Những tia nắng cuối
ngày trút xuống Tử Trúc lâm. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ,
khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị,
cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.
Trong không gian bỗng
nhiên xuất hiện tiếng rên rỉ đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn
lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ
hơn giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng xanh dịu như
ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn
hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau
lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng run lên bần bật, một luồng
sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng
chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng liếm liếm lên làn da nóng rát của muội muội,
động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về.
Tuy nhiên,
hiệu quả của hành động ấy không kéo dài bao lâu. Thanh Xà nhanh chóng
cảm thấy cơn đau đang kéo lại, còn thống khổ hơn gấp trăm lần trước đó.
Đôi mắt to tròn của nó nhíu lại. Nó đau. Nó muốn khóc, nhưng không có
giọt nước nào chảy ra cả. Rắn vốn không có nước mắt. Nó chỉ đành cọ cọ
vào làn da mát rượi của Bạch Xà, hòng quên đi cái đau.
Qua một
lúc lâu, một cảnh tượng kì quái diễn ra. Lớp da trên người Thanh Xà từ
từ lột ra, cuối cùng, khi quá trình lột xác đau đớn kết thúc hoàn toàn,
Thanh Xà vô lực ngã lên người của Bạch Xà. Thật lạ kì, vào lúc ấy, thân
rắn của nó biến mất, thay vào đó là hình hài của một cô thiếu nữ trăng
tròn, tóc đen dài, da trắng muốt, mắt to tròn đen lay láy. Cơ thể nõn nà đầy đặn của thiếu nữ không mảnh vải che, thân rắn của Bạch Xà quấn sát
lấy cơ thể ấy, trông mười phần phong tình quyến rũ.
Đột nhiên,
Bạch Xà cười khẽ một tiếng, hóa thành một chàng trai áo trắng như tuyết, dung mạo thanh tú thần tiên, suối tóc dài buông xõa, bị gió gợn đùa bay bay thướt tha. Tiên khí lượn lờ quanh chàng, đẹp không tả xiết. Mặc dù
khuôn mặt trắng bệch bất thường so với mọi ngày, Bạch Xà vẫn tao nhã
thong dong như trích tiên, không chút xíu nào giống loài xà yêu vốn dã
tính hung ác, phóng đãng.
Rất tiếc, tiểu Thanh Xà không phải người, thẩm mỹ có chút lệch lạc, nàng lim dim cọ cọ vào lòng chàng lầm bầm:
- Rõ ràng Tiểu Bạch là mỹ xà, tại sao lại cứ thích biến thành hình người chứ, xấu chết được !
Tiểu Thanh Xà vừa tròn hai trăm tuổi, mới hóa thành người không lâu, khoái
nhất là nghịch nghịch cái đuôi mềm mại trắng muốt của ca ca. Trong
lòng nàng, hai cái chân yếu ớt của con người thật xấu xí.
Bạch Xà yêu chiều cười nhẹ, cũng cọ cọ chiếc cằm thanh thoát vào trán nàng. Tất nhiên, đây là cách thể hiện tình cảm của loài rắn mà con người không
cách hiểu được.
Nửa người dưới của Bạch Xà nhanh chóng biến
thành chiếc đuôi rắn trắng muốt như bạch ngọc. Chiếc đuôi ấy nhẹ nhàng
quấn lên đôi chân thon thon của Thanh Xà. Tiểu Thanh Xà thỏa mãn híp mắt cười, lại ra sức cọ cọ vào người chàng. Gió hiu hiu thổi qua, mi mắt
dần dần nặng nề, nàng rúc đầu vào lòng Bạch Xà, an ổn chìm sâu trong
giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Bạch Xà trầm mặc, rèm mi dài và dày che khuất đôi mắt đang sâu thẳm gợn sóng.
Đêm, rất dài, mà cũng ngắn chẳng tày gang.
Tí tách. Tí tách.
Từng giọt mưa rơi xuống, gõ nhịp đều đều trên mái hiên trúc gian nhỏ. Ta
cuốn mình trên xà nhà, dõi mắt ra xa nhìn, nơi ấy, rừng trúc xanh mướt
dưới màn mưa mịt mù.
Mùa thu. Trời mưa tầm tã, mưa dai dẳng.
Rắn lười như ta tuyệt không thích mưa chút nào. Mỗi lần trời mưa y như
là cả người ủê oải, chỉ muốn rúc vào động ngủ đông. Tất nhiên, ta hoàn
có thể biến suy nghĩ thành hành động, nếu như Tiểu Bạch không ngồi thong dong dưới kia khảo bài ta, dùng ánh mắt dịu dàng sâu thẳm như nước hồ
thu kia khiến ta sâu sắc cảm thấy không thuộc bài là tội ác tày trời
đến mức nào.
Được rồi, ngoài mưa ta, ta còn ghét cay ghét đắng
chồng sách cũ nát kia nữa. Nhìn chúng, ta trên dưới trăm lần đã muốn ác
độc dùng răng nanh xé toạc chúng ra. Nhưng mà, chưa kịp thực hiện hành
vi bạo lực, ta đã bị Tiểu Bạch nắm đuôi.
“...”
Tên khốn
nào dám nói đánh rắn phải đánh đầu? Túm đuôi cũng khiến đường đường xà
yêu có năm trăm năm đạo hạnh cao cường như ta túng quẫn. Ta giãy giụa,
khóc không ra nước mắt, hét toáng cầu xin:
” Tiểu Bạch, thủ hạ lưu tình... Buông đuôi ... Buông đuôi ... hức hức ...”
