Xác Chết Dưới Gốc Sồi

Chương 28: Chương 28




Leguennec lái xe hết tốc độ, vẻ giận dữ. Vandoosler ngồi bên, hiệu lệnh báo động được khởi động để có thể vượt qua những đèn báo và biểu lộ rõ sự không hài lòng của mình.

- Rất tiếc – Vandoosler nói – Cháu tôi đã không hiểu được tầm quan trọng của chuyến đến thăm của Dompierre và hắn đã bỏ qua không nói với tôi chuyện ấy.

- Cháu ông ngu ngốc hay sao?

Vandoosler bực bội. Ông có thể mắng mỏ Marc rất lâu nhưng ông không châm chước cho bất kỳ ai chỉ trích hắn.

- Anh có thể nói với cái còi báo động của anh im đi được không? – Ông nói – Chúng tôi không hợp ý nhau trong căn nhà tồi tàn ấy. Giờ đây Pierre đã chết, chúng tôi không ở yên hơn một phút.

Không nói một lời, Leguennec ngắt còi hiệu báo động.

- Marc không phải là kẻ ngu ngốc – Vandoosler nói khô khan – Nếu anh điều tra cũng tốt như hắn sự việc về thời Trung cổ, có lẽ anh đã rời khỏi Đồn cảnh sát khu phố của anh từ lâu rồi. Vậy hãy nghe rõ đây. Marc có ý định hôm nay báo cho anh. Hôm qua, hắn có những cuộc hẹn quan trọng, hắn kiếm việc làm. Anh còn có vận may là hắn đã nhận lời tiếp cái gã mờ ám và rối trí ấy và nghe tất cả những chuyện lộn xộn của gã, nếu không cuộc điều tra sẽ hướng về phía Genève và cái mắt xích còn thiếu đó sẽ tuột khỏi tay anh. Nói cho đúng hơn, anh phải biết ơn hắn. Đồng ý là Dompierre để mình bị giết. Nhưng hôm qua ông ta không nói gì hết với anh và anh không đặt ông ta dưới sự bảo vệ. Vậy chuyện đó không thay đổi gì hết. Chầm chậm, ta sẽ đạt tới.

- Với thanh tra quận Mười Chín – Leguennec cáu kỉnh, hơi bình tĩnh nói – tôi coi anh như một cộng sự của tôi. Anh để tôi hành động. Đồng ý chứ?

*

Leguennec giơ thẻ Cảnh sát của mình để vượt qua rào chắn được dựng lên trước lối vào bãi đỗ xe của khách sạn, thực tế là một sân sau nhỏ cáu bẩn dành cho xe của khách. Thanh tra Vernant ở Đồn Cảnh sát khu đã được báo trước việc Leguennec đến. Ông không giận đã đùn đẩy vụ án lại cho Leguennec vì nó cho thấy dấu hiệu đặc biệt xấu. Không có vợ, không có của thừa kế, không có thất bại về chính trị, không có gì trong tầm mắt cả. Leguennec bắt tay, giới thiệu đến mức khó nghe rõ người cộng sự của mình và nghe những điều mà Vernant, một chàng trai tóc hoe vàng, đã thu thập coi như thông tin.

- Chủ khách sạn Danube gọi chúng tôi trước tám giờ sáng nay. Ông ta phát hiện thi hài trong lúc đưa những thùng rác vào. Việc đó làm ông ta bị sốc mạnh và tất cả những chuyện tiếp theo. Dompierre ở nhà ông ta đã hai đêm, ông ta đến từ Genève.

- Qua Dourdan – Leguennec nói rõ – Ông nói tiếp đi.

- Không có một cuộc gọi điện thoại nào, không có thư tín, trừ một bức thư không dán tem được bỏ vào hòm thư của khách sạn theo ý ông ta vào chiều hôm qua. Chủ khách sạn đã lấy cái thư đó vào năm giờ và luồn vào tủ của Dompierre ở phòng ba mươi hai. Không cần nói rõ với ông ta là người ta đã không tìm thấy lá thư ấy, cả trên người ông ta cũng như trong phòng ông ta. Rõ ràng chính lá thư ấy đã lôi kéo ông ta ra ngoài. Rất có thể là một cuộc hẹn gặp. Kẻ giết người hẳn đã lấy lại lá thư của mình. Cái sân nhỏ ấy thật lý tưởng cho một vụ giết người. Ngoài mật sau khách sạn, hai bức tường khác bị che khuất và tất cả trông ra lối qua này là nơi chỉ có những con chuột chạy trong đêm. Vả lại, mỗi người khách có sẵn một chìa khoá để mở cái cửa nhỏ trông ra sân ấy, vì khách sạn đóng cửa chính vào mười một giờ. Rất dễ làm cho Dompierre xuống vào giờ khuya qua cái cửa ấy và đứng nói chuyện trong khoảng hẹp giữa hai chiếc xe. Theo như ông nói với tôi thì con người này đang tìm kiếm những tin tức. Hẳn ông ta đã không nghi ngờ. Một đòn dữ dội vào đầu và hai nhát dao đâm vào bụng.

