Bóng tối trong căn phòng nhập nhòa lửa súng, và theo tiêu chuẩn của chúng tôi thì chúng tôi đang bị áp đảo – chỉ có ba người chúng tôi đọ với một người bọn họ – nhưng có một điều đã mang lại lợi thế cho chúng tôi. Tốc độ điên cuồng của chúng tôi không giống với Người Chết, và con mồi của chúng tôi không lường trước được điều đó. Tất cả chuyện này đều từ tôi mà ra ư? Thường thì những sinh vật không có khát khao di chuyển không nhanh, nhưng họ lại đang đi theo tôi, mà tôi thì chẳng khác nào một cơn lốc dữ dằn. Tôi bị làm sao thế này? Lẽ nào chỉ là tôi đang phải trải qua một ngày tồi tệ?
Thêm một điều mang lại lợi thế cho chúng tôi. Những Người Sống này không phải chiến binh dày dạn. Họ còn trẻ. Chủ yếu là thanh thiếu niên, con trai và con gái. Một tên mặt đầy trứng cá nom phát gớm đến nỗi rất dễ bị bắn nhầm trong ánh sáng lập lòe này. Thủ lĩnh của họ là một gã trai lớn hơn, cằm lún phún râu, đang đứng trên một cái bàn ở giữa phòng và hốt hoảng ra lệnh cho quân của mình.
Khi những đứa khác lần lượt ngã xuống dưới sức mạnh từ cơn đói của chúng tôi, khi máu phun lấm chấm đầy tường, thì gã trai này cúi xuống che chở cho một dáng người nhỏ bé nằm gục dưới chân mình. Đó là một cô gái, tóc vàng, còn trẻ, đôi vai gầy guộc tựa vào khẩu súng trường trong khi cô bắn vô định vào bóng tối.
Tôi nhảy ngang qua căn phòng túm lấy đôi ủng của gã trai. Tôi kéo giật chân gã, làm gã ngã xuống, đầu đập vào mép bàn. Không chần chừ, tôi xông vào cắn cổ gã. Rồi tôi thọc tay vào vết rạn trên sọ gã và bửa đầu gã ra như tách một quả trứng. Não gã vẫn còn phập phồng hơi ấm. Tôi ngấu nghiến cắn một miếng thật to và…
* * *
Tôi là Perry Kelvin, một cậu bé chín tuổi lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh chẳng mấy ai biết tới. Mối nguy chỉ xảy ra ở một đầu đất nước xa xôi, ở đây chúng tôi chẳng lo nghĩ gì đến chúng. Ngoài hàng rào dây thép phòng bị chăng giữa bờ sông và rặng núi, cuộc sống cơ hồ vẫn diễn ra bình thường. Tôi đi học. Tôi đang học về George Washington. Tôi đang cưỡi xe đạp trên con đường bụi bặm, mặc quần soóc áo may ô, cảm nhận ánh nắng mùa hè chiếu lên cổ. Cổ tôi. Cổ tôi đau quá, nó…
* * *
Tôi đang ăn một miếng pizzza với bố mẹ. Hôm nay là sinh nhật tôi và họ đang cố hết sức để chiêu đãi tôi, mặc dù tiền của họ gần như chẳng còn giá trị gì nữa. Tôi vừa qua tuổi mười một, và cuối cùng thì họ cũng cho tôi đi xem một trong vô số bộ phim về Xác Sống vừa ra lò gần đây. Tôi háo hức đến nỗi không ăn nổi. Tôi ngốn một miếng bánh rõ to, và pho mát nghẹn lại trong họng tôi. Tôi phải ợ ra và bố mẹ cười vang. Xốt cà chua rớt lên áo tôi như…
* * *
Tôi đã mười lăm tuổi, và đang nhìn qua cửa sổ ngắm những bức tường cao vời vợi của ngôi nhà mới của mình. Ánh mặt trời xuyên qua màn mây xám xịt đổ xuống qua mái Sân vận động để ngỏ. Tôi lại đang ở trường nghe giảng về ngữ pháp, và cố không nhìn cô gái xinh đẹp ngồi cạnh tôi. Cô có mái tóc vàng ngắn bờm xờm và cặp mắt xanh lung linh ánh lên một niềm vui bí ẩn nào đó. Tay tôi mướt mồ hôi. Miệng tôi đầy bụi vải. Khi tiết học kết thúc, tôi đuổi kịp cô trong hành lang và nói, “Chào.”
“Chào,” cô đáp lại.
“Mình mới đến.”
“Mình biết.”
“Tên mình là Perry.”
Cô mỉm cười. “Mình là Julie.”
Cô mỉm cười. Mắt cô lung linh sáng. “Mình là Julie.”
