Tất cả ánh mắt đều tập trung về La Thừa, khó hiểu có, khiếp sợ có.
Vì những ai đã biết hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, vì đằng sau vẻ hiền hoà kia thực khủng bố.
Còn những người không biết thì khó hiểu cảm giác như người thanh niên này đầu óc nước vào.
Lười nhác để ý ánh mắt thiên hạ, La Thừa lấy ra một bịch khoai tây chiên trong nhẫn không gian, cùng một chai S t i n g ngồi nhấm nháp:
---Mạc Sầu đấm bóp cho ta!
Lý Mạc Sầu ánh mắt trừng trừng hắn nhưng không phản bác, trong nội tâm thầm mắng:
---Tên khốn kiếp a, máu rồng a, là thuốc giải của ta, ngươi là một tên phá gia chi tử, đem máu rồng làm đồ uống!
Quần hùng ánh mắt kinh ngạc, nhìn kia Xích Luyện tiên tử ngoan ngoãn đấm bóp cho một người.
Kinh ngạc không chỉ có bọn họ còn có hai vợ chồng Quách, Dung cùng Kim Luân Pháp Vương.
La Thừa mặc niệm, hắn còn một chiếc rương trắng chưa sử dụng, hiện tại cũng không tệ.
“ Tích mở rương trắng thu được Dục Sắc Tri Chu.”
---Dục Sắc Tri Chu: loại nhện máy ở tân thế giới, khi tự hoại sẽ xuất hiện một làn mê vụ, ai hít vào mê vụ sẽ lâm vào vô hạn dục vọng.
Mở ánh mắt ra khoé miệng hắn nhẹ câu một vòng mỉm cười.
Quách Tĩnh cùng một đám nhân sĩ gian hồ bước đến chắp tay:
---Tại hạ Quách Tĩnh xin cho hỏi cao danh quý tánh các hạ!
Hắn nhìn từ trên xuống dưới người trung niên nọ, một gương mặt rất chất phát:
---Ta gọi La Thừa!
Quách Tĩnh lại tiếp tục:
---Tại hạ được biết các hạ được đồn đại với một danh xưng khác gọi là Ma Quân, tại hạ mạo muội xin hỏi Ma Quân La Thừa các hạ hôm nay đến đây là để tham gia Anh Hùng Đại Hội hay sao?
La thừa khoát tay:“ Cũng không phải là, chỉ là đi ngang qua xem cho biết!”
Ánh mắt Hoàng Dung trực nhảy, người này tâm tính quá thoải mái, bình dị như ở chốn không người, tất cả mọi thứ như đều nằm trong tầm tay của hắn.
Nàng khẽ kéo Quách Tĩnh nói nhỏ:“ Phu quân kẻ này rất nguy hiểm!”
Quách Tĩnh như có chút suy tư rồi nói ra:
---Đã các hạ ghé nơi này thì cứ việc xem thỏa thích, tại hạ không phiền!
Thực ra Hoàn Dung quá cả nghĩ, La Thừa đến đây chỉ là nhìn đến Tiểu Long Nữ, cũng không thiết muốn náo cái gì Võ Lâm Minh Chủ.
Quách Tĩnh vừa xoay người nhưng bỗng nghe La Thừa nói: “ Quách đại hiệp ta có ứng cử viên có thể lên đài sao?”
Quách Tĩnh vui mừng hiện trên vẻ mặt: “ Tất nhiên có thể “
La Thừa cười:“ Vậy trận đầu để bên ta ứng cử tới!”
Vì làm lệch đi nội dung cốt truyện, dù là một hay hai phần trăm hắn cũng phải tranh thủ, cải biến Hoắc Đô bại.
---Mạc Sầu ngươi tới!
Lý Mạc Sầu nhiều ngày chưa ra sân, tất nhiên tâm lý mang hận La Thừa đem trút lên hết Hoắc Đô.
“ Phần phật...” Bay lên đài cao nàng đứng đối diện đối thủ.
Hoắc đô trào phúng: “ Haha nhân sĩ võ lâm trung nguyên không gì hơn cái này, đàn ông chết hết rồi sao mà lại để một nữ tử lên ứng chiến, ta rất thương hương tiếc ngọc a.”
