nõn, mềm mại cuộn tại một góc, tựa như nguyên thạch chưa được khai phá, phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng không sao rời mắt nổi.
── bất quá đầu vẫn là hướng vào phía bên trong.
Vạn Ninh biết rõ rõ ràng xà còn đang tức giận , lại vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân.
“A Bạch, ngươi mà tức giận, mẹ ta cũng sẽ sinh khí hại thân.”
Xà chỉ vung đuôi một chút, không quay đầu lại.
“Ngươi đừng giận ta, ta mang hoa quả cho ngươi ăn, được không?”
Xà vẫn chỉ vung đuôi một chút, không quay đầu lại.
Vạn Ninh có chút khổ sở vì a Bạch không để ý đến mình, rồi lại không biết làm sao bây giờ, đành phải sờ sờ cái mũi tạm thời rời đi, đi phòng bếp tìm chút ít thức ăn, rồi ít hoa quả lạ về, hy vọng a Bạch sẽ tha thứ cho hắn.
===========================================================================
Ăn điểm tâm xong, mang theo chút hoa quả vào phòng, đẩy mạnh chiếc mâm xinh đẹp xuống gậm giường, Vạn Ninh chỉ trông thấy cái mông cùng cái ót của a Bạch, liền ngậm ngùi với phần thân thể này dặn dò một câu ” chú ý không nên bị cha mẹ thấy được “…lưu luyến không rời tới tận khi ra ngoài đốn củi.
Vạn Ninh một bên đốn củi còn một bên ngẫm nghĩ, chính mình buổi sáng rốt cuộc là làm cái gì làm cho a Bạch tức giận đây? =]]]]
Buổi sáng tỉnh lại, a Bạch nói y bị đau bụng, hắn nguyên vốn cũng có nói muốn tìm dược cho y, chính là a Bạch nói thuốc cũng vô ích chỉ cần một nơi nóng nóng là được, hắn cũng cho a Bạch lại gần a! Về sau bởi vì a Bạch lộn xộn làm hắn cảm thấy có chút không tốt, cho nên hắn sẽ đem a Bạch ôm chặt lấy. . . . A!
“Ta biết rồi!” Vạn Ninh đột nhiên đại hô một tiếng, chim chóc, gà rừng ở gần đó liền tự động nghảy xa vài bước. “Nhất định là bởi vì a Bạch không thích bị ôm chặt, bằng không chính là ta quá dùng sức, làm đau y, vì thế y mới kêu ta buông ra. . . .” [tuy chưa chính xác nhưng cũng coi như đầu óc ngươi ko quá ngu muội]
Bừng tỉnh đại ngộ, Vạn Ninh vui vẻ vô cùng, nhịn không được nhếch môi nở nụ cười. [phởn đến vậy cơ đấy =]]]
Về nhà ta sẽ xin lỗi a Bạch, nói từ nay sẽ ôm nhẹ một chút, y nhất định sẽ không giận nữa.
[Là ôm nhẹ một chút chứ ko phải ko ôm nữa nga =]]]
Vạn Ninh nghĩ như vậy, tốc độ đốn củi liền tăng lên, cùng lúc đó, xà ở nhà không hiểu vì sao đột nhiên muốn cắn người.
===========================================================================
Thật vất vả đến buổi chiều, Vạn Ninh đến chợ bán hết củi xong, đặc biệt mua rượu trái cây mà a Bạch thích nhất, một hồi chạy thẳng về nhà, nằm sấp xuống đất nhìn vào gầm giường.
Bởi vì sắc trời có chút tối, Vạn Ninh cũng còn không có đốt đèn, nhất thời thấy không rõ vị trí của xà.
Vạn Ninh không thể chờ đợi ý nghĩ xin lỗi a Bạch, hơn nữa chờ mong tìm được sự tha thứ của hắn.
“A Bạch, ta biết ta…ta sai chỗ nào rồi, ta lần sau sẽ không ôm ngươi chặt như vậy, ngươi nếu như không thoải mái, lập tức nói với ta ta sẽ …sẽ nới lỏng tay! A Bạch, ngươi có thể tha thứ cho ta chứ?”
Dưới giường không có trả lời.
Vạn Ninh nâng đám cốc chén sang một bên, sau đó nằm ngửa trên mặt đất, lăn vào trong gầm.
A! Vạn Ninh thấy cái mâm sáng nay mình để lại đã trống rỗng .
Đem chén đĩa để sang một bên, tiếp tục lăn, tiếp tục lăn,…Đông! Rốt cuộc thì…
“Di? !” A Bạch đâu?
Vạn Ninh kinh ngạc, quờ quạng lung tung trong gậm giường, nhưng vẫn không thể chạm thấy bất kì một vật thể lành lạnh nào…
16/04/2016
/2016/04/16/xa-yeu-chuong-11-1/
Xà yêu –