Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 25: Chương 25




Kiều Hân chạy rất gấp, coi như trước suy nghĩ rất nhiều tình huống, thật ra khi chạy trốn, vẫn sẽ phát hiện mình chuẩn bị chưa đủ.

Mặc dù lúc trước tưởng tượng qua các loại tình huống, đến lúc thật sự áp dụng, Kiều Hân mới phát hiện vấn đề lớn nhất là kinh nghiệm xã hội của cô rất ít, rất nhiều chuyện đối với người khác là đương nhiên, cô lại hoàn toàn không có khái niệm.

Cô chỉ sẽ nhìn bản chỉ đường tìm những thứ như chỗ bán phiếu, sảnh đợi xe, nhưng rất nhiều bảng chỉ đường đều bố trí bừa bãi.

Cô cũng không biết tìm theo dòng người, đến cuối cùng thở hổn hển xách theo túi đến chỗ chờ xe xuất phát trên bản chỉ đường, lại phát hiện cửa kia lại khóa kín, cần đi vào từ cửa bên cạnh.

Cô không thể không quay trở về, mặc dù giằng co một chút, nhưng lộ trình vẫn rất thuận lợi.

Một đường lắc lư, cô từng bước thực hành kế hoạch chạy trốn của mình.

Những thứ này ở trong lòng cô đã sớm diễn luyện qua rất nhiều lần.

Cuối cùng vẫn dựa theo dự tính lúc đầu, cô chạy tới Lệ Giang.

Cô vừa tới chỗ này, giống như nhớ tới cái gì, vội trực tiếp gỡ cái nhẫn trên tay xuống, không chút nghĩ ngợi liền ném tới ven đường.

Sau khi đi hai bước, cô lại nghĩ đến cái gì đó, vội quay trở về, đưa chân liền hung ác đạp chiếc nhẫn kia một cước. Từ nhỏ đến lớn, cô đều là một thục nữ, nhưng lúc này cũng là nghĩ kỹ rồi mới bộc phát một lần, dẫm một cước xuống. Cô cảm thấy không đủ, lại liên tục đạp vài bước chân, rốt cuộc cô mới bình tĩnh lại.

Sau đó, cô cố ý chờ tới lúc sắc trời hơi mờ tối mới đi vào trong thành cổ Lệ Giang.

Cô chưa kịp nhìn cảnh sắc này, chỉ tìm được một khách sạn nhỏ vắng vẻ.

Cô biết dừng chân cần dùng chứng minh thư.

Hiện tại cô chỉ có thể thử vận khí một chút, bên trong đang ngồi một bà chủ có sắc mặt ôn hòa, nhìn bộ dạng khoảng ba mươi tuổi.

Lúc cô đi qua, cũng không biểu lộ cái gì, chỉ nói giá tiền ổn thỏa. Chờ khi đối phương muốn giấy chứng minh thư để đăng kí, cô mới giả bộ tìm giấy chứng minh thư, sau đó cúi đầu lục lọi trong túi một phen, rốt cuộc nói: "Giấy chứng minh thư của tôi đâu rồi?"

Bộ dáng kia giống như thật sự đánh mất thứ gì, bà chủ là người ôn hòa, vừa nhìn đối phương không tìm được chứng minh thư, vội bảo cô để túi ở một bên, không nên gấp gáp.

Cuối cùng Kiều Hân lại giả bộ tìm hai lần mới ngẩng đầu lên, mặt lúng túng nói: "Cháu nhất định là làm rơi ở đâu rồi. . . . . ."

Cô lại nhìn ra bên ngoài, sắc trời đều sắp tối rồi.

Sau đó cô liền móc bóp ra , đếm 1000 đồng tiền, đặt ở trên mặt bàn nói: "Cháu đặt cọc tiền trước cho cô, ngày mai cháu tìm về chứng minh thư rồi đăng ký được không?"

Dù sao gian phòng để trống vẫn để trống, Kiều Hân lại lịch sự như vậy, lại ăn mặc một thân lữ khách.

Bà chủ cũng không nói gì, rất nhanh thì cho cô một cái chìa khóa.

Kiều Hân thở dài một hơi.

Mặc kệ ngày đầu tiên hồ đồ như thế nào, bây giờ phải xem sau đó bà chủ có thể nổi lên lòng nghi ngờ gì không?

Có lẽ là nhìn cô không giống người xấu, ngày hôm sau lúc Kiều Hân đi mua đồ dùng hằng ngày, bà chủ không chỉ không đề cập chuyện bổ sung giấy tờ. Thậm chí khi tiến vào chỗ bày trái cây phong phú, không ngừng mời cô ăn.

Hơn nữa sau đó, bà chủ còn chủ động tìm cô, giúp cô thay đổi gian phòng tốt hơn.

Ly trà, khăn trải giường đều được thay mới, ở trên bàn còn trải vải len sọc.

Mặc dù lúc trước gian phòng này thuộc phong cách giả cổ, nhưng từ chỗ tróc sơn, vừa nhìn chính là từng đặt vật dụng hiện đại.

