Tiểu Bạch nghe thấy
tiếng pháp trượng, dù tâm không cam, tình không nguyện cách mấy, cũng
đành mặc lại y phục cho ta. Hắn bất mãn gặm cắn một lúc trên cổ ta, cuối cùng mới chịu buông ra, thì thầm vào tai ta rằng:
”Tạm tha cho Thanh nhi, đợi chốc nữa vào khách điếm, vi huynh nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời. Thanh nhi đừng nên mừng vội ...”
Ta tức giận nhe răng một cái với hắn. Tiểu Bạch chỉ cười nhẹ, thu lại rèm sa chung quanh, ôm lấy ta bay đi.
Trời đã vào tối, trong rừng cây là một màn đêm thăm thẳm. Ta rúc trong lòng
Tiểu Bạch, chỉ nghe gió ù ù lướt qua tai. Người Tiểu Bạch rất thơm, lại
mềm mại, ta chắc mẩm rằng hắn không thể tìm thấy khách điếm nhanh như
vậy được, liền an tâm cọ cọ mấy cái, ngủ thiếp đi.
Nào ngờ ông
trời cũng giúp cho Tiểu Bạch bắt nạt ta. Chẳng mấy chốc hắn đã đáp xuống đất. Ta dụi dụi mắt tỉnh lại, thật sự trông thấy một khách điếm trước
mặt. Trên bức tường đá cao vút treo một tấm bảng, đề năm chữ: Bán Bộ Đa
khách điếm.
Ta nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy bức tường, không có cửa ra vào nào, bèn thở phào, kéo kéo tay áo Tiểu Bạch bảo:
”Dường như gian khách điếm này đã bị phá mất rồi, chúng ta phải đi tiếp thôi, Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch trông thấy ta vui vẻ ra mặt, liền đưa tay véo má ta một cái, khẽ nói:
”Thanh nhi không nên gấp gáp, vi huynh sẽ nhanh chóng tìm chỗ “hầu hạ” Thanh nhi ngay.”
Dứt lời, hắn ôm ta đi thẳng về phía vách tường đá phía trước. Chỉ thấy
trong không trung đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu trọc, dáng người
thấp bé, nom tròn quay như một quả bóng. Lão tay cầm đèn lồng, vừa thấy
ta liền dán mắt nhìn chăm chăm, vẻ mặt vô cùng khả ố.
”Lão bá,
dường như hai mắt của người bị bệnh, bản tọa giúp người chữa trị, được
không?” Tiểu Bạch mỉm cười vô cùng ôn hòa, nhưng lại khiến sóng lưng ta
ớn lạnh. Hắn chỉ xưng “bản tọa” khi cực kỳ tức giận.
Ông lão đầu trọc vội vàng dời mắt khỏi ta, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Bạch. Và sau đó, lão ta lại ngây ngẩn ngắm Tiểu Bạch. Bây giờ thì ta thực sự nổi giận
rồi. Giận vô cùng.
”Này, ông nhìn cái gì hả? Chưa từng thấy rắn bao giờ à? Có tin bản cô nương lập tức móc hai mắt của ông xuống cho chó ăn không?”
Ông lão đầu trọc bị ta hù dọa, mới sực tỉnh lại, cười hề hề bảo:
”Rắn thì thấy rồi, nhưng mà rắn đẹp như công tử đây, hơn hẳn thiên tiên,
vượt xa Hàn Tương Tử (1), ngang ngửa với Nhị Lang chân quân, quả thật là chưa thấy bao giờ.”
(1) Hàn Tương Tử: Một trong Bát Tiên, được cho rằng có dung mạo khôi ngô tuấn tú, phong lưu nho nhã
Ta hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ bảo:
”Ông đã gặp Hàn Tương Tử với Dương Tiễn rồi à?”
”Xá muội không hiểu chuyện, lão bá đừng trách.” Tiểu Bạch xoa xoa đầu ta,
rõ ràng là đang nhắc nhở ta, nhưng trong giọng lại đầy yêu chiều, sủng
ái, không hề nghe ra ý trách mắng.
Lão đầu trọc bị sắc đẹp của Tiểu Bạch làm cho mê muội, lập tức cười khà khà, xua tay:
”Không sao, không sao. Lại nói, công tử và cô nương đây đến chỗ này để làm gì?”
