Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 18: Chương 18




Phụ tá Lý vẫn luôn chờ ở ngoài xe, lúc này vừa nhìn thấy Kiều Hân xuất hiện, lập tức ân cần đi tới.

Ngược lại Kiều Hân mới vừa đi tới cạnh bãi đậu xe liền cảnh giác, cô nhìn thấy đám người phụ tá Lý, theo bản năng liền muốn chạy.

Chỉ là còn chưa chạy đi, đám người phụ tá Lý đã chạy tới bên cạnh cô. Hơn nữa những người đó rất chuyên nghiệp, rất nhanh ngăn cản đường đi của cô lại.

Kiều Hân chỉ đành phải dừng bước, ôm sách vào trong ngực.

Ngược lại phụ tá Lý chạy tới bên cạnh cô, ân cần nói: "Kiều tiểu thư, xin theo chúng tôi trở về được không?"

Kiều Hân lui về sau một bước, tràn đầy phòng bị nhìn đám người phụ tá Lý.

Phụ tá Lý hiển nhiên là sợ mình đắc tội Kiều tiểu thư, giải thích: "Là Kiều tiên sinh để chúng tôi tới đón cô."

Kiều Hân nhanh chóng lắc đầu nói: "Tôi không trở về, mời các người tránh ra, tôi muốn đi vào trường."

Phụ tá Lý đều sắp chảy mồ hôi lạnh xuống, trong lòng rất buồn bực, cô gái ôn hòa trước đó đã chạy đi đâu rồi.

Thấy Kiều Hân muốn vượt qua bọn họ tiếp tục đi, phụ tá Lý không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là ra dấu tay, người sau lưng anh ta rất nhanh liền đi qua.

Kiều Hân sợ hết hồn, nhưng chưa kịp chạy liền bị hai người này chế trụ

Thật sự là lực lượng cách xa, hoàn toàn không chống lại được.

Động tác của những người đó cũng không quá thô lỗ, nhưng Kiều Hân thật sự bị "Mời" đến bên trong xe.

Ngược lại đám Tiểu Lý ở một bên giương mắt nhìn, hai đồng nghiệp khác càng thêm ý thức được tình huống không đúng, nhanh nói: "Aizz, bọn họ muốn bắt Kiều Hân đi đâu?"

Một người khác cũng có chút cảm giác như xem phim trên ti vi, vội nói: "Hình như Kiều Hân bị bắt đi vào rồi?"

Ánh mắt Tiểu Lý nhìn nghiêng sang bên cạnh, cô ta hoàn toàn không lưu ý đến tình cảnh của Kiều Hân, toàn bộ lực chú ý của cô ta đều ở trên những chiếc xe sang trọng kia, đây có thể là ai?

Những xe kia đều là xe cao cấp sang trọng!

Cô ta không có hoa mắt chứ?

Những người này là tới đón Kiều Hân sao? !

Nhưng lúc những người này đang ngây ngẩn, đoàn xe đã lái đi giống như cơn gió.

Chỉ để lại mấy người đang giương mắt nhìn.

Sau khi Kiều Hân lên xe, liền không giãy dụa nữa.

Cô nhanh chóng xoay đầu sang một bên, phụ tá Lý cũng không dám đắc tội với cô.

Ở phía trước cẩn thận cười theo.

Dọc theo đường đi, Kiều Hân đều không nói chuyện.

Xe lái rất nhanh, không đến một lúc bọn họ đã đến nơi.

Con đường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, chỗ này cô đã từng ở qua nhiều năm.

Hoa hồng trong đình viện là cô tự mình trồng

Lúc bước xuống từ trên xe, có vài người giúp việc đang lau bậc thang bên ngoài cửa chính, vừa nhìn thấy đám người Kiều Hân chạy tới, rất nhanh liền ngừng lại công việc trong tay, ở bên cạnh kính cẩn chờ đợi bọn họ đi qua.

Chỉ là lúc Kiều Hân đi tới, những người đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì lúc trước Kiều tiểu thư mặc quần áo đều là những bộ rất đáng yêu, lần này quần áo lại là trắng trong thuần khiết hiếm có.

Phụ tá Lý không dám trì hoãn lâu, một đường thận trọng. Sau khi dẫn Kiều tiểu thư vào phòng ngủ, anh ta phải đi hồi báo công việc.

Chỉ là lúc đi qua, phụ tá Lý luôn cảm thấy lo lắng.

Kể từ sau lần bị thương đó, Kiều tiên sinh thay đổi, so với trước càng thêm khó có thể lấy lòng, tính khí càng thêm cổ quái.

Vốn phụ tá Lý trông cậy vào việc sau khi tìm về Kiều tiểu thư, tâm tình Kiều tiên sinh có thể tốt hơn.

Cũng không biết tại sao phụ tá Lý có cảm giác, sau khi điều tra ra tin tức của Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh ngược lại càng trở nên âm trầm hơn.

Rõ ràng trước đó nghĩ mọi biện pháp điều tra tình huống Kiều tiểu thư, sau khi biết được, Kiều tiên sinh ngược lại không vội đi tìm Kiều tiểu thư.

