Editor: Tieu
Beta: Winnie
________
Lạc Trạm đã đi khỏi, Tiền Thân Hào cũng không kịp chạy theo. Sau khi hiệu trưởng rời đi, Lưu Mỹ Du ngẩng đầu, lập tức mở miệng kéo tay cậu lại: “Tiền Thân Hào, cô đã bảo em được rời đi chưa? Quay lại đây!”
“...”
Tiền Thân Hào đang chạy ra bên ngoài, bất đắc dĩ phải dừng lại quay vào văn phòng.
Lý do khiến cậu vâng lời như vậy vì bản thân là người nhà họ Tiền, không phải vì cậu sợ Lưu Mỹ Dung.
Tuy hơi nghịch ngợm nhưng cũng giống Lạc Trạm, cậu cũng hiểu được đâu là chân tình đâu là giả dối. Ví dụ như cô Lưu trước mặt đây, đã 50 tuổi, tóc phủ đầy hoa râm nhưng lại luôn toàn tâm toàn ý vì học sinh, điển hình của tuýp giáo viên không bao giờ vì việc cá nhân mà đối xử khác biệt với học sinh.
Mặc dù có chút dài dòng, nhưng Tiền Thân Hào chỉ có thể im lặng lắng nghe, giống như đang nghe bà của cậu ta cằn nhằn.
“Em và Lạc Trạm quen nhau đã lâu, lại hay đi cùng nhau. Em nói cho cô biết, em ấy vì chuyện gì mà sống chết không chịu nhảy lớp?”
Tiền Thân Hào gãi gãi đầu: “Hình như là vì một người.”
“Một người? Ai?” Vẻ mặt của Lưu Mỹ Du lập tức trở nên nghiêm túc: “Lạc Trạm có mâu thuẫn với người nào sao?”
Tiền Thân Hào bật cười: “Anh Trạm thì có thể mâu thuẫn với ai chứ? Anh ấy là người thông minh, nếu không giải quyết được mâu thuẫn, cũng có thể đem người gây mâu thuẫn đi giải quyết.”
“Đừng nhiều lời như vậy, em mau nói thật cho cô đi.”
Tiền Thân Hào đảo mắt, sau đó bước tới trước bàn Lưu Mỹ Du với dáng vẻ thần bí, khom người: “Em sẽ nói cho cô biết, cô đừng nói là em nói ra nha, nếu không anh Trạm sẽ lấy sách vở đập đầu em!”
“Được”
“Cô cũng biết anh Trạm lúc học cấp hai đã nghỉ học ba năm mà.”
“Ừm, cô có nghe nói qua. Năm 11 tuổi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong thời gian dài không nhìn thấy gì, vì vậy phải ở nhà và tạm nghỉ học trong ba năm đó.”
“Những gì cô nghe đều là tin đồn thôi. Năm đó, anh Trạm không bị mù mà là một người khác.”
“Còn Lạc Trạm thì sao...?” Lưu Mỹ Du giật mình, rồi cau mày: “Không đúng, trong hoạt động tình nguyện ở ngoài trường lúc học lớp mười, cô nhớ rõ ràng em ấy có biết chữ nổi.”
“Đúng, anh ấy có biết ạ. Ba năm tạm nghỉ học anh ấy không làm gì khác ngoài ở kế bên chăm sóc cô bé bị mù đó, mọi việc anh ấy đều tự làm. Để đồng cảm với cô bé, thậm chí anh ấy còn quấn băng vải quanh mắt làm người mù trong thời gian dài.”
Thật lâu sau Lưu Mỹ Du mới phản ứng lại: “Em nói em ấy vì một người, chính là cô bé bị mù này sao?”
“Anh Trạm cũng không có đề cập đến, nhưng em nghĩ vậy. Hơn nữa cô bé kia chỉ nhỏ hơn anh ấy tầm 3 - 4 tuổi, cô ấy đang học cùng khối với tụi em.” Tiền Thân Hào ngồi dậy, nhún nhún vai: “Sau này cô ấy được mẹ đưa sang nước ngoài để chữa trị đôi mắt, nhưng không trở lại. Anh Trạm chỉ đợi và đợi, chẳng ai biết chớp mắt đã sáu năm trôi qua.”
“Lạc Trạm không chịu nhảy lớp, cũng vì chờ cô bé?”
“Dạ.”
“...”