Không biết tại sao đồ gia dụng bố trí ở đây, Kiều Hân liền cảm giác rất thoải mái.

Mỗi một chi tiết nhỏ đều bắt chước tốt vô cùng, quả thật giống như xuyên không đến cổ đại. Màn lụa tung bay nhẹ nhàng, rất có loại ý cảnh rãnh rỗi xem hoa, yên lặng nghe tiếng mưa.

Kiều Hân cũng có chút ngoài ý muốn, không ngờ trong khách sạn nhỏ vắng vẻ này lại có một căn phòng như vậy.

Kiều Hân cảm kích nói với bà chủ: "Thật là cám ơn dì."

"Đừng khách khí, đừng khách khí." Bà chủ vừa cười đi ra ngoài, vừa giúp cô đóng cửa lại.

Kiều Hân nhìn xuyên qua cửa sổ, vừa đúng có thể thấy Tuyết Sơn cách đó không xa. Sân chỗ này không lớn, nhìn xuống chỉ có sân nhà nho nhỏ, trồng chút cây cối, khiến nơi u tĩnh này trở nên hẻo lánh.

Kiều Hân hít sâu một hơi, coi như mình ở nơi này nửa năm, một năm, cũng không còn sợ nữa.

Cứ như vậy, lúc cô đi mua đồ dùng hằng ngày, liền cố ý mua hơn một túi đồ ăn vặt.

Chờ khi nhìn bà chủ lần nữa, cô vừa đưa tiền tới vừa nói: "Thật cám ơn dì. Là như vậy, con muốn ở thêm một thời gian, con giao tiền đặt cọc"

"Không cần, con yên tâm ở đi." Bà chủ cười ha hả nói: "Bây giờ chỗ này là của vị hôn phu con. Tối hôm qua con tới không bao lâu, đã có người tới đây thanh toán tiền đặt cọc. Bây giờ dì là làm công cho con, con cần gì thì cứ nói, dì nhất định chăm sóc tốt cho con."

Nói xong bà chủ còn lấy ra một cái túi đóng gói tốt, nâng đến trước mặt cô khách khí nói: "Đây là vị hôn phu của con nói dì chuyển giao cho con."

Kiều Hân mới đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm cái gì, cô lặng mấy giây mới lạnh lẽo khắp người nhận lấy cái túi đó.

Sau khi bước chân hư vô đi vào giữa phòng, cô không có lập tức mở cái túi đó ra, mà chờ thật lâu sau cô mới đưa tay mở ra.

Cô chợt hiểu tại sao chủ nhà có thể đối với tốt cô như vậy rồi, tại sao gian phòng đột nhiên trở nên xinh đẹp như thế. . . . . .

Rõ ràng cô mới tới một ngày, vòi sen dùng không tốt. Nhưng bây giờ vòi sen đều là mới tinh, chòi gác cũng được quét dọn sạch sẽ. . . . .

Còn có bệ cửa sổ của cô đặt những loài hoa kia. . . . . .

Đồ trong túi rất đơn giản, một vài bộ quần áo để thay đổi, còn có một hộp trang sức nhỏ không thu hút chút nào. Giống như có một dự cảm, chờ sau khi mở cái hộp kia ra, rất nhanh rơi vào mi mắt chính là chiếc nhẫn bị cô giẫm đạp vô số lần.

Lúc ấy chiếc nhẫn đã bị cô đạp đến biến hình, nhưng lúc nhìn qua lại giống như rất mới . . . . .

Kiều Hân khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài rất an tĩnh, cô cũng không có cảm giác bị người một đường truy lùng.

Đến tột cùng là bị phát hiện vào lúc nào, đến tột cùng là bị đuổi kịp vào khi nào?

Hơn nữa sau khi đuổi theo, Kiều Bùi không hề làm gì cả, ngược lại giúp cô có chỗ ở thật tốt. . . . . .

Kiều Hân vừa nghĩ liền giống như thở không được.

Chỉ là nội tâm cô còn chưa từ bỏ ý định, chờ sắc trời tối xuống, Kiều Hân vẫn đi ra ngoài tản bộ giống như bình thường.

Cô cố ý nhìn hai bên, thấy người trên đường đều rất bình thường, cũng không có người giống như những vệ sĩ kia.

Phiến đá bị quá nhiều người đi qua, có nhiều chỗ trở nên vô cùng bóng loáng.

Căn phòng nhỏ chung quanh có phong cách rất cổ xưa, rất đẹp, nhưng Kiều Hân không có một chút cảm giác muốn nhìn. Cô không chú ý dưới chân, trong lòng cô sợ hãi, cô càng chạy càng nhanh, rốt cuộc ở trên một đường nhỏ yên tĩnh, cô chạy trốn.

Sau khi chạy thật lâu, cuối cùng cô không chạy nữa.

Cô cảm thấy sẽ không có người đuổi theo, chỉ là cô chạy quá nhanh, miệng rất khát, vừa đúng bên cạnh có một tiệm nước nhỏ.