Cô mỉm cười. Tôi thoáng thấy dây kẽm chỉnh nha của cô. Mắt cô như những cuốn tiểu thuyết và những bài thơ kinh điển. “Mình là Julie,” cô nói.
Cô nói…
* * *
“Perry,” Julie thì thầm vào tai tôi khi tôi hôn lên cổ nàng. Nàng đan ngón tay vào tay tôi và nắm chặt.
Tôi hôn nàng thật sâu và vuốt ve gáy nàng, luồn tay vào tóc nàng. Tôi nhìn vào mắt nàng. “Em có muốn không?” Tôi thì thầm.
Nàng mỉm cười. Nàng nhắm mắt và nói, “Có.”
Tôi siết lấy nàng. Tôi muốn được là một phần của nàng. Không chỉ trong cơ thể nàng mà là khắp xung quanh nữa. Tôi muốn lồng ngực chúng tôi mở ra và tim chúng tôi nhập vào làm một. Tôi muốn từng tế bào của chúng tôi hòa vào nhau như những sợi chỉ của sự sống.
* * *
Và giờ thì tôi đã lớn hơn, chững chạc hơn, cưỡi một chiếc xe máy đi xuôi một con đường đã bị quên lãng nào đó trong trung tâm thành phố. Julie ngồi sau lưng tôi, tay ôm chặt lấy ngực tôi, chân quấn lấy chân tôi. Cặp kính râm của nàng lấp lánh trong ánh nắng khi nàng cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp. Nụ cười ấy không còn là của riêng tôi nữa, và tôi biết vậy, tôi đã chấp nhận hiện tại và tương lai của mọi điều, cho dù nàng đã và sẽ không chịu chấp nhận. Nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể bảo vệ nàng. Ít nhất tôi cũng có thể giữ cho nàng được an toàn. Nàng đẹp đến nao lòng, và đôi khi tôi có thể tưởng tượng ra trong đầu một tương laai với nàng, nhưng đầu tôi, đầu tôi đau quá, lạy Chúa đầu tôi…
* * *
Dừng lại.
Mi là ai? Hãy để những ký ức này biến đi. Mắt mi đang mờ kìa… hãy chớp mắt đi. Hãy khò khò khó nhọc hít lấy một hơi nào.
Mi lại là mi rồi. Mi không là ai cả.
Chào mừng trở lại.
* * *
Tôi cảm thấy mặt thảm dưới tay mình. Tôi nghe thấy tiếng súng nổ. Tôi lảo đảo đứng dậy và nhìn quanh, đầu óc quay cuồng. Tôi chưa bao giờ có một ký ức rõ rệt đến vậy, như cả một cuộn phim cuộc đời chiếu lên trong đầu tôi. Mắt tôi cay sè, nhưng tuyến lệ của tôi đã cạn khô. Nỗi đau cuồn cuộn trong tôi như hơi cay mà không được giải tỏa. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chết đi tôi thấy đau đớn.
Tôi nghe thấy một tiếng hét gần bên và quay đầu lại. Là nàng. Nàng đang ở đây. Julie đang ở đây, giờ đã lớn hơn, có lẽ khoảng mười chín, vẻ mũm mĩm trẻ thơ đã biến mất để lộ những đường nét sắc gọn và dáng điệu duyên dáng hơn, những cơ bắp mảnh dẻ nhưng săn chắc trên vóc người nhỏ nhắn của nàng. Nàng đang co rúm ở một góc, tay không, gào khóc trong khi âm tiến lại gần. Anh luôn tìm ra đám phụ nữ. Ký ức của họ là phim khiêu dâm đối với anh. Tôi vẫn còn chưa định thần lại được, chưa biết rõ mình là ai hay đang ở đâu, nhưng…
Tôi đẩy âm sang bên và gầm ghè, “Không. Của tôi.”
Anh nghiến răng như đang muốn tấn công tôi, nhưng một phát súng bắn toạc vai anh, và anh liền lê bước sang đầu bên kia phòng để giúp hai Xác Sống khác hạ một thằng nhóc súng đạn đầy mình.
Tôi tiến đến gần cô gái. Nàng rúm lại trước mặt tôi, da thịt mềm mại của nàng mời mọc tôi với tất cả những gì tôi đã quen cướp đi, và mọi bản năng của tôi bắt đầu trỗi dậy. Ham muốn được cào cấu và cắn xé xuyên qua tay và hàm tôi. Nhưng rồi nàng lại hét lên, và có cái gì đó trong tôi chuyển động, như một con bướm yếu ớt đập cánh cố thoát khỏi lớp mạng nhện. Trong phút giây chần chừ ngắn ngủi đó, trong khi mọi ký ức của chàng trai kia vẫn còn ấm nóng trong tôi, tôi đã đi đến một quyết định.