Bác sĩ hối hả quanh thi hài và nâng đầu lên.

- Ba nhát – Ông nói rõ – Người ta không muốn gánh lấy rủi ro. Con người khốn khổ này hẳn chết sau đó vài phút.

Vemant chỉ những mảnh thuỷ tinh rải rác trên thân hình.

- Dompierre bị đánh bằng chính chai nước nhỏ này. Không có một dấu vết, tất nhiên.

Ông lắc đầu.

- Ta sống ở một thời kỳ đáng buồn mà kẻ ngu đần đầu tiên đến biết mình cần phải đeo găng tay.

- Giờ chết khi nào? – Vandoosler khẽ hỏi.

Bác sĩ pháp y đứng lên phủi bụi ở quần.

- Trong lúc này, tôi nói rằng giữa mười một giờ và hai giờ sáng. Tôi sẽ nói cụ thể hơn sau khi mổ tử thi bởi vì chủ khách sạn biết Dompierre ăn tối vào mấy giờ. Tối nay tôi sẽ chuyển cho các ông những kết luận đầu tiên của tôi. Dẫu sao chăng nữa, không chậm quá hai giờ.

- Con dao đâu? – Leguennec hỏi.

- Có thể là con dao làm bếp, kiểu thông dụng, khá to. Vũ khí thông thường.

Leguennec quay về phía Vernant.

- Chủ khách sạn không thấy có gì đặc biệt trên chiếc phong bì gửi cho Dompierre chứ?

- Không. Tên được viết hoa bằng bút bi. Phong bì trắng thông thường. Tất cả đều kín đáo.

- Tại sao lại chọn khách sạn hạng bét này? Dompierre không có vẻ là không có tiền.

- Theo chủ khách sạn – Vernant nói – Dompierre đã ở phường này khi còn là trẻ con. Việc trở lại đây làm ông ta vui lòng.

Người ta đã đem thi hài đi. Trên mặt đất chỉ còn vết phấn không tránh khỏi khoanh hình dáng thi hài.

- Liệu sáng này cửa còn mở chứ? – Leguennec hỏi.

- Đã đóng lại rồi – Vernant nói – Tất nhiên do khách ra đi buổi sáng vào bảy giờ rưỡi, sau chủ nhân. Dompierre còn chìa khoá cửa trong túi mình.

- Và người khách ấy không nhận thấy gì u?

- Không. Tuy chiếc xe của người đó đỗ gần thi hài. Nhưng ở bên trái người đó, cửa của người lái đặt ở phía bên kia. Đến nỗi xe của người đó, một chiếc xe to R19 hoàn toàn che mắt ông ta không nhìn thấy xác. Hẳn người đó khởi động xe mà không biết gì hết, cứ cho xe chạy thẳng.

- Được – Leguennec kết luận – Tôi đồng ý với ông, Vernant, về những thủ tục. Tôi cho rằng ông không thấy có gì trở ngại để chuyển hồ sơ cho tôi chứ?

- Không chút nào – Vernant nói – Trong lúc này, con đường Siméonidis có vẻ là duy nhất có sức thuyết phục. Vậy là ông đổi kíp nhé. Nếu không khai thác được gì, ông sẽ trả lại tôi cái gói này.

Leguennec để Vandoosler ở một cửa xe điện ngầm trước khi gặp lại Vernant ở Đồn cảnh sát của ông ta.

- Lát nữa tôi sẽ qua chỗ ông – Ông nói với Vandoosler – Tôi có những chứng cứ vắng mặt cần kiểm tra. Trước hết, gặp bộ để biết Pierre Relivaux dạo chơi ở đâu. Ở Toulon hoặc nơi khác?

