Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 6: Chương 6




Sau khi Kiều Hân thấy người mặt rỗ nháy mắt với mình, liền nhanh chóng quay đầu lại.

Tình huống như thế không phải lần đầu tiên gặp được, lúc học cao trung, cô còn bị một người đẹp trai trẻ tuổi dạy thay thầy giáo theo đuổi.

Cô nhớ chuyện đó xảy ra không bao lâu, thầy giáo kia liền bị sa thải.

Cho nên mỗi lần Kiều Hân gặp phải loại nháy mắt ra hiệu này đều là nhanh chóng giả bộ không nhìn thấy, có thể tránh liền tránh.

Đợi cô học xong, lúc từ trường học trở lại đã đến thời gian ăn cơm trưa.

Khi Kiều Hân đi ra từ trong xe, ở chỗ tủ đựng giày.

Anh Kiều Bùi chắc là đang đợi cô, thấy cô đổi giày, liền hỏi cô một câu: "Cảm giác như thế nào?"

Chỗ đó thật sự không có gì để bắt bẻ, Kiều Hân thay xong giày, vừa đi vào trong vừa trả lời: "Tốt vô cùng."

Nói xong, cô lại nhìn anh, rất ngoan ngoãn nói: "Cám ơn anh."

Kiều Bùi cũng không có nói gì , chỉ gật đầu.

Sau đó Kiều Hân liền chạy tới phòng ngủ thay quần áo khác rồi xuống dùng cơm.

Đợi lúc cô đến phòng ăn, anh đã ngồi trong phòng ăn.

Hai người chậm rãi ăn cơm, chỉ là Kiều Hân không biết vì sao cô chưa đói. Rõ ràng buổi sáng cô ăn không nhiều, nhưng đến trưa vẫn không muốn ăn chút nào, nếu không phải là cần ăn với anh, cô hoài nghi mình sẽ lười ăn cơm trưa rồi.

Chỉ là Kiều Bùi rất nhanh chú ý tới tình huống của Kiều Hân, Kiều Bùi không nói gì, trực tiếp cầm một cái đĩa lên, gắp thức ăn trên bàn mỗi thứ một chút, đầy đủ dinh dưỡng để lên trên dĩa.

Sau đó Kiều Bùi đặt cái dĩa đó đến trước mặt Kiều Hân.

Kiều Hân liếc mắt nhìn, chỉ thấy trong dĩa là xanh xanh đỏ đỏ, có rau có thịt.

Cô biết anh ghét cô kiêng ăn nhất, mà muốn cô nói khẩu vị mình không tốt, vậy ngược lại càng rước lấy phiền toái, đến lúc đó một cú điện thoại của anh, trực tiếp sẽ có bác sĩ gia đình tới đây khám bệnh. . . . . .

Cho nên biện pháp tốt nhất, vẫn là bưng cái đĩa ở trước mặt mình lên, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm.

Cho nên Kiều Hân nhanh chóng ăn ngấu nghiến.

Ăn xong bữa cơm, Kiều Bùi cũng không sắp xếp nhiệm vụ gì cho cô, nên Kiều Hân muốn dùng thời gian buổi chiều viết luận văn.

Kết quả không nghĩ tới hôm nay còn rất nhiều chuyện, mới vừa nói đi viết luận văn, Kiều Hân liền nhận được điện thoại của bạn học trung học Đỗ Thiến Thiến.

Đỗ Thiến Thiến rốt cuộc tìm được công việc hợp ý, trong lòng vui mừng, dứt khoát lựa ngày không bằng trùng ngày muốn gọi Kiều Hân đi ra ngoài ăn mừng một trận.

Chỉ là Kiều Hân có chút chần chừ, buổi sáng cô mới vừa chạy một chuyến đến trường học, lúc này lại nói đi chơi với bạn học, anh của cô có thể đồng ý sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Hân liền đến trước phòng ngủ của anh, muốn lựa lời nói với anh.

Chỉ là lúc cô đẩy cửa phòng ngủ của Kiều Bùi ra, lại nhìn thấy anh đang ngủ trên giường.