Tôi kêu lên một tiếng khe khẽ và nhích về phía cô gái, cố bắt vẻ mặt đờ đẫn của mình tỏ ra hiền từ. Tôi không phải là một kẻ vô danh. Tôi là một cậu bé chín tuổi. Tôi là một chú nhóc mười lăm tuổi. Tôi là…
Nàng ném một con dao vào đầu tôi.
Lưỡi dao cắm thẳng vào giữa trán tôi và nằm đó rung rung. Nhưng nó mới cắm sâu chưa đầy hai phân, chỉ hơi chạm vào thùy trước của não tôi. Tôi rút con dao ra và thả nó xuống đất. Tôi chìa tay ra và cố cất lên những tiếng dịu dàng, nhưng chẳng ăn thua gì. Làm sao mà tôi có vẻ không nguy hiểm cho được khi máu của người yêu nàng còn đang nhỏ xuống cằm tôi?
Tôi chỉ còn cách nàng vài bước nữa thôi. Nàng đang cuống cuồng lục trong quần bò tìm một món vũ khí khác. Sau lưng tôi, những Người Chết đã sắp kết thúc chuyến săn mồi. Chẳng mấy chốc họ sẽ nhìn về cái góc tối này. Tôi hít một hơi thật sâu.
“Ju… lie,” tôi nói.
Cái tên ấy trượt trên lưỡi tôi như mật ngọt. Chỉ thốt ra nó thôi cũng khiến tôi thấy dễ chịu hơn.
Mắt nàng mở to. Nàng sững người.
“Julie,” tôi lại nói. Tôi chìa tay ra. Tôi chỉ vào những Xác Sống sau lưng tôi. Rồi tôi lắc đầu.
Nàng nhìn tôi chằm chằm, không có vẻ gì là hiểu cả. Nhưng khi tôi chạm tay vào nàng, nàng không cử động. Và nàng cũng không tìm cách đâm tôi.
Tôi thò tay vào vết thương trên đầu một Xác Sống đã bị giết và moi ra một lòng bàn tay đầy máu đen sì, không chút sức sống. Một cách chậm rãi, nhẹ nhàng, tôi bôi thứ máu ấy lên mặt, cổ, và quần áo nàng. Nàng thậm chí còn không hề giật mình. Có lẽ nàng đã bị sốc nặng.
Tôi nắm lấy tay nàng kéo nàng đứng dậy. Đúng lúc đó thì âm và những người khác ngừng ăn rồi quay nhìn khắp phòng. Mắt họ dồn vào tôi. Mắt họ dồn vào Julie. Tôi tiến về phía họ, nắm tay nàng, không hẳn là kéo nàng đi. Nàng loạng choạng bước theo tôi, mắt nhìn trân trân về phía trước.
Âm đánh hơi không khí vẻ ngờ vực. Nhưng tôi biết anh cũng như tôi, chẳng ngửi thấy gì cả. Chỉ là cái mùi – không – có – mùi của máu Người Chết. Máu bắn lên khắp các bức tường, ướt đẫm quần áo chúng tôi, và đã được cẩn thận bôi lên một cô gái Người Sống để che giấu sức sống rực sáng của nàng bằng cái mùi nồng nặc, tăm tối của nó.
Không nói một lời, chúng tôi ra khỏi tòa nhà cao tầng và quay về sân bay. Tôi đi tựa người trong mơ, đầu óc đầy những ý nghĩ kỳ lạ quay cuồng như trong kính vạn hoa. Julie đặt bàn tay mềm nhũn trong tay tôi khi nhìn chằm chằm vào tôi với cặp mắt mở to và đôi môi run run.
SAU KHI ĐEM VÔ SỐ MỒI SĂN còn thừa về cho những người không đi săn – đám Xương Khô, đám trẻ con, các bà mẹ ở nhà trông con – tôi dẫn Julie về nhà mình. Những Người Chết khác nhìn tôi vẻ tò mò khi tôi đi qua. Vì việc biến Người Sống thành Người Chết một cách có chủ ý đòi hỏi cả quyết tâm lẫn sự kiềm chế nó hầu như không bao giờ xảy ra. Phần lớn việc biến đổi xảy ra vì vô tình: một Xác Sống đang ăn thì bị giết hay bị sao nhãng trước khi kết thúc – voro interruptus. Những người khác trong số chúng tôi thì bị biến đổi sau những cái chết truyền thống, sau bệnh tật hay những tai nạn cá nhân hay bạo lực giữa Người Sống với Người Sống mà chúng tôi không còn quan tâm nữa. Vì vậy việc tôi chủ tâm đem cô gái này về chứ không ăn thịt là một điều bí ẩn, một phép mầu cũng ngang tầm với việc sinh nở. Âm và những người khác tránh xa tôi trong hành lang, mắt nhìn tôi vẻ bối rối và dò hỏi. Họ mà biết thật ra tôi đang làm gì thì phản ứng của họ sẽ không… ôn hòa đến thế đâu.