Mạc Sầu cắn chặt đôi răng ngọc, nàng không cho bất cứ nam tử nào coi khinh nàng. “ Xoẹt...” Một căn băng phách ngân châm được phóng đi, tốc độ nhanh kinh người.
“ Keng...” Hoắc Đã có sự chuẩn bị nên nâng quạt sắt đánh rơi, hắn mắng: “ Tiện nhân còn dám dùng ám khí.”
Cả hai cùng lao vào nhau chiến thành một đoàn.
Võ công Mạc Sầu cũng không yếu, ít nhất cũng không bị Hoắc đô khi dễ.
Đến gần ba trăm chiêu, Mạc Sầu phóng một căn ám khí, Hoắc Đô né tránh, tranh thủ cơ hội nàng quét ngang phất trần ngay lồng ngực hắn, phun máu tươi hắn bay ngược ra ngoài.
Lý Mạc Sầu trào phúng:“ Ta còn tưởng ngươi thực sự ghê gớm đâu hoá ra chỉ là cái gà mờ!”
Nói xong nàng quay người bước đi, đến trước người La Thừa nàng mỉm cười, một hành động chưa bao giờ xảy ra, lãnh diễm Lý Mạc Sầu đang cười: “ Ta lợi hại sao?”
La Thừa vỗ vỗ gáy: “ Lợi hại, lợi hại...”
Mạc Sầu vui vẻ a, cũng không hiểu cả thiên hạ nói nàng nghe không lọt tai, nhưng trước mặt người thanh niên này lại khác.
Vui vẻ nàng lại ra sau lưng hắn đứng.
Kim Luân tức giận, làm quốc sư như hắn xưa nay chỉ có phong quang, chưa từng thua thiệt trước một ai, bây giờ đệ tử của mình lại thua thiệt cho một người con gái, cơn giận này khó nuốt trôi.
Nhìn sang đệ tử thứ hai của mình, hắn hô:
---Nhĩ Ba ngươi lên lĩnh giáo bọn họ!
Đạt Nhĩ Ba gật đầu:“ Vâng thưa sư phụ!”
“ Cộc...cộc...” Từng bước chân nện trên mặt đất, đi lên diễn võ trường. Hắn đứng đó trên vai vác một căn chuỳ sắt.
Ánh mắt La Thừa trực nhảy, lòng gật đầu tán thưởng: “ kẻ này trời sinh thần lực, chả khác nào một đầu trâu!”
Trên đài cao, hắn hít thở sâu, ánh mắt kiêng nghị hét lớn:
---Ta Đạt Nhĩ Ba phụng mệnh sư phụ, xin được lĩnh giáo võ lâm đồng đạo, xin hãy bước lên trên cùng ta một trận chiến a!
Phía nhân sĩ bên Quách Tĩnh xôn sao. Một lúc sau có người đứng ra: “ Tại hạ Lang Trung chưởng môn Côn Luân phái, xin được lĩnh giáo các hạ...”
Nói xong bay lên trên, vũ khí sử dụng của người nọ là hai bánh răng lớn.
“ Keng...keng...” Tiếng kim thiết giao vào nhau, người nọ động tác rất nhanh, tấn công phần đầu Đạt Nhĩ Ba chiêu chiêu hung hiểm đòi mạng.
Hơn ba mươi chiêu, vẫn chỉ thấy Nhĩ Ba phòng thủ, như một toà núi lớn sừng sững không hề nhúc nhích.
Lực đạo chấn đắc làm người kia vừa đáp xuống đất lui về phía sau. Chớp lấy thời cơ Đạt Nhĩ Ba huy động chuỳ sắt đánh tới, chuỳ sắt lực đạo cực nhanh. Trong tích tắc đã vào trước mặt. Lang Trung không thể làm gì khác là lấy vòng sắt chắn lại...” keng gggg... Cr ắc..”
Tiếng xương cốt bị chấn vỡ ngay cả vòng sắt cũng biến dạng. “ Phụt...” Máu tươi vung vẫy, người nọ bay ra khõi diễn võ trường bất tỉnh.
Kim Luân Pháp Vương gương mặt hoà hoãn, trên môi treo một nụ cười:
---Trận này bên ta thắng, các người còn có ai cứ việc gọi lên trên!
Phía võ lâm nhân sĩ cùng Quách Tĩnh xôn sao.
