Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 16: Chương 16




Kiêu Hân mệt mỏi giống như bị sụp đổ, ngược lại mới vừa đi tới cửa bệnh viện, cô đã nghe thấy có tiếng người gọi cô.

Cô xoay người, rất nhanh nhìn thấy Lưu Gia Di đang đi vào bệnh viện từ bên ngoài, họ kẻ ra người vào, vừa đúng gặp được nhau.

Kiêu Hân không có ấn tượng gì với Lưu Gia Di, cô chỉ biết Lưu Gia Di vào lúc tụ hội ở nhà họ Bùi, rất thích xoay quanh Kiều Bùi. Nhưng Kiều Bùi là người lạnh lùng, đối với Lưu Gia Di này nhiều lắm chỉ là xã giao.

Lúc này không biết có phải Lưu Gia Di có được chút tin tức gì hay không, bây giờ vẻ mặt nhìn Kiều Hân đều tràn đấy hả hê.

Cô ta chờ ngày nay rất lâu rồi, từ ngày đầu tiên, cô ta cứ nhìn Kiêu Hân không vừa mắt. Kiêu Hân là cái thá gì, tại sao được anh Kiều Bùi cưng chiều như vậy.

Lưu Gia Di vội nói: "Đừng tưởng rằng cô họ Kiều thì sẽ có phần ở nhà họ Kiều. Cô đừng quên, hiện tại nhà họ Kiều có chỗ nào không phải dựa vào anh Kiều Bùi, loại tạp chủng huyết thống xấu xa như cô, nhiều lắm chỉ là xách giày cho anh tôi thôi."

Kiêu Hân nhìn Lưu Gia Di một cái, chỉ thấy sau đó Lưu Gia Di cực kỳ cả vú lấp miệng em, bản thân càng ăn mặc đến rất xinh đẹp, ngay cả quần áo, giày dép, khuôn mặt trang điểm đều hoàn mỹ đến không thể soi mói.

Kiêu Hân sẽ không gây gổ với cô ta, cô chỉ trả lời sự thật: "Nếu cô quan tâm anh cô thật, cô nên canh giữ ở ngoài phòng giải phẫu chờ tin tức, mà không phải lúc này lại đuổi tới đây. Một người có quan tâm người khác xuất phát từ nội tâm hay không, không phải chỉ dựa vào kêu la mấy câu là được."

Lưu Gia Di bị hai câu của cô nói đến khuôn mặt tái xanh.

Kiêu Hân lại không để ý cô ta, đi ra theo đường vòng xoay.

Chỉ là sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiêu Hân mờ mịt không biết nên đi nơi nào. . . . . .

Cô cũng không có chỗ khác có thể đi, nhất là bây giờ ở bên ngoài rồi, cô hoàn toàn không quen thuộc hoàn cảnh nơi này.

Sau khi sững sờ vài giây, Kiêu Hân nhớ tới người bạn Đỗ Thiến Thiến, cô vội gọi điện thoại cho Đỗ Thiến Thiến.

Thời gian trước Đỗ Thiến Thiến bởi vì chuyện không thi công chức cãi nhau với gia đình, chuyện này đã khiến cô ấy chuyển tới ở ký túc xá trước kia.

Lúc này nghe điện thoại của Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền sững sờ, giọng nói của Kiêu Hân rất không ổn.

Đỗ Thiến Thiến thận trọng hỏi cô: "Kiêu Hân, cậu làm sao vậy. . . . . ."

Kiêu Hân từ từ nói: "Tớ. . . . . . cãi nhau với anh trai, bây giờ tớ đang ở thành phố khác. . . . . ."

Lời này ngược lại nhắc nhở Đỗ Thiến Thiến, cô linh cơ vừa động, rất nhanh nghĩ đến cái gì: "Là bởi vì chuyện cậu muốn làm giáo viên sao?"

Tình huống của Kiêu Hân có thể là như vậy rồi.