- Một ván bài tối nay nhé? Một thuyền đánh cá voi chứ? – Vandoosler đề nghị.

- Còn xem. Dẫu sao tôi sẽ qua. Anh chờ đợi gì mà không lắp đặt máy điện thoại ở nhà anh?

- Tiền – Vandoosler nói.

Lúc này hầu như đã giữa trưa, Vandoosler vẻ lo lắng đến ngay một buồng điện thoại trước khi đi tàu điện ngầm. Thời gian qua suốt Paris và tin tức có thể thoát khỏi ông. Ông không tin Leguennec. Ông quay số điện thoại ở tiệm Tonneau và có được Juliette ở đường dây.

- Tôi đây – Ông nói – Cô có thể chuyển cho tôi nói Matthieu được không?

- Họ đã tìm được điều gì chăng? – Juliette hỏi – Họ biết đó là ai chứ?

- Có phải cô nghĩ rằng việc ấy đã làm xong như thế chỉ trong hai giờ sao. Không, việc đó phức tạp, có thể không có được.

- Tốt – Juliette thở dài – Tôi chuyển Mathias cho ông.

- Thánh Matthieu hả? – Vandoosler nói – Hãy trả lời ta thật khẽ nhé. Alexandra hôm nay có đến ăn trưa ở đấy không?

- Hôm nay là thứ tư, cô ấy ở đây với Cyrille. Cô ấy giữ thói quen của cô ấy. Juliette làm cho cô ấy những món ăn thêm. Hôm nay, đứa bé có món bí nghiền.

Dưới ảnh hưởng thuộc người mẹ của Juliette, Mathias bắt đầu đánh giá cao việc bếp núc; đó là rõ ràng. Vandoosler nghĩ nhanh, có lẽ đối tượng đáng quan tâm thực tế giúp hắn hết sức tránh đối tượng đáng quan tâm rất hấp dẫn, chính là Juliette và đôi vai để trắng đẹp của cô. Ở vào địa vị anh ta, Vandoosler sẽ lao vào Juliette không chút bối rối hơn là vào món bí nghiền. Nhưng Mathias là một gã phức tạp, cân nhắc lộ liễu mà không suy nghĩ lâu. Với những người đàn bà, mỗi người đàn ông có một mánh khoé. Vandoosler cất bỏ khỏi tâm trí mình đôi vai của luliette mà hình ảnh làm cho ông hơi run rẩy, nhất là khi cô cúi xuống để lấy một cái cốc. Đây chắc chắn không phải lúc để run rẩy; cả ông, cả Mathias, cả những người nào.

- Trưa hôm qua, Alexandra có ở đây không?

- Có.

- Cháu có nói với cô ấy về chuyên thăm của Dompierre không?

- Có. Cháu không có ý định nói nhưng chính cô ấy hỏi cháu. Cô ấy có vẻ buồn. Thế là cháu nói để giải khuây cho cô ấy.

- Ta không trách gì cháu. Ông ta không phải xấu đã để theo dõi đường đi. Cháu có cho địa chỉ của ông ta không?

Mathias suy nghĩ vài giây.

- Có – Anh lại nói – Cô ấy sợ rằng Dompierre chờ đợi Relivaux suốt ngày trong phố. Cháu đã trấn an cô ấy, cháu nói với cô ấy rằng Dompierre có một khách sạn ở phố Prévoyance. Cháu thích cái tên ấy. Cháu tin chắc mình đã nói cái tên ấy, cả Danube nữa.

- Điều gì làm cô ta có thể nghĩ tới một người lạ mặt lại chờ đợi Relivaux suốt ngày?

- Cháu không biết.

- Hãy chú ý nghe ta đây, Thánh Matthieu. Dompierre đã bị giết giữa mười một giờ đêm và hai giờ sáng bởi hai nhát dao vào bụng. Ông ta rơi vào bẫy qua một cuộc hẹn gặp. Việc đó có thể do Relivaux là kẻ đi dạo không biết ở đâu, như do ngẫu nhiên, có thể đến từ Dourdan và việc đó có thể đến từ bất kỳ ai khác. Cháu hãy nghỉ tay năm phút và đi tìm Marc đang đợi ta ở nhà. Hãy lóm tắt cho nó biết những điều ta vừa nói với cháu về cuộc điều tra và hãy bảo nó đến tiệm Tonneau hỏi Lex về thời gian biểu của cô ấy tối nay. Nếu có thể hẳn hãy nói với cô ấy một cách thân mật và bình tĩnh. Bảo nó cũng kín đáo hỏi cô ta đã trông hoặc nghe thấy gì không. Cô ta hơi mất ngủ vào giờ đó, chúng ta có thể có vận may về phía đó. Cần để Marc hỏi, không phải cháu, cháu hiểu rõ ta chứ?