Mỗi lần Kiều Bùi về nhà đều là như vậy, mấy ngày trước cũng không ngừng ngủ bù.

Không ngờ mới vừa ăn cơm xong, anh đã đi nằm ngủ trưa rồi.

Kiều Hân đang muốn đóng cửa đi ra ngoài, liền chú ý tới chăn mỏng của Kiều Bùi đã rơi một nửa xuống dưới giường.

Cô vội vàng rón rén đi tới, cẩn thận kéo chăn từ dưới giường lên.

Chỉ là vừa động vào, Kiều Bùi liền tỉnh.

Kiều Hân cảm thấy đặc biệt không tốt, cô nhanh chóng nói: "Anh, anh ngủ đi. . . . . . Em thấy chăn anh hơi rớt xuống. . . . . ."

Đừng thấy Kiều Bùi ở trước mặt người ngoài lão luyện thành thục, nhưng lúc này nhìn, một chút bộ dạng lão luyện thành thục cũng không có, ngược lại ngủ có chút giống như bất tỉnh.

Chỉ là có lẽ rất mệt mỏi, Kiều Bùi rất nhanh liền nhắm hai mắt lại.

Kiều Hân rón rén tiếp tục giúp anh sửa sang lại giường đệm, chỉ là trong lúc sửa sang lại, Kiều Hân chợt phát hiện trên sàn nhà có một quyển sổ nhỏ màu đen.

Quyển sổ kia nhìn đặc biệt quen mắt, Kiều Hân nhớ mang máng hình như vào mấy năm trước cô đã từng thấy anh dùng quyển sổ này để ghi chép cái gì đó.

Khi đó hình như cô cũng chỉ mới vừa lên đại học. . . . . .

Kiều Hân không biết làm sao, đột nhiên tò mò, bởi vì sổ sách trong công việc sẽ có thư ký chuyên môn phụ trách. Lại nói dựa vào trí nhớ của anh, còn có chuyện gì mà anh không nhớ được.

Hơn nữa lúc quyển sổ kia rớt xuống, đúng lúc được mở ra.

Lúc Kiều Hân cầm quyển sổ lên, không nhịn được lật ra xem một chút.

Chỉ là nội dung trong sổ rất kỳ quái, đều là một chút nhật kí đơn giản, còn có một chút số liệu phân tích. . . . . .

Rất nhiều nội dung, Kiều Hân nhìn không hiểu lắm, chỉ là mấy hình vẽ màu sắc này, cô ngược lại xem hiểu, chỉ là không hiểu tại sao lại đánh dấu bằng màu sắc nữ tính như vậy. . . . . .

Hơn nữa bên trong lại có thể có vài số liệu quần áo, giày dép. . . . . .

Kiều Hân xem không hiểu, trong lòng nói anh cô đây là ghi cái gì. . . . . .

Có lẽ là nội dung quá cơ mật, cần dùng số do, màu sắc, kích thước quần áo ngày nay?

Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều, liền đặt quyển sổ đó lên bàn nhỏ bên cạnh.

Sau đó Kiều Hân đi ra khỏi phòng ngủ của anh, lại gọi điện thoại cho Đỗ Thiến Thiến, nói anh cô đang ngủ, cô có thể đi ra ngoài một lát, chỉ là không thể đi quá lâu.

Sau khi làm xong, Kiều Hân mới đi ra ngoài.

Đợi lúc cô đến, Đỗ Thiến Thiến ngồi bên trong ghế dài đã sớm không chờ kịp, họ đã rất lâu không gặp nhau rồi.

Nhất là thời gian gần đây, Đỗ Thiến Thiến vội vàng đến đầu óc choáng váng, cả ngày đều là quăng sơ yếu lý lịch, hiện tại vừa thấy Kiều Hân liền cảm giác rất thân thiết, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến còn muốn nói bát quái về quan hệ của các bạn trung học.

Khi Kiều Hân vừa đến, cô liền vội vàng kéo Kiều Hân, bát quái nói: "Kiều Hân, cậu biết không, Ban Hoa chia tay với Trát Đầu rồi."