Kiêu Hân à một tiếng, che giấu nói: "Bây giờ tớ còn đang ở thành phố khác, không biết cậu có tiện tới đây không?"

Đỗ Thiến Thiến lập tức nổi giận ở trong điện thoại, quát: "Cái gì gọi là có được hay không, cậu chờ tớ, tớ sẽ đi đón cậu."

Kiêu Hân vội nói: "Tớ đang ở Hàng Châu."

Đỗ Thiến Thiến lập tức nói: "Vậy cậu cho tớ số chứng minh của cậu, tớ nhanh chóng đặt vé từ trên web cho cậu. Đúng rồi, cậu muốn đi máy bay hay xe lửa, chỉ là cậu biết đường đến nhà ga hay sân bay không? Cậu đi được không? Thôi, nếu không tớ tìm người đi đón cậu."

Từ nhỏ Kiêu Hân đã có tài xế đi theo, cô ở một mình tại một địa phương lạ lẫm, thật là làm cho người ta lo lắng.

Kiêu Hân ấm áp, cô vội vàng nói: "Thiến Thiến, tớ không sao, không biết đường thì tớ sẽ hỏi."

Mặc dù cô chưa từng đi trạm xe lửa, nhưng có lẽ trình tự cũng biết phải đi như thế nào. Hơn nữa thời gian cũng là đúng dịp, lúc cô đến trạm xe lửa, đúng lúc có một chuyến Cao Thiết.

Ngược lại Đỗ Thiến Thiến, đợi khi cô ấy đón được Kiêu Hân, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, chỉ là thoạt nhìn đến Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến lại càng hoảng sợ.

Mắt Kiêu Hân sưng rất lợi hại, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người cũng cực kỳ tiều tụy.

Đỗ Thiến Thiến trực tiếp đón cô đến trong nhà.

Gần đây Đỗ Thiến Thiến đều là ở một mình, không có thức ăn trong nhà, chỉ là bánh bao, bánh bích quy, đồ ăn vặt thì có một đống.

Kiêu Hân không có chút khẩu vị, cô ngã xuống giường, mí mắt trực tiếp dính vào nhau.

Ngược lại vừa thu xếp xong cho Kiêu Hân, Đỗ Thiến Thiến liền nhận được điện thoại của mẹ cô, mẹ cô nóng nảy thúc giục cô. Hôm nay là sinh nhật của mẹ Đỗ Thiến Thiến, thức ăn đã làm xong mà Đỗ Thiến Thiến còn chưa tới.

Thiếu chút nữa Đỗ Thiến Thiến đã quên mất chuyện này rồi, cô vội xin lỗi, nói với Kiêu Hân: "Kiêu Hân, tớ muốn đi qua chỗ mẹ tớ một chuyến, tớ rất nhanh sẽ trở về, cậu nghỉ ngơi trước đi."

Kiêu Hân nằm ở trên giường, rất an tĩnh gật đầu một cái. Cô thật là mệt mỏi tới cực điểm, rất nhanh cô liền ngủ thiếp đi.

Ngược lại đến khi Đỗ Thiến Thiến về tới nhà, ba mẹ của cô đã không kiên nhẫn nổi rồi.

Đỗ Thiến Thiến tranh thủ thời gian giải thích nói: "Con đi đón Kiêu Hân, cô ấy cãi nhau với người nhà nên ra ngoài ở vài ngày."

Lần này ba Đỗ, mẹ Đỗ không tức giận. Mẹ cô dừng lại động tác cắt bánh ngọt, nói với cô: "Con - đứa nhỏ này, sao cứ như vậy để con bé ở trong nhà hả?"

Đỗ Thiến Thiến thật muốn trợn trắng mắt, "Không phải mẹ gọi điện thoại thúc giục con sao? Con nói con có việc bận, mẹ còn la con. . . . . ."