- Váng – Mathias nói mà không phật ý.

- Cháu, cháu là người phục vụ, cháu hãy quan sát qua những cái khay của cháu và hãy thăm dò những phản ứng khác nhau. Cầu Trời, Thánh Matthieu ạ, để Alexandra không đi đâu trong đêm nay. Dẫu sao chăng nữa, không nói một lời với Leguennec về việc ấy trong lúc này. Ông ta nói sẽ đến Đồn Cảnh sát nhưng rất có thể ông ta trở lại nhà Alexandra hoặc tiệm Tonneau trước ta. Vậy hãy làm nhanh lên.

*

Mười phút sau Marc vào tiệm Tonneau, không chút thoải mái. Anh ôm hôn Juliette, Alexandra và thằng bé Cyrille, nó nhảy bám vào cổ anh.

- Nếu tôi ăn một chút với cô không làm cô phiền lòng chứ?

- Anh ngồi xuống – Alexandra nói – Hãy đẩy Cyrille dịch ra một chút, nó chiếm hết cả chỗ.

- Cô biết tin gì không?

Alexandra gật đầu.

- Mathias đã kể cho chúng tôi. Và Juliette đã nghe được những tin tức. Đúng là vẫn con người ấy, phải không? Không thể có sự lẫn lộn chứ?

- Than ôi, không một chút nào.

- Thật tệ hại – Alexandra nói – Tốt hơn cả là ông ta cần thổ lộ hết. Nếu chuyện đó xảy ra, không bao giờ ta đặt tay vào kẻ giết dì Sophia được, về việc đó, tôi không biết mình có thể chịu đựng được không. Người ta giết ông ấy thế nào?

- Dao đâm vào bụng, không chết tức thì nhưng căn bản.

Mathias quan sát Alexandra trong lúc bưng đĩa thức ăn cho Marc. Cô rùng mình.

- Hãy nói khẽ chứ – Cô hất cằm chỉ Cyrille – Tôi xin anh đấy.

- Việc đó xảy ra giữa mười một giờ đêm và hai giờ sáng. Leguennec tìm Relivaux. Ngẫu nhiên cô không nghe thấy gì chứ? Một chiếc xe chẳng hạn?

- Tôi ngủ. Khi tôi ngủ, tôi không tin mình có thể nghe bất cứ chuyện gì. Anh chỉ việc trông thôi. Tôi có ba chiếc đồng hồ báo thức ở trên bàn ngủ của tôi để tin chắc không để lỡ giờ đến trường. Hơn nữa...

- Hơn nữa?

Alexandra ngập ngừng, mày cau lại. Marc cảm thấy hơi lảo đảo, nhưng anh có những mệnh lệnh.

- Hơn nữa, trong lúc này, tôi có những mánh khoé nhỏ để ngủ được, để không quá suy nghĩ. Thế là tôi còn ngủ say hơn thường lệ.

Marc gật đầu. Anh yên lòng. Cho dù anh thấy rằng Alexandra hơi quá giải thích cho anh về giấc ngủ của cô.

- Nhưng Pierre... – Alexandra nói tiếp – vẫn cứ không thể được. Thế nào mà ông ấy biết Dompierre đến gặp ông ấy hử?

- Dompierre có thể gặp được ông ấy sau này qua điện thoại, qua Bộ. Đừng quên rằng ông ấy cũng có lối vào của ông ấy. Cô biết đấy, ông ta hầu như khăng khăng bướng bỉnh. Và vội nữa.

- Nhưng Pierre ở Tonneau kia mà?

- Đi máy bay – Marc nói – Như thế sẽ nhanh. Khứ hồi. Tất cả đều có thể cả.

- Tôi hiểu – Alexandra nói – Nhưng họ lầm. Pierre không đụng chạm tới Sophia.

- Ông ấy vẫn có một người tình từ không ít năm.