Cô vội vàng đi tới, muốn một ly đồ uống, đang muốn đưa tiền cho đối phương.

Cô gái nhỏ bên trong liền cười nói: "Không cần, vị hôn phu của chị đã thanh toán rồi."

Kiều Hân kinh ngạc một chút.

Cô gái nhỏ hiển nhiên ấn tượng sâu sắc với người đó, cười ha hả nói: "Bạn trai chị rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả minh tinh. Nhưng vị hôn phu của chị làm cái gì vậy, rất có khí thế đó."

Kiều Hân rốt cuộc hiểu rõ tại sao lúc cô đến đây, ánh mắt của những cô gái nhỏ kia nhìn cô rất kỳ lạ.

Rốt cuộc cô biết mình giống cái gì rồi, cô giống như là con chuột bị mèo trêu đùa, tránh né chạy trốn khắp nơi, nhưng mà một chút biện pháp cũng không có.

Mặc kệ chạy thế nào đều sẽ bị anh đè lại trêu đùa.

"Đúng rồi, anh ấy nhờ em chuyển lời với chị, anh ấy ở trong nhà hàng đối diện."

Kiều Hân rất nhanh liếc mắt nhìn sang bên kia, quả nhiên nhìn thấy trước cổng nhà hàng cổ kính đó có mấy vệ sĩ canh giữ. Phụ tá Lý vẫn chú ý bên này, vừa thấy cô nhìn sang, lập tức chạy chậm đến bên cạnh cô, cẩn thận nói: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh còn đang chờ cô đấy. . . . . ."

Kiều Hân chần chừ một lúc, rốt cuộc bước nhanh tới.

Trong nhà hàng vắng vẻ, Kiều Bùi không làm gì, chỉ ngồi ở một chỗ trên lầu hai.

Lúc Kiều Hân đi vào, anh cũng không có động tĩnh gì.

Kiều Hân hít sâu một hơi, đi lên cầu thang.

Cô bước từng bước đi tới bên cạnh Kiều Bùi, ngồi xuống đối diện với anh.

Bọn họ cách nhau một cái bàn gỗ nhỏ hơi cũ.

Trên bàn bày một dĩa bánh Lệ Giang.

Trước kia Kiều Hân đã từng ăn bánh kia ở ven đường rồi.

Kiều Hân ngồi xuống, lúc này mới phát hiện hóa ra anh vẫn luôn nhìn nơi cô vừa chạy trốn. . . . . .

Điểm không tốt của Lệ Giang là đây. . . . . . Chỗ hơi cao một chút là có thể thấy rõ ràng phía dưới. . . . . .

Kiều Hân lập tức suy nghĩ cẩn thận, bộ dáng chạy gấp như đoạt mệnh mới vừa rồi của cô, hơn phân nửa đã bị anh nhìn thấy đi?!

Khi cô nghĩ như vậy, Kiều Bùi rốt cuộc xoay đầu lại.

Anh cười rất nhẹ, trong đôi mắt hoàn toàn không có một chút ý cười.

Kiều Hân không quan tâm, cô trừng mắt về phía Kiều Bùi, không sợ chết chất vấn anh: "Anh làm vậy là có ý gì?"

Nếu như không muốn cô đi ra ngoài thì bắt cô lại, nếu như cho cô tự do thì cho sảng khoái, giống như chơi trò mèo bắt chuột thì tốt lắm sao.

Kiều Bùi nhẹ nhàng bâng quơ nhìn bàn bánh trước mặt, nói với cô: "Địa phương đặc sắc."

Sắc mặt Kiều Hân tái nhợt.

Kiều Bùi ngược lại rất tự đùa tự vui, anh dùng đũa gắp một miếng, hình như hài lòng với mùi vị này, rất nhanh lại gắp lên một miếng đưa đến trước mặt cô, giống như dỗ đứa bé nói với cô: "Nếm thử một chút xem."

Kiều Hân đánh một cái liền rớt chiếc đũa của anh, mặt cô nhanh chóng đỏ rần, người càng thêm khó thở: "Tôi muốn điên rồi Kiều Bùi, tôi thật sự bị anh ép điên rồi, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy!? Anh là anh của tôi, đâu phải anh không biết?"

Kiều Bùi nhìn chiếc đũa rơi trên mặt đấy, hai, ba giây sau, anh lần nữa thu hồi ánh mắt. Trong mấy giây anh trầm mặc này, Kiều Hân cảm thấy nhịp tim của mình như sắp ngừng đập.

Biết Kiều Bùi lâu như vậy, cô rất rõ ràng Kiều Bùi là loại người trong lòng giận dữ nhưng vẻ mặt lại như mặt hồ phẳng lặng, lúc đó càng không thể chọc tới anh.

Kiều Hân hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ: "Sợ cái gì, tình huống còn có thể tệ hại hơn bây giờ sao?!"

Ngược lại sau khi thu hồi ánh mắt, Kiều Bùi nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Em không phải em gái của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.