"Con đó, tại sao không nói là Kiêu Hân." Ba Đỗ chen miệng vào, "Đứa nhỏ như con thật không làm được việc gì, lúc này con phải trông chừng Kiêu Hân ."

Đỗ Thiến Thiến cong miệng lên nói: "Con còn lo lắng cho cậu ấy hơn ba mẹ, tối hôm qua cô ấy không có nghỉ ngơi tốt, con thấy cậu ấy ngủ xong mới ra ngoài, hơn nữa con khẳng định sẽ trở về sớm một chút."

Mẹ Đỗ cũng không quản chuyện cắt bánh ngọt nữa, vội ân cần hỏi Đỗ Thiến Thiến: "Kiêu Hân thích ăn cái gì, một lát mẹ làm một chút đồ ăn cho nó, con nhớ mang về cho con bé."

Mặc dù là bạn thân của mình, chỉ là Đỗ Thiến Thiến thật đúng là không biết Kiêu Hân sẽ thích ăn món gì. Anh Kiêu Hân rất ít để Kiêu Hân đi ra ngoài ăn cơm, hơn nữa với kinh nghiệm của Đỗ Thiến Thiến, mặc dù nhà họ Kiều không phải luôn ăn các món bào ngư vi cá, nhưng cũng là thức ăn ngon thanh đạm tao nhã, chỉ là tay nghề mẹ cô. . . . . .

Đỗ Thiến Thiến suy nghĩ một chút liền nói: "Mẹ làm một vài món thanh đạm đi, nhà cậu ấy ăn rất thanh đạm."

Ngược lại sau khi nói xong, ba Đỗ ý vị sâu xa giáo dục Đỗ Thiến Thiến: "Con trở về khuyên nhủ Kiêu Hân thật tốt, để nó làm hòa với người trong nhà, tóm lại không thể giở tính khí, ở phương diện này con cũng không thể đắc tội với người lớn nhà họ Kiều."

Ba Đỗ cũng có suy nghĩ của mình, Đỗ Thiến Thiến lúc nào cũng tùy tiện, không để tâm, hoàn toàn không biết bạn mình chính là một tụ bảo bồn. Nếu có thể dựa vào Kiêu Hân làm tốt quan hệ với nhà họ Kiều, như vậy sẽ có rất nhiều lợi ích.

Nhưng sau khi Đỗ Thiến Thiến nghe lời của ba cô, cau mày trả lời: "Kiêu Hân cũng không phải là người cố tình gây sự, nhất là ở nhà, ba không biết cậu ấy hiểu biết nhu thuận như thế nào đâu? Bây giờ cậu ấy có thể như vậy, hơn phân nửa là nhà cậu ấy rất quá đáng, nếu không cậu ấy sẽ không bỏ đi."

Lại nói làm bạn bè, không phải là phải làm hậu thuẫn cho người ta vào lúc mấu chốt sao.

Chờ khi Đỗ Thiến Thiến vội vàng trở về, Kiêu Hân đã thức rồi, chỉ là cả người nhìn qua rất suy yếu.

Đỗ Thiến Thiến vội vàng để hộp giữ ấm ở một bên, tới đỡ cô.

Kết quả vừa đỡ đã khiến Đỗ Thiến Thiến giật mình, Kiêu Hân lại rất nóng.

Lần này Đỗ Thiến Thiến liền muốn mang Kiêu Hân đi xem bệnh, chỉ là Kiêu Hân thế nào cũng không chịu. Cuối cùng Đỗ Thiến Thiến hết cách, không thể làm gì khác hơn là trước tìm thuốc hạ sốt cho Kiêu Hân uống.

Sau khi uống xong, cơn sốt trên người Kiêu Hân đã khống chế được.