“Bây giờ cô đã biết anh Trạm thê thảm như thế nào rồi chứ? Cho nên cô đừng nói anh ấy mãi, cũng đừng làm liên lụy đến em... Nếu không có việc gì nữa, em xin phép đi trước nhé?”
Thấy Lưu Mỹ Du còn đắm chìm trong chuyện xưa, Tiền Thân Hào xoay người, lộ ra nụ cười gian xảo, sau đó rón ra rón rén đi ra bên ngoài.
Đáng tiếc trước khi cậu chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên giọng nói ảm đạm của người phụ nữ trung niên: “Chờ đã.”
Tiền Thân Hào cứng đờ, sững người quay đầu lại: “Cô Lưu, không phải, cô giáo Lưu, cô còn có việc gì sao?”
“Suýt chút nữa cô đã bị em lừa rồi.” Lưu Mỹ Du phụ hồi tinh thần, nở nụ cười kèm theo sự tức giận: “Lạc Trạm 11 tuổi tạm nghỉ học, 14 tuổi trở lại trường học, cô bé em nói nhỏ hơn em ấy 3 - 4 tuổi, lúc cô bé ra nước ngoài ít nhất cũng đã 10 tuổi?”
Tiền Thân Hào lau mồ hôi: “Cô xứng đáng là giáo viên dạy ngữ văn, khả năng khai thác thông tin thật sự rất tốt.”
“Đừng có tâng bốc nữa. Em tự nghe lời nói dối này của em xem, Lạc Trạm sẽ nhớ nhung một cô bé 10 tuổi tận 6 - 7 năm, đến bây giờ còn vì cô ấy mà không chịu thi đua cũng không chịu nhảy lớp?”
“Dạ, cũng không phải không có khả năng. Cô không nghe em nói cái từ kia sao.”
“Từ nào?”
“Từ đó, tên là gì... tên gì...”
Tiền Thân Hào nhân lúc Lưu Mỹ Du không để ý, tay đặt sau lưng len lén sờ lên tay nắm cửa, sau đó đè xuống.
Hai giây sau, cậu mỉm cười chạy ra ngoài hành lang, tiếng vọng vang lên: “Còn có thể là gì nữa, con dâu nuôi từ bé đó ạ!”
Đối mặt với khung cửa trống trải, Lưu Mỹ Du ngây người vài giây mới phản ứng được, tức giận đến lắc đầu không thôi.
***
Thứ ba tuần sau, tiết học thứ hai trong buổi sáng là môn Vật Lý.
Chỉ mới khai giảng được một tuần, chưa sắp xếp được thời gian học Thể Dục, 45 phút hoạt động tự do cũng đủ khiến các bạn học sinh hứng thú trước tiết học.
Chuyện này làm cho sắc mặt của thầy Vật Lý mới tới có chút khó chịu. Giảng xong bài học, thầy giáo Vật Lý không thể nhịn được nữa ném viên phấn trong tay vào khe bảng đen: “Mấy đứa đang ngủ ở hàng ghế sau, đứng dậy!”
“...”
Lời vừa được nói ra, học sinh các dãy bàn đầu cũng sôi nổi hẳn.
Mấy nam sinh hàng ghế phía sau miễn cưỡng chầm chậm đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Giữa đám học sinh đang chấp hành, duy nhất vẫn còn một người nằm sấp, nhìn vào đặc biệt chói mắt
Sau khi nhìn rõ vị trí và dáng người, biểu cảm của các học sinh đều thay đổi. Hầu hết ánh mắt bọn họ đều đổ dồn lên người thầy giáo dạy Vật Lý.
Dáng người giáo viên Vật Lý hơi cứng nhắc.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, thầy ấy cũng biết người nằm đó là Lạc Trạm. Thực ra trước được phân phó dạy ở lớp 11-1, ông cũng đã nghe qua “danh tiếng” của anh.
Thầy dạy Toán là người đầu tiên hỏi Lạc Trạm tại sao không nghe giảng, sau đó ngay lập tức diễn ra trận “đại chiến” chứng minh định lý Pitago.
Khi trận đấu kết thúc, vừa kịp lúc Lạc Trạm viết xong phương pháp chứng minh thứ 46 trước khi chuông tan học vang lên, thầy nghỉ phép và xin từ chức giáo viên trưởng của bộ môn Toán, tin tức ấy bấy giờ truyền khắp cả trường.
