Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Băng Mật cảm thấy Đường Ngữ say thật rồi. Hắn nhìn xung quanh, thấy những bàn khác mọi người đang uống rượu nói chuyện, âm thanh rất lớn, chiến trận khốc liệt, hơi nóng quẩn quanh trong tiệm, ông chủ và nhân viện liên tục lên đồ ăn qua lại như con thoi, dường như không một ai chú ý bọn họ một bàn trong góc đang làm gì.
“Anh Mật ơi...” Đường Ngữ nghiêng đầu, đẩy đẩy Băng Mật, ý bảo hắn phối hợp.
Băng Mật bỗng nghĩ, cậu vừa kêu gì vậy, anh Mật?
Nhìn ánh mắt mơ màng của Đường Ngữ, Băng Mật bật cười, nhóc con này lúc nào cũng vô ý trêu chọc hắn.
Cuối cùng Băng Mật vẫn đầu hàng, ngượng nghịu uống “rượu giao bôi” với Đường Ngữ say mèm. Hắn thật sự rất chiều chuộng Đường Ngữ, hết lần này đến lần khác, nguyên tắc hay giới hạn gì đó vứt hết đi.
Không biết khi Đường Ngữ tỉnh rượu có nhớ được chuyện mình làm rồi thấy xấu hổ không nhỉ?
Còn cái gì mà tửu lượng chuẩn sách giáo khoa không biết, hắn bị ma quỷ nhập mới tin cậu.
Băng Mật nghĩ chắc Đường Ngữ chuẩn bị gục rồi, bèn dọn cặp định đưa cậu về, bỗng nhiên Đường Ngữ học bạch tuộc quấn lấy eo hắn, lẩm bẩm gì đó.
“Cậu nói gì cơ?”
Đường Ngữ móc một viên kẹo từ túi quần đồng phục ra nắm trong tay, nói: “Cậu đoán xem trong tay tôi là gì nè?” Vỏ kẹo sữa Thỏ Trắng bị lộ vì không giấu kĩ.
“...” Băng Mật nghĩ xem mình có nên phối hợp với cậu không, vờ đoán sai, “Kẹo sữa WoWo?”
“Ha ha cậu đoán sai rồi, là bánh kem vị thỏ trắng!”
Bánh kem...?
Cậu thật sự đã say đến không biết trời trăng rồi. Băng Mật bật cười.
Nhưng sau đó hắn lập tức không cười nổi nữa, vì Đường Ngữ nhét kẹo sữa Thỏ Trắng vào tay hắn, cố gắng tỉnh táo nói: “Ăn sinh nhật phải có bánh kem, cậu ước đi.”
Băng Mật cụp mắt nhìn kẹo sữa trong tay, rồi lại nhìn bộ dáng xiêu vẹo của Đường Ngữ. Hắn phải thừa nhận, nhóc ngốc nghếch luôn có thể chạm đến nơi sâu thẳm trong tim hắn, luôn có thể lấp đầy hắn bằng ấm áp vô hạn.
Hắn nghĩ... bé con như thế nên được bảo bọc trong sự dịu dàng.
Đường Ngữ: “Cậu ước xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy cậu thổi nến chưa?”
Băng Mật: “... Thổi rồi.”
Đường Ngữ nghiêng đầu nhìn Băng Mật, vô cùng ngây thơ, vô cùng nghiêm túc: “Vậy sao cậu còn không ăn bánh kem đi?”
Băng Mật cứng họng, đành phải cười gật đầu, lột vỏ cho kẹo vào miệng. Hắn chưa bao giờ thích đồ ngọt, chỉ là viên kẹo hôm nay, có lẽ là viên kẹo ngon nhất hắn từng ăn, dù gì đi nữa thì đây cũng là “bánh sinh nhật” Đường Ngữ tặng cho hắn. Cập nhật truyện nhanh tại || trum truyen.O R G ||
“Hì hì.” Đường Ngữ thấy hắn ăn rồi, cậu cười ngốc ngốc, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai hắn, “Cậu có biết tại sao tôi thích ăn kẹo sữa hãng này không?”
Băng Mật nghiêng đầu nhìn Đường Ngữ trên vai, thấy hai má phúng phính và hàng mi dày chậm rãi chớp chớp. Đường Ngữ lúc say quả thật rất ngoan ngoãn mềm mại, khiến người ta muốn cưng chiều.
“Không biết.”