Nếu là kẻ khác, ta hoàn toàn có thể quay đầu lại cắn y một ngụm cho bõ
ghét. Nhưng mà, đó là Tiểu Bạch nhà ta. Thứ nhất, ta không nỡ cắn Tiểu
Bạch. Thứ hai, ta cũng liệu sẵn rồi, có cắn vẫn chẳng tác dụng gì, phải
biết Tiểu Bạch già hơn ta năm trăm tuổi, thuộc loại lão xà yêu rồi, rắn
con như ta hoàn toàn chẳng là đinh gì trong mắt hắn. Tiểu Thanh ta vẫn
là con rắn có tri thức, rất tự biết mình biết ta mà.
Cho nên, ba mươi sáu kế, vuốt mông ngựa là thượng sách.
Ta cọ cọ đầu vào bàn tay trắng mịn như trứng gà bóc của Tiểu Bạch nịnh
nọt. Ực, trứng gà và đùi gà là món khoái khẩu nhất của ta, nhất là loại
trứng luộc chín, mịn màng trắng trẻo, cắn vào một miếng thì béo ngậy
thơm lừng. Ta nhìn ngón tay Tiểu Bạch đung đưa trước mắt, vừa trắng như
trứng lại mềm mại như đùi gà, tuyến nước bọt đột nhiên làm việc thật
năng suất.
Vì thế ... Bi kịch xảy ra....
Ma xui quỉ khiến, ta đã làm ra chuyện đáng xấu hổ nhất trong năm trăm năm qua. Đó là...
....
Thè lưỡi liếm ngón tay của Tiểu Bạch.
Càng liếm xúc cảm càng tốt. Cho nên, ta hưng phấn đến nhe răng nanh,
hăng say mút lấy những ngón tay thon thon như đùi gà (???) ấy không
buông, trong lòng âm thầm tưởng tượng đến một bữa ngập tràn gà.
Vì thế ... Cái gì đến cũng phải đến.
Ta bi ai nhìn cánh cửa đóng sầm trước mắt, ngửa mặt lên trời một góc 45 độ thở dài. Tiểu Bạch tính tình ôn hòa, chưa ai thấy hắn nổi giận bao giờ, vì vậy khiến hắn nổi cơn thịnh nộ đến mức đá ra khỏi nhà, ta sâu sắc
cảm thấy bản thân tội nghiệt nặng nề.
. . .
Đêm đến, Tử Trúc lâm trở lạnh. Ta cuộn mình trên cành cây cổ thụ trước nhà, nghe cái bụng rỗng kêu rồn rột. Tiểu Thanh ta một đời anh minh chẳng lẽ phải bỏ mạng vì đói bụng? Quả là mất mặt mà!
Đang lúc ta nằm vắt vẻo sầu đời, cánh cửa trúc kẽo kẹt mở ra. Tiểu Bạch đứng tựa cửa, áo
trắng bay phất phới, khuôn mặt thánh thiện vô cùng, khiến ta không thể
không liên tưởng đến Quan Âm bồ tát. Ta như cảm thấy sau lưng hắn hào
quang sáng lòa lấp lánh lấp lánh, một hàng chữ mạ vàng hiện lên - “Thánh mẫu“.
”Thánh mẫu” lắc lắc đầu thở dài, nhìn ta dịu dàng nói:
- Trời lạnh, vào đi.
Giọng nói ấm áp qua tai ta nghe như diệu âm. Ta lắc lắc đuôi, hiện ra thân
người, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào vào lòng Tiểu Bạch.
Trên người hắn thơm mà không nồng, ấm mà không nóng, khiến ta vô cùng thỏa
mãn cọ cọ mấy cái. Bài học lúc sáng khiến ta không dám làm càn, khống
chế chặt chẽ cái lưỡi trong miệng.
Tiểu Bạch dịu dàng ôm ta vào
nhà, đặt lên chiếc giừơng phía dưới có lò sưởi, ấm vô cùng. Tuy yêu tinh có khả năng điều khiển nhiệt độ, nhưng mà ... Các người biết đó, rắn
lười như ta lười phải duy trì pháp thuật trong thời gian dài. Tục ngữ
nói rất đúng, bạn bè là để bán đứng, anh em là để lợi dụng, có một ca ca giỏi như Tiểu Bạch mà không biết bóc lột sức lao động thì quả là có
tội với bản thân cơ đấy!
Thiết nghĩ, nếu Tiểu Bạch biết ta đang
nghĩ gì về hắn chắc chắn sẽ không tận tình như vậy mà lúi cúi dưới bếp
nấu đồ ăn cho ta . Mùi hương thơm lừng từ đấy bay lên, khiến ta càng
ngày càng mất kiểm soát với tuyến nước bọt. Thật sự phải công nhận rằng, Tiểu Bạch so với tỷ tỷ còn chu đáo, đảm đang hơn, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, quả thực là mẫu con dâu lí tưởng của ta. Lập tức, ta lại chống cằm cân nhắc xem sau này có nên bắt cóc Tiểu Bạch về cho
con trai của ta hay không.
” Đang nghĩ lung tung gì vậy?” Ai đó dùng chất giọng như thôi miên hỏi ta.
Ta bị mê hoặc thành thật trả lời:
” Nghĩ cách bắt cóc Tiểu Bạch về làm con dâu.”
Vì thế, bi kịch lại xảy ra rồi ...
Bữa tối với trứng gà đùi gà của ta biến mất. Thay vào đó là đậu hủ rau luộc, so với hòa thượng còn khổ hạnh hơn.
Ta nước mắt lưng tròng nhận ra rằng, quả là cái miệng hại cái thân.