Cũng vì lý do ấy suốt cả năm học lớp mười, các giáo viên ngầm duy trì nguyên tắc: “Nếu không kích động sẽ tuyệt đối không kích động” về thái độ tiêu cực của Lạc Trạm đối với việc học.
Sau khi suy nghĩ, thầy dạy Vật Lý mới quyết định duy trì truyền thống tốt đẹp này.
Thầy nghiêm túc nói: “Còn ba phút nữa là tan học, các em sửa lại những câu làm sai trong đề thi cuối kỳ giống như tôi vừa giảng. Còn các em ngủ ở phía cuối phòng học ra ngoài với thầy!” Nói xong thì lập tức bước ra khỏi phòng học.
“...”
Các nam sinh ở hàng ghế phía sau nhìn nhau, có người mặt mày xám xịt đi ra ngoài, có người biểu cảm khó coi, có người thấp giọng chửi rủa như “anh hùng”, rồi đập mạnh sách vở lên bàn trước khi rời khỏi chỗ ngồi.
Một lúc sau vẫn có tiếng bàn ghế di chuyển. Nam sinh cuối cùng đứng dậy rời đi, người nằm sấp ngủ trên bàn sát hàng cửa sổ, chân dài cuộn tròn, giật giật, sau đó ngồi dậy.
Lạc Trạm ôm trán, uể oải rũ mắt.
Ngồi trước anh là Tiền Thân Hào, nghe thấy tiếng động cậu lập tức quay lại cười vui vẻ: “Trạm ca, anh tỉnh rồi à? Thầy cho mấy người ngủ đi ra ngoài để giáo huấn đấy.”
“?” Lạc Trạm híp híp mắt.
“Thật đấy, anh nhìn xem bọn họ đều đã đi ra ngoài.”
“...”
Lạc Trạm liếc mắt sang bên cạnh, quả nhiên thấy chỗ ngồi trống đi không ít.
Trong lúc ngủ say, âm thanh vụt qua bên tai hình thành tầng ký ức mơ hồ xuất hiện trong đầu, anh xác định Tiền Thân Hào không nói dối.
Lạc Trạm cau mày: “Thầy giáo mới?”
“Đúng vậy. Thầy Lưu dạy Vật Lý năm trước năm nay dạy khối mười, thầy này là người mới, cũng tự ước định không quấy nhiễu đến anh.”
“... Ừ.”
Lạc Trạm xoa xoa tóc, không cảm xúc đứng dậy đi ra ngoài.
Trên hành lang bên ngoài lớp học.
Lúc Lạc Trạm đi ra thầy Vật Lý đang chuẩn bị dạy bảo. Nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, vừa định lên tiếng mắng ngay lập tức bị nghẹn bởi gương mặt anh tuấn đang đứng đó.
“Lạc Trạm? Sao em lại ra đây?”
“Thưa thầy, anh Trạm cũng ngủ, thầy không cần bất công như vậy.” Có nam sinh nói thầm.
“Các em muốn so sánh với cậu ấy?” Thầy Vật Lý tức giận quay đầu: “Điểm cuối kỳ môn lý của em ấy không có điểm trừ, ai trong các em có thể giống cậu ấy, đừng nói ngủ trong giờ học, ngay cả không đến lớp học, thầy tuyệt đối không hỏi một câu.”
Các nam sinh á khẩu không trả lời được.
Thầy Vật Lý: “Lạc Trạm, không phải chuyện của em, em quay về lớp đi.”
“ Cô Lưu.”
“Cô giáo Lưu.”
Các nam sinh đứng ở hành lang ríu rít chào hỏi. Thầy Vật Lý sửng sốt, sau đó quay đầu đi tới phía cầu thang: “Cô Lưu, sao cô lại đến đây?”
“...”
Hai người đứng ở đó cách xa vài mét, có vẻ như đang nói về chuyện gì đó.
Trên hành lang, mấy nam sinh nhanh chóng tìm được đề tài mới: “Nữ sinh đứng ở lớp cũ là ai, chưa từng thấy qua?”
“Hôm qua trong văn phòng cô Lưu, tôi nghe nói có một học sinh mới chuyển đến trường chúng ta, có thể là cô ấy.”
“Wow, cô ấy vừa mới quay lại, dáng người rất xinh đẹp!”
“Thật không?”
Trước khi để đám nam sinh này làm náo loạn, thầy Vật Lý đã quay lại: “Hôm nay các em gặp may đấy, quay vào phòng học đi.”