Chờ lúc Kiêu Hân hoàn toàn tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Chỉ là nhìn qua Kiêu Hân vẫn còn rất suy yếu, Đỗ Thiến Thiến lơ mơ sẽ không thể chăm sóc tốt Kiêu Hân, mẹ cô phải một ngày hai chuyến chạy giữa hai nơi, mang cho Kiêu Hân đủ loại thức ăn phong phú.

Nhưng chờ khi đỡ hơn một chút, Kiêu Hân liền muốn rời đi, nhưng cô chỉ vừa mới nói cảm ơn với Đỗ Thiến Thiến.

Đỗ Thiến Thiến liền tức giận, nói với cô: "Tớ nói này Kiêu Hân, cậu có cần khách khí như vậy không? Giống như sợ gây thêm phiền toái cho tớ, tớ đã nói với cậu rồi, cậu không gây thêm phiền toái cho tớ, tớ mới sẽ nổi giận với cậu đó!"

Chỉ là nói xong những lời này, Đỗ Thiến Thiến như nghĩ đến cái gì, vội hỏi cô: "Nhưng cậu muốn đi đâu?"

Kiêu Hân nhìn qua như là người rất yếu đuối, thế nhưng bây giờ lại có lối suy nghĩ cực kỳ rõ ràng: "Tớ muốn tìm một chỗ giải sầu."

Đỗ Thiến Thiến lại hỏi cô: "Đi đâu giải sầu?"

Kiêu Hân chần chừ một lúc, cô không muốn nói quá nhiều với Thiến Thiến, cô rất sợ anh sẽ tới hỏi thăm tin tức của cô, cô chỉ nói mơ hồ một câu: "Thì tùy tiện đi thôi."

Thật ra mấy ngày nay Kiêu Hân cũng không có nhàn rỗi, cô đã liên lạc qua với một trường học tư nhân.

Trường học kia rất bình thường, tốt ở chỗ là được xây dựng ở vùng ngoại ô hẻo lánh, còn cung cấp ký túc xá cho nhân viên.

Bởi vì không phải trường học chính quy, cho nên dù cô không có đầy đủ giấy tờ vẫn có thể chui qua lỗ hổng.

Hiện tại Kiêu Hân cần gấp một nơi như vậy để cho mình trốn tránh một thời gian.

Kiêu Hân đi rất vội vàng, chờ lúc đến trường học tư nhân đó phỏng vấn, đối phương rất hài lòng với cô. Vừa nhìn Kiêu Hân liền biết cô là người dịu dàng ít nói, rất thích hợp làm công việc dạy học phụ đạo này.

Lại nói công việc Kiêu Hân phỏng vấn làm chỉ là người quản lý ký túc xá, duy trì trật tự cho đám trẻ con, cũng không cần năng lực đặc biệt gì.

Nhưng cuộc sống mới trong trường học đối với Kiêu Hân mà nói là vô cùng xa lạ.

Cô quen mở vòi nước ra là có thể tiếp xúc được dòng nước ấm áp.

Hơn nữa dòng nước luôn rất nhu hòa, sẽ không vừa mở ra liền tung tóe khắp nơi.

Hiện tại ở chỗ này, tóm lại là có rất nhiều chỗ khiến cô không thích ứng được.

Trong hành lang lâu năm có rất nhiều vết bẩn, cửa sổ trong ký túc xá treo những rèm cửa trắng bệch.

Còn có những món khó ăn đơn giản trong căn tin. . . . . .

Chỉ là lúc người ta đang chết lặng, rất nhiều việc sẽ trở nên không quan trọng.

Kiêu Hân cố gắng làm cho mình lên tinh thần, lại nói cuộc sống của cô nên trôi qua như thế này.

Cho tới bây giờ, cô đã không phải là đại tiểu thư của nhà họ Kiều, cô chỉ là một đứa con gái riêng có xuất thân mất danh dự. Cô cần phải làm là chờ mọi chuyện trôi qua, lần nữa điều chỉnh lộ tuyến cuộc sống của chính mình.

