Xàm Lông Hệ Thống

Chương 2: Chương 2: Câu chuyện của ta !




Rảo bước trên phố, La Thừa ghé vào một quán mì, gọi một tô hoành thánh hắn bắt đầu chiến đấu.

Hiện tại tuy có hệ thống nhưng cũng không có trứng gì dùng, điều cần thiết bây giờ là phải kiếm một công việc, còn cả đống thứ phải lo, nào là tiền điện tiền nước rồi tiền phòng, ôi thôi đủ thứ xoay quanh làm hắn nhức hết cả đầu.

Tối qua lướt trên chợ tốt, ở gần đây ba con phố có một nhà sách, ở đó vẫn đang tuyển người trông coi. La Thừa muốn nhận công việc này, vì rất nhiều lí do, ở đó có rất nhiều sách, phù hợp hắn củng cố kiến thức về các vi diện sắp đến, cũng có thể tham khảo nâng cao thêm kiến thức.

Sau khi lo xong bao tử, một đường La Thừa đi thẳng đến nhà sách, đập vào tầm mắt là một nơi không lớn lắm nhưng trang trí rất đẹp, có chút không khí cổ kính, đẩy chiếc cửa gỗ đi vào, nhìn bên phải là một người nữ nhân viên thu ngân, tầm 24. Bên trong không khí rất nhẹ nhàng, không ầm ỷ như các siêu thị sách. Ở đây họ cho mượn sách, lại có nhiều bàn ghế gỗ cho học sinh hay mọi người yêu sách ngồi đọc. Sách ở mọi nơi trên những giá sách vừa tầm với, và được phân loại làm nhiều khu vực.

Nhìn quanh, La Thừa đi đến nơi gưởi tư trang, bỏ giày vào bên trong một chiếc hộc, nơi đây rất sạch sẽ, và mọi người đều tôn trọng quy định chung.

Hắn đi ngang qua khu truyện cổ tích bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên “ Tích... Lâm thời nhiệm vụ, kể một câu chuyện cổ tích cho một đứa trẻ nghe, làm thế giới quan về truyện cổ tích của một đứa trẻ thay đỗi! Một rương xanh lá một rương trắng “

La Thừa sững sờ thế giới quan về truyện cổ tích thay đỗi? Là sao? Cảm giác như não hải mình không đủ dùng hắn lung lay đầu một chút. Làm sao để thế gới quan về truyện cổ tích của một đứa trẻ trở nên vặn vẹo. Đang mãi suy nghĩ bỗng nhiên có một cô bé kéo vạt áo của hắn: “ Ca ca, có thể kể mụi nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ được không?”

Nói rồi cô bé đưa cho hắn một cuốn truyện cổ tích nhỏ. Nhìn trên tay cuốn truyện cô bé quàng khăn đỏ, mắt của La Thừa lay động, thì ra đây là nhiệm vụ hệ thống truyền đi.

Trước mắt một cô nhóc khoảng chừng năm tuổi, gương mặt ngây thơ chăm chú nhìn hắn.

Gương mặt cô bé thật ngây thơ, làm hắn mảy may không sinh ra nỗi tà ác trong lòng. Cắn răng La Thừa làm ra quyết định, chỉ thấy hắn mỉm cười ngồi xổm xuống xoa đầu cô bé: “ Để ca kể mụi nghe, phải chú ý đó nha!”

“ Dạ ca ca kể đi!”

_ Ngày xửa ngày xưa có ba chị e sống chung một mái nhà, cô chị cả là quàng khăn đỏ. Một hôm quàng khăn đỏ vào rừng hái nấm, bị sói già gian ác tấn công. Quàng khăn đỏ sợ hãi chạy về nhà cô em út, nhà cô em út làm bằng rơm, con sói thổi một cái, ngôi nhà đã bay mất, hai chị em lại chạy đến nhà cô chị giữa, nhà cô chị giữa làm bằng đất sét, con sói thổi một cái...

“ Có phải ngôi nhà cũng bay hả ca?”

La Thừa mỉm cười lại xoa đầu cô bé tiếp tục kể: “ Không, ngôi nhà cô chị giữa liền tan rã, cả ba bắt đầu chạy về nhà của cô bé quàng khăn đỏ, ngôi nhà làm hoàn toàn bằng gạch đỏ rất chắc chắn, con sói cố hết sức nhưng không thể thổi bay. Gần đó có một bác thợ săn, ông đã thấy con sói, liền móc súng ra bắn, nhưng không ngờ viên đạn lại lệch đi, xuyên qua vách tường và trúng vào cô bé quàng khăn đỏ làm cô bé bất tỉnh.”