“Bởi vì á... thật ra tôi là một con thỏ trắng thành tinh, ban ngày duy trì hình người tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên phải ăn kẹo sữa Thỏ Trắng để bổ sung năng lượng, như thế mới không bị lộ nguyên hình.”
Băng Mật: “...” Suýt chút nữa bị nhóc say mèm lừa.
Hắn chỉ đành hùa theo cậu: “Vậy giờ kẹo sữa của cậu bị tôi ăn rồi, lát nữa bị lộ tai thỏ thì phải làm sao đây?”
“Vậy cậu giấu giúp tôi nha, hoặc là nhét tôi vào trong lòng cậu á, đừng để cho người khác thấy được.”
Đáng yêu quá, Băng Mật cảm giác hình như mình biến thành kem* rồi, sắp bị sự đáng yêu của con thỏ trắng thành tinh này giết chết. Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu.
*冰糕 là kem lạnh, nhưng có chữ 冰 là họ của Băng Mật, còn 糕 là bánh kem, bánh ngọt nói chung. Tức là Băng Mật cảm thấy rất ngọt ngàooooo
Đường Ngữ được xoa thoải mái chết đi được, càng đắc ý hơn, ôm tay Băng Mật cọ cọ: “Tôi tặng cậu một món quà nha.”
Băng Mật cho rằng đây chỉ là lời nói lúc say nên cũng không hi vọng gì, tùy tiện ừ một cái, rồi nghe thấy Đường Ngữ nói: “Tôi biết cậu thích đồng phục có tranh chân dung tự họa của tôi, nên tôi cũng vẽ cho cậu một cái, đảm bảo còn đẹp hơn so với người thật.”
Đây không chỉ là một lời nói bình thường, hơn nữa Băng Mật cảm thấy cực kì hài lòng, bởi vì người khác muốn Đường Ngữ vẽ, cậu chưa đồng ý với bất kì ai, nhưng bây giờ lại chủ động đòi vẽ cho Băng Mật, chứng tỏ trong lòng cậu, Băng Mật là một người đặc biệt. Nhưng hắn lo sau khi tỉnh rồi Đường Ngữ sẽ quên, còn mình thì không tiện nhắc, nên đành lấy điện thoại ra.
“Cậu vừa nói đưa quà gì cho tôi?” Băng Mật mở chức năng quay phim trên điện thoại ra, hướng camera về phía Đường Ngữ rồi bắt đầu quay.
Trong điện thoại, người ôm tay Băng Mật hừ hai tiếng, rồi lại nheo mắt nói lại những gì mình vừa nói, toàn bộ được điện thoại Băng Mật quay lại. Hắn lập tức lưu lại, giữ làm chứng cứ.
Cuối cùng Băng Mật cũng yên tâm, hắn mỉm cười, nhưng lại thấy Đường Ngữ giơ móng vuốt nhỏ muốn cầm lấy ly bia, Băng Mật kéo lại, Đường Ngữ không vui bĩu môi, quậy loạn lên: “Tôi say thì cậu cũng phải say, cậu phải cùng say với tôi, sao cậu còn chưa say nữa...”
Hóa ra là muốn chuốc Băng Mật say. Hắn cười rồi hừ một cái, đè chặt móng vuốt đang ngọ ngoạy của Đường Ngữ: “Cậu không chuốc tôi say được đâu.” Có thể là hắn được di truyền gen của Băng Vĩ Kiến, hoặc cũng có thể là do từ nhỏ hắn đã được theo bố tham gia tiệc tùng các thứ nên không dễ say.
Đường Ngữ lẩm bẩm, rồi lại làm một việc vô cùng gan dạ —— mông thì yên vị trên đùi Băng Mật, hai tay ôm cổ người ta, vùi đầu dụi dụi, hệt như đang làm nũng với người yêu.
Băng Mật kinh ngạc sợ hãi đến nỗi không biết để tay ở đâu mới được, người xung quanh cũng nhìn qua bên này, đủ các loại ánh nhìn. Ông chủ cũng thấy ngại, ở nơi công cộng mà thân mật như vậy, lại còn là hai đứa con trai.
“Đường Ngữ?” Băng Mật khẽ gọi cậu, ai ngờ Đường Ngữ có vẻ rất hả dạ, cái mũi đỏ ửng vùi vào cổ Băng Mật, hệt như bé chuột nhỏ đang ngửi mồi, còn nói thêm: “Cậu thật là thơm quá đi.”
“Ông chủ tính tiền.” Băng Mật kéo Đường Ngữ xuống, lấy điện thoại quét mã trả tiền.