Kiều Hân không phải người bát quái, nhưng vừa nghe đến hai người này liền tò mò, chủ yếu là hai vị kia trong trường học quý tộc này có rất nhiều tin tức.

Bỏ nhà ra đi, sảy thai, cái gì cũng làm một lần rồi, năm đó cao giọng còn kém đến chết vì tình thôi.

"Tại sao?" Kiều Hân buồn bực hỏi.

"Còn có thể tại sao, Trát Đầu chơi trò chơi thành nghiện rồi, Ban Hoa không chịu nổi liền chia tay."

"Trò chơi gì mà có ma lực như vậy?" Kiều Hân tò mò hỏi, năm đó hai người này cái gì cũng vượt qua được, không thể nào té ngã ở game máy tính được?

"Tớ quên tên rồi, hình như là loại trò chơi nuôi dưỡng gì đó. . . . . ."

"Vậy cũng đáng để chia tay sao?" Lần này Kiều Hân càng buồn bực hơn: "Lại nói trò chơi có gì tốt đâu?"

"Thế nào không đáng giá chia tay, tóm lại một tên đàn ông muốn biến một người vợ ảo thành vợ của mình, với tính khí của Ban Hoa, có thể nhẫn nhịn mới là lạ, hơn nữa. . . . . ." Đỗ Thiến Thiến nhỏ giọng : "Trò chơi kia còn rất biến thái đấy. . . . . . Loại trò chơi nuôi dưỡng đó. . . . . . Lúc trước chúng ta chơi chỉ là nuôi sủng vật thôi, Trát Đầu này tốt hơn, trực tiếp nuôi tình nhân nhỏ trong máy vi tính, nuôi từ nhỏ đến lớn, càng nuôi càng tình cảm, đặt tên thay quần áo, còn có dạy cái này dạy cái kia, đến cuối cùng không thèm để ý Ban Hoa nữa. . . . . . . . ."

Kiều Hân ghê tởm một trận, không nhịn được nhíu mày.

Chỉ là đã không còn gì để nói với đề tài bát quái này, sau khi nói xong, Đỗ Thiến Thiến liền đặt ánh mắt ở trên người Kiều Hân, rồi hỏi cô: "Hân Hân, cậu muốn nhận lời mời của trường nào?"

Kiều Hân thấy Đỗ Thiến Thiến hỏi cô, mới lên tiếng: "Tớ tốt nghiệp xong sẽ đi thư viện."

"Thư viện à?" Đỗ Thiến Thiến cau mày nói: "Không phải cậu muốn làm cô giáo sao?"

Lúc trước hai người nói chuyện điện thoại, Kiều Hân còn nói rất vui vẻ, đang tốt đẹp sao lại thay đổi kế hoạch đến thư viện rồi. Đỗ Thiến Thiến biết một chút tình huống nhà của Kiều Hân, nhìn nét mặt Kiều Hân, Đỗ Thiến Thiến giống như nghĩ ra cái gì, lập tức nói: "Không phải là anh cậu sắp xếp chứ. . . . . ."

Vừa nhắc tới người anh này của Kiều Hân, dù là tính tình đỉnh đạc như Đỗ Thiến Thiến cũng phải khách khí, đây không phải vì Kiều Hân, mà bởi vì người anh này của Kiều Hân. . . . . . thật sự rất thần. . . . . .

Nói đến cửa tiệm các cô đang uống cà phê, trung tâm thương mại hai mươi tầng này chính là ở phía dưới tập đoàn của anh Kiều Hân.

Hơn nữa đây đối với anh Kiều Hân mà nói cũng không tính là cái gì. . . . . .

Kiều Hân gật đầu một cái, "Anh sợ tớ làm việc khổ cực."

Đỗ Thiến Thiến thở dài, có lúc có một anh trai cường thế như vậy cũng rất áp lực, chỉ là. . . . . .

Đỗ Thiến Thiến vẫn rất hâm mộ, một người anh có thể giúp mình giải quyết tất cả vấn đề, một người anh có thể vì mình sắp xếp xong tất cả mọi thứ, quả thật giống như siêu nhân. . . . . .

Đỗ Thiến Thiến cũng không còn gì để nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.