Trợn đôi mắt to, cô bé vẫn chăm chú nghe La Thừa kể, có thể đây là một câu chuyện lạ lùng, âm thanh của hắn vẫn vang vọng tiếp tục:“ sau khi bất tỉnh, có một vị hoàng tử từ xa ngàn dặm nghe được tin tức, chàng liền cưỡi bạch mã đến nơi đó, để cứu giúp cô bé, nhưng dù chàng hôn một cái hai cái hay chục cái cô bé đều không tỉnh, chỉ thiếu một bước là bên trên cô bé mà thôi, thế là thông tin hoàng tử bị bất lực vang khắp vương quốc... Từ nơi xa xăm có một bà tiên ác, bà đến sau khi hoàng tử đã ra đi, hôn lên cô bé, cô bé mở mắt, trước mặt là bà tiên ác, cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ đó về sau cô cùng tiên ác đi làm ác khắp mọi nơi hai người yêu nhau đến trọn đời...”

Sau khi kể xong, La Thừa nhìn trước mặt, một đôi ngập nước mắt, gương mặt vặn vẹo của cô nhóc, cô nhóc thút thít gào lên: “ Ca xấu ca nói xạo, ca xạo cô bé quàng khăn đỏ không làm ác, cô bé quàng khăn đỏ không yêu tiên ác... Huhu... Mụ mụ ơi hic hic...”

Nhìn con bé chạy về phía mẹ nơi xa, La Thừa tranh thủ lẫn mất rất xa đi vào quầy truyện võ hiệp.

“ Tích hoàn thành nhiệm vụ kí chủ nhận được một rương xanh lục, một rương trắng.”

Trong đầu La Thừa vang lên âm thanh trào phúng của Hoài Linh:“ Thực kí chủ là một cực phẩm trong cực phẩm, hầy nếu kí chủ nhận mình xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất, ngay cả bổn hệ thống cũng mặc cảm không bằng, cũng may là hệ thống cường đại nếu không thế giới quan của Hoài Linh ta về truyện cổ tích không biết đảo lộn tới chừng nào, cũng không biết anh em nhà Gim sẽ có cảm tưởng gì!”

La Thừa mặt già đỏ lên cũng không biết nói gì hơn, vì đã kích một cô bé mà hoàn thành nhiệm vụ cũng đã thấy mặt hắn đủ dày. Cầm trên tay cuốn thần điêu hiệp lữ, mở được vài trang, hắn nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở:

“ Có thể xuyên qua thần điêu hiệp lữ, có hay không xác định xuyên qua? “

La Thừa trợn tròn mắt, bây giờ có thể xuyên qua sao? Xuyên qua cuốn sách ngay trên tay.

“ Xác Định “

“ Tích xác định xuyên qua, thời gian định ra hai canh giờ, kí chủ giử cẩn thận tài liệu, trong lúc xuyên qua ngoại giới băng phong thời gian.”

Tính tiền cuốn sách, La Thừa ngồi một góc vắng mở hai rương vừa thu thập, đầu tiên là rương xanh lá, bên trong là một chiếc nhẫn nhỏ, hắn có thể nhìn thấy thông tin:

--Trữ vật nhẫn: bên trong có diện tích mười mét vuông có thể chứa đựng vật phẩm, không thể chứa vật sống.

Tiếp theo là rương trắng, bên trong là một chiếc châm màu đen:

--Dục tình châm ( nam) không thể xử dụng cho nữ giới, làm nam giới trở nên yếu đuối nhu thuận và động tình.

Nhẫn trữ vật là đồ tốt, còn cây châm này là thứ đồ quỷ gì nhìn thật chán.

Còn hơn một canh giờ, La Thừa loé lên suy nghĩ, hắn cần chuẩn bị, đi ra khõi nhà sách hắn ghé đến một siêu thị BigC, hắn không phải đến đây để mua đồ, mà là đến để trộm, vì hắn có nhẫn trữ vật.

Một đường càng quét các loại bánh, khoai tây, phồng tôm, đủ thứ loại kẹo, quầy rựu hắn cũng bang vài phát rồi lảng xuống lầu dưới chôm vài món đồ lưu niệm. Một ngày này BigC lỗ lớn, đầy ắp không gian mười mét vuông là cái gì khái niệm. Hắn chuồn êm, khi sự việc phát hiện thì đã không có phần hắn ở đó.

Ngồi trong phòng âm thanh hệ thống vang lên, trước mặt là cuốn thần điêu hiệp lữ:“ Đã đến thời gian, kí chủ chuẩn bị xuyên qua, đếm ngược 10, 9, 8.... 1,0 “

“ Bạch “ La Thừa hoá thành một vệt ánh sáng bay vào bên trong cuốn sách...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.