Lex sầm mặt lại. Marc hối tiếc về nhận xét cuối cùng của mình. Anh không có thì giờ tìm được một câu thông minh để nói nhanh, bởi vì Leguennec bước vào tiệm ăn. Người đỡ đầu đã nhìn nhận đúng. Leguennec cố vượt qua ông.

Viên thanh tra lại gần bàn họ.

- Nếu cô ăn xong, thưa cô Haufman, và nếu cô có thể trao gửi con trai cô trong một giờ, xin cô vui lòng đi theo tôi. Còn vài vấn đề nữa. Tôi buộc phải làm thế.

Đểu giả. Marc không thèm nhìn Leguennec. Tuy nhiên, anh phải công nhận ông ta làm công việc của mình, công việc mà chính anh đã làm vài phút trước đó.

Alexandra không bối rối và Mathias ra hiệu anh sẽ trông nom Cyrille. Cô đi theo viên thanh tra và trèo lên xe của ông ta. Ăn mất ngon, Marc đẩy đĩa thức ăn của anh và đến ngồi ở quầy rượu. Anh yêu cầu Juliette đem cho anh một cốc bia. Nếu có thể là cốc vại.

- Đừng lo ngại – Cô nói với anh – Ông ta không thể làm gì chống cô ấy được đâu. Alexandra không nhúc nhích khỏi nhà ban đêm.

- Tôi biết – Marc thở dài nói – Đó là cô ấy nói thế. Nhưng vì sao ông ta sẽ tin cô ấy? Ngay từ đầu, ông ta không tin gì hết.

- Đó là công việc của ông ta – Juliette nói – Nhưng tôi, tôi có thể nói với anh rằng cô ấy không nhúc nhích. Đó là sự thật và tôi sẽ nói với ông ta điều đó.

Marc nắm lấy bàn tay Juliette.

- Hãy nói cho tôi biết, cô biết chuyện gì?

- Cái mà tôi đã trông thấy – Juliette cười, nói – Quãng mười một giờ, đọc sách xong, tôi tắt đèn nhưng không thể ngủ được. Việc mất ngủ thường đến với tôi. Đôi khi vì tôi nghe thấy Georges ngáy ở gác trên và việc đó làm tôi ghê sợ. Nhưng tối hôm qua, dù không có tiếng ngáy, tôi vẫn xuống tìm một cuốn sách khác và tôi đọc ở dưới nhà cho tới hai giờ rưỡi. Tại đây, tôi tự nhủ mình dứt khoát phải đi ngủ và tôi trèo lên gác. Tôi quyết định uống một viên thuốc ngủ và tôi ngủ. Nhưng điều tôi có thể nói với anh là từ mười một giờ mười lăm đến hai giờ rưỡi, Alexandra không ra khỏi nhà cô ấy. Không có tiếng động cửa kể cả xe. Vả lại, khi cô ấy đi chơi, cô ấy đưa cả đứa bé đi cùng cô ấy. Tôi không thích việc dó. Này, đêm ấy đèn ngủ của Cyrille còn thắp sáng. Thằng bé sợ bóng tối. Tuổi nó thế.

Marc cảm thấy mọi hy vọng của anh sụp đổ. Anh buồn bã nhìn Juliette.

- Có chuyện gì thế? – Juliette nói – Chuyện ấy hẳn làm anh yên lòng chứ.

Lex không liều gì hết, tuyệt đối không.

Marc lắc đầu. Anh đưa mắt nhìn gian phòng đã đầy khách và lại gần Juliette.

- Cô khẳng định rằng quãng hai giờ sáng, cô tuyệt đối không nghe thấy gì hết phải không? – Anh thầm thì.

- Tôi đã nói với anh rồi! – Đến lượt Juliette thầm thì – Anh đừng lo ngại gì cả.

Marc uống nửa cốc bia và hai bàn tay ôm lấy đầu.

- Cô tử tế – Anh nói dịu dàng – rất tử tế, Miette ạ.

Juliette nhìn anh không hiểu ý anh.

- Nhưng cô nói dối – Marc nói tiếp – Cô không ngừng nói dối.

- Nói khẽ chứ - Juliette ra lệnh – Vậy là anh không tin tôi hử? Vẫn cứ là quá quắt!

Marc bóp chặt bàn tay Juliette và thấy Mathias liếc nhìn anh.