Mỗi ngày cô rất sớm liền thức dậy chạy bộ, sau đó không ngừng khiến mình cực kỳ bận rộn.

Lúc trễ hơn một chút còn có thể xem TV rất lâu.

Nhưng có vài hình ảnh vẫn sẽ không tránh khỏi hiện lên vào lúc đêm khuya yên tĩnh, vẻ mặt, động tác lúc Kiều Bùi hôn cô, còn có cảm xúc khi những nụ hôn đó rơi ở trên người. . . . . .

Anh gặm cắn điên cuồng môi cô. . . . . .

Kiều Bùi là người kín kẽ cấm dục tới cực điểm, nhưng biểu hiện điên cuồng của anh vào đêm đó. . . . . .

Thân thể của bọn họ dán chặt chung một chỗ, cô bị Kiều Bùi ôm lấy. . . . . .

Lúc ấy cảm thấy ghê tởm kinh khủng, cũng không biết thế nào, sau khi những ác mộng kia không ngừng xuất hiện, Kiêu Hân lại lưu ý đến một chuyện khác. . . . . .

Cô vẫn luôn không chú ý tới ánh mắt Kiều Bùi, lúc ấy cô bị anh dọa sợ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng giữa hồi ức đó, Kiêu Hân dần dần nhớ lại cặp mắt kia. . . . . .

Cặp mắt kia tràn đầy dục vọng, tình thế bắt buộc quả thật có thể cắn nuốt cô đến gần như không còn.

Nhưng sau đó cặp mắt kia cũng đã vô cùng ấm áp.

Anh sẽ mang theo nụ cười nhìn về cô, anh sẽ cưng chìu xoa xoa tóc của cô, anh sẽ nhẹ nhàng lấy tay nâng cô lên, bế cô lên từ trong bể bơi.

Kiêu Hân nhớ lại lúc Kiều Bùi dạy cô khiêu vũ.

Đó là sau một buổi trưa ấm áp, anh luôn soi mói lại dằn tính tình dạy cô khiêu vũ.

Cô nỗ lực theo sát bước chân anh, bởi vì sợ mình không cẩn thận dẫm lên chân anh, cô luôn không ngừng cúi đầu nhìn.

Kiều Bùi cười khẽ nâng cằm cô lên, nói cho cô biết: "Nâng đầu lên, anh dẫn em."

Nằm ở trên giường, Kiêu Hân rốt cuộc không khống chế được khóc lên.

Trong lòng giống như trống rỗng, có một vật rất quan trọng bị người ta cường ngạnh kéo ra

Cứ như vậy qua mười mấy ngày, Kiêu Hân không nhịn được liền gọi điện cho Đỗ Thiến Thiến.

Kết quả cô vừa mới kết nối liền bị Đỗ Thiến Thiến mắng một trận.

Đỗ Thiến Thiến không ngừng rống lên với cô ở trong điện thoại, nói: "Kiêu Hân, cậu có ý gì? Không phải cậu nói sẽ nhanh chóng gọi điện thoại cho tớ sao? Cậu có biết tớ lo lắng cho cậu muốn chết không?"

Trong lòng Kiêu Hân rất hổ thẹn, cô vội nói: "Tớ vừa đi vừa nghỉ. . . . . . Đúng rồi, Thiến Thiến, gần đây không có ai hỏi cậu về tớ không?"

Cô vẫn luôn rất lo lắng cho anh. . . . . .

"Không có, gần đây không có ai tìm tớ hỏi thăm cậu hết" Đỗ Thiến Thiến bĩu môi nói: "Cậu thật khiến tớ lo lắng. . . . . ."

Sau khi cúp điện thoại, Kiêu Hân thở phào nhẹ nhõm, đã sắp hai tuần lễ rồi, nếu anh còn không tìm cô, vậy đoán chừng là không muốn tìm rồi.

Mặc kệ như thế nào, đây đều là tin tức tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.