Ông chủ cười nói: “Bạn nhỏ này say rồi cũng quấn người quá nhỉ.”
Băng Mật gật đầu, vội vàng mang con thỏ trắng thành tinh siêu quấn người này về nhà, nhỡ đâu lát nữa nó hiện nguyên hình thật thì phiền lắm.
Hắn dùng một tay cầm cặp hai người lên, một tay khác ôm con thỏ trắng thành tinh đi như bước trên mây* này, lảo đảo bước ra khỏi quán. Một luồng gió đêm thổi qua, Đường Ngữ rùng mình một cái, run run ủn vào trong ngực Băng Mật: “Mau giấu tôi vào trong lòng.”
*Gốc: 凌波微步 (lăng ba vi bộ): đây là một loại khinh công thượng thừa trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Cái tên Lăng Ba Vi Bộ có nghĩa là “Nhẹ nhàng đạp sóng“.
Băng Mật: “......”
Đường Ngữ bây giờ không thể về nhà, Băng Mật lo dì sẽ tức giận, chỉ đành xách người về nhà mình.
“Cạch!” Đèn phòng khách sáng lên, Băng Mật đặt gọn thỏ trắng thành tinh lên sô pha, bây giờ cũng đã 1 giờ rưỡi sáng.
Trong nhà ấm áp hơn nhiều, Băng Mật ngồi xuống rồi thở dài, mắt vẫn không rời khỏi Đường Ngữ đang lẩm bẩm liên miên nhưng không nghe rõ câu nào.
“Đừng lẩm bẩm nữa, tôi đi lấy chăn cho cậu đắp.” Băng Mật nói rồi đứng dậy, kết quả là bị Đường Ngữ giữ chặt tay, “Sao vậy?”
“Tôi là thỏ trắng bự thành tinh, tửu lượng chuẩn sách giáo khoa, còn có thể uống thêm một tá nữa.”
“Tôi không tin, cậu đọc bảng nhân chín đi thì tôi tin.” Băng Mật trêu cậu, muốn xem thử cậu có đọc được không
Đường Ngữ nhìn Băng Mật đang nhìn xuống cậu: “Một nhân một là một, hai nhân hai là bốn, ba nhân ba là chín, chín nhân chín là cậu.”
“...” Băng Mật bật cười, “Đọc sai rồi.”
“Không có, nó là vậy mà, tôi không say.” Đường Ngữ cãi lại.
“Không say thì bước hai bước đi.” Cậu ta không ngã mới là lạ, Băng Mật nghĩ.
Đường Ngữ thực sự vịn sô pha đứng lên, cảnh vật trước mắt xoay vòng, chân cũng không có sức, vừa đứng lên bước được một bước về phía trước thì vồ ếch, được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó bị ấn xuống sô pha.
Cả hai cùng ngã lên sô pha mềm mại, Băng Mật vẫn giữ nguyên tư thế ôm Đường Ngữ, nhưng mặt cả hai thì sắp dán vào nhau. Ánh mắt tỉnh táo của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mơ màng của cậu, ánh mắt vốn luôn bình lặng dần dậy sóng, hơi thở cũng trở nên nóng rẫy và dồn dập.
“Đứng không nổi đúng không?” Giọng Băng Mật hơi khàn.
“Nhưng mà ở dưới đứng lên rồi.” Ánh mắt Đường Ngữ vô cùng ngây thơ.
“!” Quả thật Băng Mật có cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mình, vừa rồi hắn còn nghĩ là cái gì khác.
Băng Mật bỗng thấy kinh hãi, không thể che giấu khiếp sợ trong mắt, hắn thật sự không ngờ Đường Ngữ lại phản ứng như vậy với mình...
Hơi thở hai người lẫn vào nhau, Băng Mật thở gấp, lúc này hắn đang dần đánh mất lý trí. Đường Ngữ khẽ ngẩng đầu lên, môi cậu chạm nhẹ vào môi đối phương.
Nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn chấm nước, vừa chạm đã xa nhưng lại phá vỡ bí mật mà Băng Mật giấu sâu trong lòng. Nó như nước lũ càn quét tất cả, phá tan lý trí và sự kiềm chế của hắn.
“Cậu biết cậu đang làm gì không?!” Hơi thở Băng Mật nghẹn lại.
Dù ánh mắt Đường Ngữ mơ màng nhưng vẫn rất hồn nhiên ngây thơ: “... Không biết.”
“Ôi...!” Môi Đường Ngữ bị lấp kín, cằm cũng bị Băng Mật giữ, cậu bị ép nhận nụ hôn ngang ngược này.