- Hãy nghe tôi nói, Juliette: cô đã trông thấy Alexandra ra đi tối hôm ấy và cô biết cô ấy nói dối chúng tôi. Thế là đến lượt cô nói dối để bảo vệ cô ấy. Cô tử tế, nhưng cô vô tình vừa cho tôi biết điều hoàn toàn trái ngược với điều cô mong muốn. Bởi vì vào hai giờ sáng, tôi đây, tôi ở bên ngoài, cô có nghĩ tới không! Hơn nữa trước cửa song sắt của cô, tôi cùng Mathias cố làm cho Lucien dịu cơn say và đưa cậu ấy về nhà. Còn cô, cô ngủ ì ra với liều thuốc ngủ và cô còn không nghe thấy tiếng chúng tôi: Cô ngủ! Mặt khác tôi báo cho cô biết, vì cô làm tôi nghĩ tới chuyện ấy, tức là không có chút ánh sáng nào trong phòng Cyrille. Không một chút nào. Hãy hỏi Mathias.

Juliette xịu mặt xuống, quay về phía Mathias và Mathias từ từ xác nhận.

- Vậy bây giờ cô hãy nói thật với tôi – Marc nói tiếp – Như thế tốt hơn đối với Lex, nếu ta muốn bảo vệ cô ấy một cách thông minh. Bởi vì mánh khoé của cô không ra gì, cái đó không thuận đâu. Cô quá ngây thơ, cô coi Cảnh sát như những đứa trẻ.

- Đừng bóp mạnh tay tôi như thế – Juliette nói – Anh làm tôi đau! Những khách ăn sẽ nhìn chúng ta.

- Thế nào, Juliette?

Câm lặng, đầu cúi xuống, Juiette lại tiếp rửa cốc trong bồn rửa bát đĩa.

- Tất cả chúng ta đều nói như vậy – Cô đột nhiên đề nghị – Các anh không ra ngoài đón Lucien và tôi không nghe thấy gì hết và Lex không ra ngoài. Thế đó.

Marc lại lắc đầu.

- Nhưng cô biết rằng Lucien gào lên gọi chúng tôi. Một người láng giềng khác có thể nghe tiếng cậu ấy. Chuyện đó sẽ không đứng vững được và chuyện đó chỉ làm trầm trọng thêm những sự việc mà thôi. Hãy nói cho tôi biết sự thật, tôi cam đoan rằng như thế tốt hơn. Sau đó chúng ta sẽ thấy hiệu quả nói dối thế nào.

Juliette tỏ vẻ do dự, xoắn chiếc giẻ lau cốc. Mathias lại gần cô, đặt bàn tay to bè lên vai cô và nói điều gì đó vào tai cô.

- Được – Juliette nói – Tôi để mình như một con ngốc, có thể. Nhưng tôi không thể đoán rằng tất cả các anh đều ở bên ngoài vào hai giờ sáng. Alexandra đã đi xe ra ngoài, đúng thế. Cô ấy nổ máy rất nhẹ và tắt đèn, chắc chắn để không đánh thức Cyrille.

- Vào mấy giờ? – Marc hỏi, cổ nghẹn lại.

- Vào mười một giờ mười lăm, khi tôi xuống tìm một cuốn sách. Bởi vì, đúng thế. Tôi bực bội thấy cô ấy lại đi, vì đứa bé. Dù cô ấy có đưa nó đi hay để nó ở nhà một mình thì tôi cũng bực bội. Tôi tự nhủ mình phải can đảm nói với cô ấy chuyện này vào ngày mai, mặc dầu không phải việc của tôi. Chiếc đèn ngủ được tắt, cũng đúng. Tất nhiên tôi không ở dưới nhà đọc sách. Tôi lại trèo lên gác, uống một viên thuốc ngủ vì tôi cảm thấy căng thẳng thần kinh. Hầu như tôi ngủ ngay. Khi tôi biết tin qua bản tin sáng vào mười giờ, tôi kinh hoảng. Ban nãy tôi nghe thấy Lex nói với anh rằng cô ấy không ra khỏi nhà mình. Thế là tôi nghĩ... tôi nghĩ rằng việc làm tốt nhất là...

- Hoàn toàn đồng ý với cô ấy chứ gì.

Juliette buồn bã gật đầu.

- Tốt hơn cả là tôi im lặng - Cô ta nói.