Có cô Lưu ở sau bảo vệ, các nam sinh không dám lỗ mãng, chỉ có thể tiếc nuối trở về phòng học.
Khi Lưu Mỹ Du bước vào, chuông vào lớp đã vang lên, cô trừng mắt liếc nhìn những nam sinh ở hàng ghế phía sau chưa kịp vào chỗ: “Không cần ngồi, thầy Vu cứ phạt đi. Lớp chúng ta có bạn học mới vừa chuyển đến, mấy người các em đứng vậy hoan nghênh cũng được.”
Lạc Trạm vừa vào hàng cuối cùng, lười biếng nâng mắt lên.
“Bạn học Lam Đinh.” Lưu Mỹ Du quay người, vẫy vẫy tay về phía ngoài cửa: “Em vào đi.”
“...”
Dưới ánh mắt tò mò hoặc mong đợi của các học sinh, một bóng người bước vào phòng học.
Cô gái bước vào rất lặng lẽ, tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trên người mặc áo sơ mi và váy màu xanh đậm - đồng phục của trường trung học cơ sở Nhất Trung thành phố K, lộ ra phần chân trắng như tuyết dưới lớp váy dài qua đầu gối.
Áo sơ mi được gom lại trong chân váy, phác họa bầu ngực hơi nhô ra cùng chiếc eo thon thả, chiếc nút áo được thắt một cách nghiêm chỉnh phía trên cùng, lộ ra một đường cong nơi cổ đẹp đẽ và mong manh ở đường viền cổ áo.
Khi dừng lại, cô ấy có chút khẩn trương, ngón tay nhỏ nhắn siết chặt cặp học sinh trước mặt, mím chặt môi một lúc, sau đó ánh mắt từ từ chậm rãi nhìn lên, mi mắt khẽ rung.
“Xin chào, tớ tên là Lam...... là Lam Đinh.”
Yên tĩnh vài giây, cả lớp ồn ào trở lại.
Tiền Thân Hào ngồi trước bàn Lạc Trạm hồi phục tinh thần, kích động quay đầu, ngã người ra sau vỗ bàn: “Anh Trạm, anh Trạm! Anh mau xem, tiểu tiên nữ!”
Lạc Trạm đứng dựa tường mơ màng sắp ngủ, trong tầm mắt không phòng bị đụng phải gương mặt to của Tiền Thân Hào đang tiến đến, nhắm nửa mắt, đẩy cậu về chỗ một cách vừa thờ ơ vừa ghét bỏ.
“Không xem.”
“Thật sự là tiểu tiên nữ, không lừa anh đâu!”
“Không có hứng thú.”
“?... Anh tuổi còn nhỏ mà tính tình lạnh nhạt như vậy, chỉ sợ anh bị bệnh đấy, tốt nhất nên chữa trị sớm, sau này có hối hận thì cũng đã muộn...”
Sự phấn khích của Tiền Thân Hào khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp không phải ngày một ngày hai và Lạc Trạm đã quen với điều đó.
Lúc này anh dứt khoát xem như không nghe thấy, chỉ rũ mắt nhìn xuống, chờ đợi tiết mục “chào đón bạn học mới” trôi qua.
Trước khi sự kiên nhẫn của anh đạt đến cực hạn, cuối cùng cũng nghe được lời kết của Lưu Mỹ Du: “Lam Đinh, mắt em không tốt, hay ngồi chỗ trước mặt này nha?”
“... Thưa cô.”
Giữa lớp học ồn ào, giọng cô gái khẽ vang lên, mang một chút run rẩy, căng thẳng khó nhận ra: “Em có thể, ngồi ở bên kia được không?”
Sau khi cô gái nói xong, âm thanh trong phòng học từ cao chuyển thấp, từ loạn về tĩnh.
Cho đến khi hoàn toàn im lặng.
Đứng dựa vào bức tường ở hàng cuối cùng, Lạc Trạm uể oải rũ mắt xuống. Lặng đi vài giây, anh lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Lạc Trạm lạnh lùng nâng tầm mắt lên.
Cô gái nhỏ cứ thế lọt vào tầm mắt của anh. Dáng người gầy gò, làn da trắng nõn, giống như một thiên sứ trắng mỏng manh, không cẩn thận là có thể bị người ta bóp nát.
Chỉ có đôi mắt đen và đôi tay mảnh khảnh, đang nghiêm túc lại cố chấp...
Chỉ về phía anh.
Hết chương 2.