Song, nụ hôn này còn không kéo dài được một phút.
Băng Mật dùng chút lý trí còn sót lại để buông cậu ra, hai mắt hắn đỏ lên nhìn chằm chằm vào mắt Đường Ngữ, khàn giọng hỏi: “Biết tôi là ai không?”
Mắt Đường Ngữ ướt đẫm, cậu ngập ngừng cắn môi: “Băng Mật đó.”
“Biết tôi đang làm gì không?” Ánh mắt Băng Mật càng lúc càng cháy bỏng như một ngọn lửa mãnh liệt có thể thiêu đốt cậu trong chốc lát.
Vành mắt Đường Ngữ ửng đỏ theo sinh lý, giống bé chuột nhỏ bị ăn hiếp, tủi thân hấp háy: “... Không biết... Đừng mà...”
Mặt cậu bị bàn tay to của Băng Mật giữ chặt, đôi môi bị hắn mạnh mẽ chặn lại, ép phải nhận nụ hôn mãnh liệt kiềm chế đã lâu này.
Băng Mật biết rằng mình điên rồi, nhưng điên thì điên thôi, dù sao thì Đường Ngữ cũng không biết hắn đang làm gì.
Hơn nữa, Đường Ngữ là người trêu chọc hắn trước. Hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, muốn ra sức hôn nhóc con vừa ngọt vừa ngoan này, muốn nếm thử hương vị của Đường Ngữ. Suy nghĩ này đã xuất hiện từ rất sớm, đến nỗi nó khiến hắn trằn trọc hàng đêm không ngủ được.
Hắn đã nhận ra mình thích Đường Ngữ từ rất lâu trước kia, có điều hắn vẫn không thể tin mình thích một người con trai, khi tin rồi lại không dám thú nhận, thú nhận thì lại sợ Đường Ngữ biết. Hắn sợ Đường Ngữ phản cảm, sợ Đường Ngữ ghét, sợ Đường Ngữ không để ý đến mình nữa, sợ cậu không bao giờ tặng mình kẹo sữa nữa, không nhắn tin chúc ngủ ngon, chào buổi sáng, không tìm mình tám nhảm mỗi ngày, sợ...
Hắn sợ rất nhiều thứ, nên vẫn luôn che giấu thật kĩ ở nơi mà không ai có thể nhìn trộm được.
Chỉ là tất cả đều bị cái hôn khẽ khàng của Đường Ngữ phá tan, điên cuồng trào dâng chỉ trong một khoảnh khắc.
Hai tay Đường Ngữ bắt đầu lộn xộn, Băng Mật bèn dùng một tay giữ hai tay cậu trên đỉnh đầu, giữ cằm hôn tiếp, trong đầu lặp đi lặp lại không đủ... không đủ.
Mãi cho đến khi Đường Ngữ nhíu mày rên rỉ Băng Mật mới dừng lại. Lúc tách ra, Băng Mật mới phát hiện mình gần như làm trầy môi Đường Ngữ, hắn cẩn thận đưa tay chạm vào.
“Bé Đường ơi, ngày mai cậu sẽ nhớ rõ chuyện hôm nay chứ?” Giọng Băng Mật dịu dàng như nước.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Khụ khụ... Lần sau nhẹ chút.
Hotboy trường: Biết rồi.
- --
*Kẹo sữa WoWo có hình con gà mà Băng Mật giả bộ đoán sai, Đường Ngữ không ăn kẹo này đâu vì Đường Ngữ là thỏ thành tinh chứ không phải gà thành tinh.
*Khoai tây xàm xí: Tui chết rồi, đừng ai đỡ tui dậy hớt huhu. Vừa edit vừa quắn quéo như con đin, đây là cái mà tác giả gọi là chạm môi đó hả=]] Cháo lưỡi thì có huhu. Nma Đường Ngữ cute quá, tui mún cướp dề nhà, Băng Mật ra đây solo y. Hai ông tướng này y chang nhau cái khoản tình cảm. Sợ ngừi bít mà lại sợ ngừi không bít, mệt quá.-. Nma mọi người ơi, cúi cùng tụi nó đã hôn nhau sau khi đi qua hơn nửa truyện.-. Với lại Đường Ngữ bảo Đường Ngữ là thỏ thành tinh, còn Băng Mật thì ăn bánh kem thỏ trắng, suy ra Băng Mật ăn Đường Ngữ hả? Do Đường Ngữ mời luôn hí hí.
03/07/2021
Hết chương 41.