- Cô đừng tự trách mình gì hết – Marc nói – Dẫu sao, Cảnh sát sẽ tìm ra. Bởi vì Alexandra khi trở về không đỗ xe ở chỗ cũ. Theo tôi biết hiện nay tôi nhớ rất rõ trước bữa ăn tối hôm qua, chiếc xe của Sophia đỗ cách cổng song sắt nhà cô năm mét. Tôi đã đi qua trước nó. Chiếc xe màu đỏ rất dễ nhận ra. Sáng nay, khi tôi ra ngoài lấy báo quãng mười giò rưỡi, chiếc xe không còn ở đấy nữa. Chỗ của nó đã bị một chiếc xe khác màu xám của những người láng giềng ở đầu phố chiếm mất. Khi về thấy chỗ của mình bị chiếm mất, Alexandra hẳn phải đỗ xe chỗ khác. Đối với Cảnh sát, đó là trò chơi trẻ con mà thôi. Phố của chúng ta nhỏ, xe nào cũng được biết, những người láng giềng khác có thể dễ dàng nhận ra chi tiết này.

- Việc ấy không nói được gì hết – Juliette nói – Cô ấy có thể ra đi sáng nay.

- Họ sẽ kiểm tra việc ấy.

- Nhưng nếu cô ấy làm như Leguennec nghĩ, cô ấy sẽ xoay xở để sáng nay lấy lại chỗ của mình.

- Cô không suy nghĩ rồi, Juliette ạ. Thế nào mà cô lại muốn cô ấy giành lại chỗ của mình nếu một chiếc xe khác đã chiếm chỗ ấy? Cô ấy sẽ không nói gì về việc này.

- Anh có lý, tôi đã nói lung tung. Tôi không sao suy nghĩ được nữa. Marc ạ, tuy nhiên cô ấy đã ra đi để dạo chơi, chỉ để dạo chơi thôi!

- Tôi cũng nghĩ như vậy – Marc nói – Nhưng cô làm sao nhét được ý nghĩ này vào đầu óc Leguennec chứ? Cô ấy đã biết chọn tối của cô ấy để dạo chơi! Sau những nỗi buồn phiền mà việc đó đem lại cho cô ấy, cô ấy có thể giữ im lặng, phải không?

- Không quá – Juliette nhắc lại.

- Việc đó làm tôi nổi giận – Marc nói – Ta nói rằng cô ấy đã cố ý làm thế.

- Cô ấy không thể đoán là Dompierre bị giết, anh hãy đặt mình vào địa vị của cô ấy.

- Ở vào địa vị của cô ấy, tôi đã cảnh giác. Cô ấy đã che chắn tồi, Juliette, che chắn tồi!

Marc đấm mạnh xuống quầy và uống cạn cốc bia.

- Ta có thể làm gì? – Juliette hỏi.

- Tôi sẽ đi Dourdan, đó là việc ta có thể làm. Tôi sẽ tìm hiểu xem Dompierre tìm gì? Leguennec không có chút quyền gì ngăn cản tôi. Siméonidis tự do để đọc những hồ sơ của bà ấy về ai mà ông ta muốn. Cảnh sát đúng là có thể kiểm tra là tôi chẳng được gì trong chuyện này. Cô có địa chỉ của ông bố ở Dourdan không.

- Không, nhưng bất kỳ ai ỏ đó sẽ cho anh biết tin Sophia có một ngôi nhà trong cùng phố ấy. Bà ấy đã mua một ngôi nhà nhỏ sở hữu riêng để có thể đi thăm bố bà ấy không sống dưới cùng mái nhà với mẹ kế của bà ấy. Bà ấy không chịu đựng được bà mẹ kế. Căn nhà ấy ở ngoài thành phố một chút, tại phố Ifs. Khoan đã, tôi sẽ kiểm tra lại. Mathias lại gần trong khi Juliette đi lấy chiếc túi xách của cô ấy trong bếp.

- Cậu đi ư? – Mathias nói – Cậu có muốn mình đi cùng cậu không? Như thế thận trọng hơn. Việc đó bắt đầu nóng bỏng.

Marc mỉm cười với bạn.

- Cảm ơn Mathias. Nhưng cậu ở lại đây tốt hơn. Juliette cần cậu và Lex cũng vậy. Vả lại cậu có thằng bé Hy Lạp để trông nom và cậu làm việc này rất tốt. Biết cậu ở tại chỗ làm mình yên tâm. Cậu đừng lo ngại, mình không có gì phải sợ cả. Nếu mình có những tin tức cho các cậu, mình sẽ gọi điện thoại tại đây hoặc tại nhà Juliette. Hãy báo cho người đỡ đầu khi ông trở về.