Tiểu Bạch mỉm cười, đáp:
”Tại hạ lỡ đường đi ngang qua, muốn ở trọ một đêm, phiền lão bá cho xin đèn lồng.”
”Ồ, thế công tử từ đâu tới?” Ông lão nghiêm túc hỏi.
Tiểu Bạch nói:
”Tới từ nơi tới.”
Lão lại hỏi tiếp:
”Vậy công tử dự định đi đâu?”
”Đi nơi cần đi.” Tiểu Bạch cười nhẹ đáp.
Ông lão liền trao cái đèn lồng trong tay cho hắn, bảo:
”Công tử cần mấy phòng, để lão sai người chuẩn bị?”
Tiểu Bạch nhận lấy đèn lồng, mỉm cười nói:
”Tại hạ chỉ cần một phòng thượng hạng, ở nơi yên tĩnh một chút, cách âm tốt.”
”Công tử yên tâm, Bán Bộ Đa của ta là nơi kín đáo nhất, cho dù bên trong có
long trời lở đất, bên ngoài cũng không nghe thấy mảy may.” Ông lão đầu
trọc ha ha cười, vẻ mặt cực kỳ đáng khinh.
Tiểu Bạch chỉ cười
nhẹ không nói, lại ôm ta đi tiếp. Phía trước đã là vách tường, ta vội
kéo tay áo hắn nhắc nhở. Tiểu Bạch cười cười vỗ vỗ tay ta trấn an, lại
vẫn cứ đi thẳng không dừng lại. Hắn ôm ta xuyên qua vách tường đá. Bên
trong lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Trước mắt ta là gian khách
điếm âm u quỷ dị, trông có vẻ hoang tàn, đổ nát. Dòng người tấp nập ra
ra vào vào khách điếm, ta để ý nhìn kỹ, ngạc nhiên thấy trong đó vừa có
thần tiên, yêu ma, lại có cả con người, dù rằng rất ít. Tất cả đều lặng lẽ đi, không ai quan tâm tới người bên cạnh. Tiên và yêu, thần và ma,
cùng với con người, chưa bao giờ có thể sống chung một cách yên ổn như ở đây.
Ta kinh ngạc không thôi, níu tay áo Tiểu Bạch, hỏi:
”Tiểu Bạch, đây là đâu?”
Tiểu Bạch nhẹ nhàng hôn lên trán ta, khẽ đáp:
”Khách điếm Bán Bộ Đa - nơi giao nhau giữa tam giới. Từ đây có một lối thông
lên tiên giới, một lối dẫn xuống yêu giới, một lối đưa về phàm gian. Khi nãy chúng ta chính là từ lối thông với nhân giới mà đi vào. Khách điếm
này có một quy củ, đó là tất cả những ai đến đây, mặc kệ là thần tiên,
yêu ma hay con người, đều không thể động thủ với nhau trong khuôn viên
của Bán Bộ Đa. Mọi ân oán tình thù, đều phải đợi khi rời khỏi khách
điếm, ra tới các ngõ thông đến tam giới, mới có thể giải quyết. Để đề
phòng trường hợp những kẻ xấu lợi dụng quy củ này để trốn mãi trong đây
tránh sự đuổi giết, Bán Bộ Đa lại quy định mỗi lần đến trọ chỉ có thể ở
tối đa ba đêm, không thể nán lại lâu hơn.”
Ta chưa bao giờ biết trong thiên hạ lại có một nơi kỳ lạ như thế, tròn mắt ngạc nhiên.
Tiểu Bạch ôm ta đi men theo một hành lang tối tăm. Ở đây, ngoài đèn lồng,
chỉ còn những đốm sáng lấp lánh của ma trơi, không hề có bất kỳ trăng
sao tinh tú nào.
Ta thắc mắc hỏi:
”Chỗ này sao lại tối như vậy?”
”Bởi vì hơn một ngàn năm trước, Yêu hoàng đã nuốt hết tất cả tinh tú ở Bán
Bộ Đa này. Từ đó về sau, nơi đây chỉ là một màn đêm tối tăm.” Tiểu Bạch
đáp, giọng nhẹ như lá rơi nghiêng trên mặt hồ.
Một lúc sau, hắn lại căn dặn ta:
”Nơi này không phải bên ngoài, Thanh nhi không được bướng bỉnh tùy tiện hành sự, làm gì cũng phải cẩn thận, có những người tuyệt không thể đắc tội.