Vẫn bình tĩnh thản nhiên.

Hoàn toàn là một thái độ chẳng quan tâm không đề cập tới.

Sau đó Kiều tiên sinh còn sai người đến chỗ này sửa đổi một lần, phụ tá Lý phụ trách giám sát toàn bộ quá trình, trong quá trình này anh ta đều bị Kiều tiên sinh đề xuất những thiết kế rất đáng sợ.

Quả thật không dám tưởng tượng Kiều tiên sinh là bị cái gì kích thích, làm ra những thứ này chuẩn bị cho Kiều tiểu thư. . . . . .

Chỉ là người làm thuộc hạ, anh ta chỉ có kiên quyết thi hành theo.

Chờ sau khi làm xong những thứ kia, Kiều tiên sinh lại nghiêm cấm người đi lên lầu hai.

Lầu hai to lớn, trong nháy mắt lại thật sự biến thành một địa phương cấm.

Đừng nói người giúp việc trong nhà sẽ không đi lên, ngay cả nhìn lên trên một cái cũng không dám.

Sau khi bố trí xong toàn bộ mọi thứ, lúc này hình như Kiều tiên sinh mới nhớ tới, thuận miệng phân phó anh ta một câu, để cho anh ta đi đón Kiều tiểu thư trở về.

Cho nên lúc phụ tá Lý đi qua báo cáo, có thể nghĩ ra tâm tình anh ta thấp thỏm đến mức độ nào rồi?

Phụ tá Lý đứng ở cửa, trong lòng run sợ ân cần hỏi một tiếng.

Chờ lúc anh ta đẩy cửa đi vào, ngược lại sắc mặt Kiều tiên sinh vẫn như cũ. Thời gian trước chất đống rất nhiều công việc, lúc này Kiều tiên sinh giống như là đang xử lý những thứ công việc kia.

Lời nói của phụ tá Lý rất đơn giản, nói xong chuyện đã xảy ra khi "Mời" Kiều tiểu thư trở về, anh ta rất cung kính chờ ở bên cạnh Kiều tiên sinh để nhận chỉ thị tiếp theo.

Kiều Bùi ngược lại không bày tỏ gì, sau khi nghe xong hồi báo, vẻ mặt của anh cũng không có chút biến hóa, chỉ gật đầu.

Phụ tá Lý thấy vậy, không dám ở lâu, vội lui ra khỏi thư phòng.

Chỉ là đợi khi phụ tá Lý đi ra ngoài, Kiều Bùi lập tức dừng bút trong tay lại.

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên âm u.

Ánh mắt của anh ngưng ở trong khung hình trên bàn viết, nét mặt cô gái bên trong cười tươi như hoa. Đó là hình chụp vào sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Hân, quần áo, tóc của cô đều làm theo khiếu thẩm mỹ của anh, từng biểu cảm, động tác, học tập của cô đều dựa theo yêu cầu của anh.

Ngón tay của anh từ từ đặt ở trên khuôn mặt đó.

Ngón tay chậm rãi trượt theo gương mặt của cô, có khi trong nháy mắt, anh thậm chí nhớ lại cảm xúc da thịt đó.

Cuối cùng Kiều Bùi thở dài một hơi, tâm tình dịu xuống một chút, rất nhanh lại lấy ra những tài liệu khác.

Cố gắng bình tĩnh, để cho mình vùi đầu vào trong công việc.

Ngược lại lúc này Kiều Hân đi vào trong phòng ngủ, vốn còn tưởng rằng phụ tá Lý chỉ đưa cô đến phòng ngủ mà thôi, nhưng rất nhanh cô liền cảm giác không đúng lắm.

Căn phòng ngủ này mới nhìn vẫn giống như trước, nhưng khi cô mở rèm cửa sổ, chợt biết vấn đề ở đâu. Cửa sổ bị phong kín, hoàn toàn mở không ra.

Không riêng gì cái này, trước kia phòng ngủ của cô có đặt điện thoại cố định, cô nhìn một cái liền phát hiện điện thoại trước kia đã bị bỏ đi.

Bàn trang điểm của cô có một cái gương, hiện tại cũng không có.

Trong lòng cô kích động, lúc đi tới phòng tắm đã nhìn thấy đồ rửa mặt bên trong, không có cái cốc cô quen dùng, tất cả vật phẩm đều được thay thế bằng chế phẩm plastic an toàn, đơn giản nhất.

Kiều Hân có dự cảm, cô nhanh chóng mở tủ quần áo của mình ra, vừa nhìn thấy quần áo bên trong, Kiều Hân gục xuống hít một hơi.

Bên trong, đặc biệt chỗ để nội y và đồ ngủ, hoàn toàn khác với trong ấn tượng của cô.

Đồ ngủ từng là chất cotton đơn giản, lúc này đều đổi thành áo ngủ hở hang kiểu dáng khiến người ta không ngừng mơ màng. Kiều Hân đoán chừng không mặc còn có vẻ đứng đắn hơn một chút, chứ đừng nói đến những nội y thiếu vải kia. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.