Juliette trở lại với cuốn sổ tay của cô.

- Tên chính xác là “đường Grands-Ifs” – Cô nói – Nhà của Sophia số mười hai; còn nhà của ông già không xa đó.

- Ghi rồi. Nếu Leguennec hỏi cô, cô hãy trả lời là cô ngủ vào mười một giờ và cô không biết gì hết. Ông ta sẽ tự xoay xở.

- Tất nhiên – Juliette nói.

- Hãy chuyển lời chỉ dẫn cho em trai cô, nếu như... Tôi qua nhà và đi chuyến tàu tới.

Một cơn gió đột ngột mở toang cánh cửa sổ đóng không chặt. Cơn bão đã dự kiến xảy ra, rõ ràng mạnh hơn dự báo. Điều đó đem lại sức mạnh cho Marc. Anh nhảy khỏi chiếc ghế đẩu và đi nhanh.

*

Tại căn nhà tồi tàn, Marc xếp nhanh chiếc túi của mình. Anh không biết đúng ra cần bao nhiêu thời gian và có thật anh sẽ đặt tay vào bất cứ điều gì không. Alexandra ngu ngốc này không tìm được cái gì tốt hơn là đi chơi bằng xe ư. Ngu ngốc xiết bao. Marc điên người trong lúc nhồi nhét nháo nhào vài thứ đồ dùng trong túi của mình. Nhất là anh cố tin chắc rằng Alexandra chỉ đi chơi một vòng. Mong rằng cô nói dối anh chỉ để tự bảo vệ. Chỉ có thế thôi chứ không có gì khác. Điều đó đòi hỏi anh cố gắng tập trung tư tưởng và niềm tin chắc. Anh không nghe thấy tiếng Lucien vào phòng anh.

- Cậu xếp túi đấy à? – Lucien hỏi – Nhưng cậu làm nhàu nát hết cả! Hãy nhìn chiếc sơ-mi của cậu kìa!

Marc nhìn Lucien. Đúng là cậu ấy không có buổi lên lớp chiều thứ tư.

- Mình coi thường chiếc sơ-mi của mình – Marc nói – Alexandra đang ở trong tình thế tồi tệ. Cái cô ngu ngốc này đã ra đi đêm nay. Mình đi Dourdan đây. Mình sẽ sục sạo trong những hồ sơ. Mong rằng lần này những hồ sơ ấy không được viết bằng tiếng La tinh hay Rô-manh, việc đó sẽ làm mình thay đổi. Mình có thói quen xem kỹ nhanh, mình mong rằng sẽ tìm được cái gì đó.

- Mình đi với cậu – Lucien nói – Mình không muốn đến lượt cậu bị thủng bụng. Hãy để chúng ta họp lại, anh lính.

Marc ngừng nhồi đồ dùng vào túi và nhìn Lucien. Đầu tiên là Mathias, nay là cậu ấy, anh hiểu và xúc động. Nhưng Marc chưa bao giờ nghĩ rằng Lucien lại có thể quan tâm tới việc khác hơn là bản thân mình và đề tài Đại chiến. Quan tâm và còn tham dự vào. Rõ ràng vào những lúc cuối cùng anh thường lầm.

- Thế rồi sao nữa? – Lucien nói – Việc này có vẻ làm cậu ngạc nhiên ư?

- Có nghĩa là mình nghĩ tới chuyện khác chứ gì.

- Mình nghĩ tới những điều cậu nghĩ – Lucien nói – Vấn đề này được đặt ra trong lúc này tốt hơn là có hai người. Vandoosler và Mathias ở đây còn cậu và mình ở đằng ấy. Người ta không thể đơn độc mà thắng được cuộc chiến tranh, cậu chỉ việc nhìn Dompierre thì rõ. Vậy là mình đi cùng cậu. Về những hồ sơ thì mình cũng biết và chúng ta có hai người sẽ tiến hành nhanh hơn. Cậu để cho mình thời gian chuẩn bị túi của mình và báo cho trường trung học rằng mình bị cúm, được chứ?

- Đồng ý – Marc nói – Nhưng làm nhanh lên. Tàu chạy đi Austerlitz vào mười bốn giờ năm mươi bảy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.