“ Phần phật...” Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một bóng dáng thướt tha, bay nhẹ lên diễn võ trường, mặc cả bộ áo trắng, ánh mắt làn mi nhẹ nhàng. Cô gái đáp nhẹ xuống đất đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Từ bên dưới có âm thanh la vọng lên, cùng lúc một bóng người lướt lên bên trên:“ Cô cô, cô cô ta Dương Quá đây, ta rất nhớ ngươi!”
Dương Quá bay vụt lên trên, ánh mắt thâm tình nắm chặt tay Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ nhẹ nhàng nhìn lại thấy là Dương Quá, không lạnh không nhạt rút nhẹ tay lại: “ Ân, Dương Quá ta nghe nói nơi này là võ lâm đại hội, ta đến đây để tìm đến tin tức của người kia!”
Dương Quá ánh mắt buồn bã, muốn bước lên ôm Tiểu Long Nữ vào lòng nhưng lại không dám.
Phía dưới Kim Luân Pháp Vương nóng giận quát:
---Các ngươi người nào bên trên? Làm sao, làm sao loạn thất bát tao thành một đoàn!
La Thừa lười nghe tuồng kịch thâm tình của bọn họ, người muốn nhìn thấy cũng đã thấy, nhẹ nhàng đứng dậy hắn quay lưng đi.
Trên đài cao, ánh mắt Long Nữ không ngừng tìm kiếm, cũng không để ý phía dưới Kim Luân quát tháo.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng co rụt lại, bóng lưng đó rất, rất giống, chỉ không kiệp suy nghĩ nhiều nàng hét lớn:
---La Thừa, phải là ngươi hay không!
Bóng lưng nhẹ dừng lại...
La Thừa quay người trở lại, nhìn nàng.
Dương Quá bước lên một bước nhắc nhở nàng:
---Cô cô người đó chính là Ma Quân La Thừa!
Ánh mắt Tiểu Long Nữ chấn động, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, có câu nói của Dương Quá, nàng khẳng định, người này chính là người nàng muốn tìm.
“ Phần phật...” Dùng khinh công bay tới trước mặt La Thừa, ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào rương mặt nạ:
---Là ngươi sao?
Hắn nhìn nàng, cũng không biết là suy nghĩ gì, tâm tình nhẹ nhàng:
---Ân, là ta!
Tiểu Long Nữ chấn động, ánh mắt nàng chớp động, chỉ thấy trên má nàng chảy một giọt lệ.
---Là ngươi, là ngươi cuối cùng ta cũng tìm được!
Nàng rơi lệ cũng không biết vì sao nàng rơi lệ, nàng tìm hắn nữa năm, nàng không hiểu bản thân mình, hận thì hận nhưng nàng không bài xích cảm giác mà hắn mang cho nàng. Kể cả câu nói kia cũng đã mang cho nàng một tia ấm áp, trong đầu nàng chợt tái hiện gương mặt hắn, một khắc câu nói đó:“ Ta đã từng yêu ngươi!”
“ Choang...” Một thanh kiếm nhỏ xuất hiện trong ống tay áo nàng.
Tiểu Long Nữ nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng:
---Ta đã tìm được ngươi, giờ mạng ngươi là của ta!
“ Xoẹt...” Cầm kiếm phóng về phía hắn, chỉ thấy La Thừa nhẹ nhàng lắc đầu:
---Bây giờ không phải lúc!
“ Xoẹt...xoẹt...” Kiếm ảnh giăng bủa vây, chỉ thấy hình ảnh hắn đứng chắp tay sau lưng trong kiếm quang nhẹ nhàng né tránh từ từ lui về phía sau.
Dương Quá quát lớn:
---Không được tổn thương cô cô của ta, cô cô ta đến giúp người!
Nói xong Dương Quá xuất chiêu bay về phía La Thừa.
Trên hai ngón tay ngưng tụ một màng trọng lực, hắn kẹp lại kiếm Tiểu Long Nữ đang đâm về phía mình.
“ Keng...” Mũi kiếp đâm thẳng của Cô Long bị hai ngón tay phải của hắn định trụ.
Dù Long Nữ có dùng bao nhiêu lực cũng không thể bức ra kiếm của mình, cứ thế hai người đứng đó.