Vẫn nắm chặt tay Julie, tôi vội vã đưa nàng tránh xa những con mắt tò mò. Tôi dẫn nàng đến Cổng 12, đi xuôi theo đường hầm lên máy bay, và vào nhà mình: một chiếc máy bay phản lực 747. nó không rộng lắm, sắp xếp mặt bằng cũng không tiện lợi, nhưng nó là chỗ tách biệt nhất trong sân bay, và tôi thích sự riêng tư. Đôi khi nó còn kích thích được cả ký ức mù mờ của tôi nữa. Cứ nhìn vào quần áo thì tôi có vẻ là người thường xuyên đi xa. Thỉnh thoảng khi “ngủ” ở đây, tôi lại thấy cái cảm giác lên cao dần khi ta đang bay, cảm nhận được luồng khí lạnh phả vào mặt và vị buồn nôn của cái bánh mì kẹp ỉu xìu. Rồi tôi nhớ ra được cả vị chanh tươi mát của món poisson ở Paris. Vị gắt của món tajine ở Morocco. Giờ những nơi ấy đã biến mất cả rồi ư? Các con phố hiu quạnh, các quán cà phê đầy những bộ xương bụi bặm?
Julie và tôi đứng nhìn nhau ở lối đi giữa máy bay. Tôi chỉ vào một cái ghế ở gần cửa sổ và nhướng mát. Không rời mắt khỏi tôi, nàng lùi dần vào trong hàng ghế và ngồi xuống. Nàng nắm chặt chỗ để tay như thể cái máy bay đang lao đầu xuống đất.
Tôi ngồi xuống cái ghế gần lối đi và buột ra một tiếng khò khè, trong khi mắt vẫn nhìn thẳng vào đống đồ lưu niệm của tôi. Mỗi khi vào thành phố tôi lại đem về một thứ gì đó lọt vào mắt mình. Một bộ xếp hình. Một cái chén uống rượu. Một con búp bê Barbie. Một cái dương vật giả. Hoa. Tạp chí. Sách. Tôi đem chúng về nhà ném lên ghế, lên lối đi, rồi ngắm chúng hàng giờ. Đống đồ đã lên đến tận trần máy bay. Âm thường hỏi tôi tại sao lại làm thế. Tôi không có câu trả lời.
“Không… ăn,” tôi lầm bầm với Julie, nhìn thằng vào mắt nàng. “Tôi sẽ… không ăn.”
Nàng nhìn tôi không chớp. Môi nàng tái mét, mím chặt.
Tôi chỉ vào nàng. Tôi mở miệng và chỉ vào hàm răng xiên xẹo, loang lổ máu của mình. Tôi lắc đầu. Nàng ép chặt lưng vào cửa sổ. Một tiếng rên sợ hãi dâng lên trong họng nàng. Làm thế này không có tác dụng rồi.
“An toàn,” tôi nói, thở ra một hơi dài. “Bảo vệ cô… an toàn.”
Tôi đứng dậy đi qua chỗ máy quay đĩa. Tôi lục tìm trong đống đĩa than cất ở ngăn đựng đồ trên đầu và lấy ra một cái. Tôi đem đôi tai nghe về chỗ ghế đeo lên tai Julie. Nàng vẫn ngồi cứng đờ, mắt mở trừng trừng.
Đĩa bắt đầu chơi. Là Frank Sinatra. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc văng vẳng qua đôi tai nghe, như một bản điếu văn xa xăm vang tới qua bầu trời thu.
Đêm qua… khi chúng ta còn trẻ.
Tôi nhắm mắt lại, ngả người về phía trước. Đầu tôi đu đưa theo nhịp nhạc trong khi những khúc hát bay bổng quanh khoang máy bay, hòa lẫn vào nhau trong tai tôi.
Cuộc sống tươi mới xiết bao… chân thực xiết bao, đúng đắn xiết bao…
“An toàn,” tôi lầm bầm. “Bảo vệ cô… an toàn.”
… đã lâu lắm rồi… từ đêm qua…
Khi tôi mở mắt, nét mặt Julie đã thay đổi. Vẻ kinh hoàng đã dần biến mất, và nàng nhìn tôi đầy sửng sốt.
“Anh là cái gì?” nàng thì thào.
Tôi quay đầu đi. Tôi đứng lên ra khỏi máy bay. Ánh mắt sững sờ của nàng đi theo tôi đến tận hết đường hầm.
* * *