Hiện tại vi huynh vẫn chưa đủ mạnh để bảo vệ nàng, đành để Thanh nhi
chịu uất ức. Đợi một ngày, khi ta tu luyện đại thành, tất thảy tam giới
sẽ phải cúi đầu trước Thanh nhi, sẽ không còn ai dám ngăn cản nàng nữa.”
Khi Tiểu Bạch nói đến đây, ánh mắt của hắn sâu thẳm lạ thường. Đó là ... Một Tiểu Bạch ta không hề quen biết.
Bản tính của ta vốn bốc đồng, ngạo mạn, khi giận lên thì chẳng còn biết đến gì nữa. Cũng vì cái tính này, ta nhiều lần đưa bản thân vào hiểm cảnh,
lại liên lụy cả Tiểu Bạch. Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ta
lại quen ỷ lại vào Tiểu Bạch, cứ hết lần này đến lần khác tùy hứng làm
bậy. Từ nhỏ sống ở Tử Trúc phong nhỏ bé khiến trong tâm trí ta luôn cho
rằng Tiểu Bạch lợi hại nhất, bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết được, dù trời có sập xuống cũng có hắn chống đỡ thay ta.
Sau
khi rời khỏi núi, điều lớn nhất mà ta học được chính là, trên đời vốn
không ai có thể gánh được cả đất trời trên lưng, người giỏi thì vẫn có
người giỏi hơn. Tiểu Bạch cũng không nằm ngoài quy luật đó. Đây là lần
đầu tiên ta hiểu được, hắn cũng có những giới hạn riêng không thể vượt
qua, thế giới này quá rộng lớn, bờ vai của hắn lại bé nhỏ, không thể nào che chắn hết tất cả mưa gió bão giông cho ta. Ta sao còn có thể vô tư
làm theo ý mình, vô tư hưởng thụ sự che chở dung túng của Tiểu Bạch?
Ta nghĩ ngợi một lúc, lại nhỏ giọng nói với hắn:
”Tiểu Bạch ... Ta không cần tam giới cúi đầu trước ta, cũng không cần không
ai dám ngăn cản ta gì gì đó ... Không cần thật đấy! Huynh tưởng tượng
xem, chúng ta ngang hàng nói chuyện thế này không phải tốt hơn sao, sao
phải bắt người ta cúi đầu nói chuyện với mình, vô vị lắm! Không cần!
Không cần! Hơn nữa ... Nếu ... Tiếp tục tu luyện khiến huynh phải chịu
khổ như hôm nay, ta ... Sau này, ta không cho huynh tu luyện nữa đâu!
Thanh nhi sẽ cố gắng thay đổi tính tình, không gây chuyện nữa ... Ca ca
... Ưm ...”
Ta chưa nói hết câu, đã bị bờ môi của Tiểu Bạch chặn
ngang. Hắn đem tất cả những lời ta chưa nói ra nuốt hết vào bụng. Nụ hôn này của hắn triền miên dịu dàng, yêu chiều thương tiếc, không hề bá đạo mãnh liệt như khi nãy.
Tiểu Bạch vừa hôn ta vừa tông cửa phòng
ra, lại phất tay áo khóa chặt cửa lại. Ta bị hắn đè xuống giường, chiếc
giường này quả là vô cùng êm ái, bên trên còn phủ một lớp lông thú ấm
áp.
Tiểu Bạch dùng ánh mắt dịu dàng có thể khiến người tan chảy thành nước kia nhìn ta, cười khẽ nói:
”Vốn dĩ vi huynh thương xót, định tha cho Thanh nhi. Nàng lại khiến ta không thể không yêu nàng. Có trách thì hãy trách Thanh nhi cứ thích làm cho
ta yêu thương không thôi. Ngoan, để ca ca ăn một miếng nào...”
Ta nhìn bộ xiêm y dần dần tuột khỏi đầu vai, trượt xuống, trượt xuống nữa, trong ruột hối hận không thôi.
Quả nhiên, không thể mềm lòng thương xót lão xà tinh vô sỉ này mà!
Một đêm đó, trời không hề có gió, nhưng rèm sa trên giường lay động dữ dội.
Đến khi trời gần sáng, chúng mới dần yên tĩnh trở lại. Tiểu Bạch ôm ta, đuôi quấn chặt lên chân ta, khẽ nói:
”Thanh nhi ngủ đi, đến khi mở mắt dậy, không ai còn có thể ngăn cản chúng ta nữa ...”