La Thừa nhàn nhạt liếc từ xa Dương Quá đang xông lại. Trên hai ngón tay trái, ngưng tụ một vòng trọng lực.
Dương Quá tấn công kịch liệt nhưng đều bị hắn đón đỡ.
Phía xa xa Hồng Lăng Ba nói với Lý Mạc Sầu: “ Sư phụ, chúng ta không giúp công tử sao?”
Mạc Sầu ánh mắt khó hiểu nhìn nàng:
---Ngươi xác định? Cho dù bây giờ ta và ngươi giúp sư mụi thì vẫn không phải hắn đối thủ, ta nhìn được hắn chỉ là đang trêu chọc nàng!
Phía xa xa La Thừa dùng một quyền nhẹ nhàng oanh bay Dương Quá “ Phanh...”
Dương Quá bay ra xa, trên miệng chảy ra một tia huyết.
Đứng dậy hắn muốn tiếp tục lao lên, thì đã có một cánh tay định trụ lại.
Đó chính là Quách Tĩnh, nhẹ nhàng nhìn hắn lắc đầu.
Dương Quá không ngốc, hắn hiểu dù có lao lên nữa cũng chỉ là bao cát cho La Thừa. Nhẹ nắm chặt nắm đấm cắn chặt răng.
La Thừa nhìn Long Nữ âm thanh nhẹ nhàng:
---Hận ta sao? Những gì ta nợ ngươi, ta sẽ dùng mạng để trả, nhưng không phải bây giờ!
“ Choang....leng keng...”
Kiếm Tiểu Long Nữ gãy thành bảy tám khúc rơi trên mặt đất.
Nàng nhìn hắn, lạnh lùng nói:
---Khi nào?
La Thừa mỉm cười: “ Tuyệt tình cốc ba tháng sau!”
Nói xong nhẹ nhàng hắn bước tới, trực tiếp bá đạo ôm nàng vào lòng, Tiểu Long Nữ giãy dụa:
---Khốn kiếp bỏ ta ra!
La Thừa trào phúng:
---Lại còn biết mắng người, lại mắng ta nữa sao?
Nói xong hắn lại nhẹ nhàng xiết thêm một chút ôm.
Long Nữ đình chỉ giãy dụa, để hắn nơi đó ôm mình thành một khối.
Dương Quá tức giận quát lớn:
---Khốn kiếp tặc tử buông ra cô cô!
La Thừa lười để ý, từ từ buông ra Long Nữ xoay lưng tiêu sái rời đi:
---Mạc Sầu!
Nhưng vừa cất được vài bước, đã nghe âm thanh của Kim Luân sau lưng:
---Ma Quân các hạ, đã đến nơi này, lão nạp cũng xin thỉnh giáo, chớ đi vội!
Ánh mắt trực nhảy, hắn nghiêng đầu nhìn Kim Luân:
---Ngươi? Muốn lĩnh giáo ta? Ngươi không xứng!
Kim Luân ánh mắt co rụt, gương mặt đỏ bừng, hắn rất tức giận chưa từng có ai dám xem thường hắn.
Lại nghe La Thừa nối tiếp một câu:
---Ta đứng nơi này, trực tiếp nhận một chưởng của ngươi, nếu ta nhúc nhích nữa bước chân, coi như ngươi thắng.
Ngông cuồng, cực kì ngông cuồng, trong mắt Kim Luân là vậy, nhưng thực sự La Thừa có vốn Luyến để cuồng.
---Hảo, hảo hảo....
Ba cái hảo tự được Kim Luân nói ra, hắn đứng dậy ánh mắt âm trầm nhìn La Thừa nơi đó, như nhìn một xác chết.
Một luồng khí tức tản ra, Kim Luân bước đến gần La Thừa.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn con mồi, vận nội công hai tay áp xúc chồng lên nhau.
Lúc này Kim Luân đã tu thành Long Tượng Bàn Nhược Công tầng tám.
Chỉ nghe hắn hô lớn:
---Long Tượng Bàn Nhược Công, Long Tượng Phệ Sơn.
“ Xoẹt...” Dùng vận tốc cực nhanh, hắn lao đến La Thừa, dùng hết mười thành công lực, chưởng ảnh khủng bố đập về phía La Thừa...