Nhâm mẫu làm chủ, mồng chín tháng này hai người bái đường thành thân.
Bất quá chỉ còn sáu ngày, chớp mắt là tới, làm cho Tiểu Lượt rảnh nghĩ đến
chuyện khác, nàng thường nhớ tới lúc vừa gặp Du ca ca nhưng nhận ra
nhau, mặc dù ở giữa có chút mờ mịt, có chút chua xót cùng ủy khuất,
nhưng sau lại rất ngọt ngào.
Bây giờ tạo hóa cũng làm cho người
ta thể theo được! hôm qua nàng vẫn là tên tiểu tử Tiểu Lượt, hôm nay
nàng là tân nương của Du ca ca.
Ngày mồng chín này, lão thiên gia dường như hài lòng lắm, sáng sớm trời vẫn trong xanh thoáng đãng, ai
ngờ giờ tỵ vừa đến, tân nương vừa bước lên kiệu hoa, đột nhiên xuất vài
tiếng sấm vang.
Trong lòng Tiểu Lượt khỏi rung động, xốc khăn đỏ
lên, nhìn lên trời “Cha nương, con biết là hai người tiễn con lên kiệu
hoa phải ? Cha, nương…”
Vừa dứt lời, mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời, trong nháy mắt chung quanh bị màu xám xịt che phủ.
“Du ca ca, cha và nương nghe được, bọn họ nghe được, muội vui…” Tiểu Lượt nhịn được lớn tiếng khóc.
Thiên Du lấy tay đặt lên miệng cũng hướng lên trời hô to “Cha, nương, con cố
gắng bảo vệ Xảo muội muội tốt, xin hai người yên tâm!”
Mây đen kéo , trả lại bầu trời mảnh trong xanh, mọi người ai cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc.
“Tốt lắm, tiểu thư đừng khóc, làm phấn trôi hết rồi” Dung bà ngoài cầm lấy
cái khăn tay Tiểu Lượt, lần nữa trùm lên đầu cho nàng, đỡ nàng ngồi vào
trong kiệu, cũng quay lại nhắc nhở Thiên Du “Nhâm thiếu gia, mau khởi
kiệu, đừng làm chậm trễ giờ lành.”
Thiên Du cưỡi ngựa trắng, tiếng nhạc vang lên phía sau, đoàn người rước dâu chậm rãi tiến về Bạch Vân sơn trang.
ra ngồi kiệu hoa lắc lắc thoải mái như vậy, đường như vậy mà đến nhà
chồng, nhất định là đem những gì trong bụng ói ra hết. cũng khó trách
tân nương phải đội khăn trùm đầu, chắc là sợ quan khách nhìn thấy vẻ mặt thất sắc của dâu, hoảng sợ đến thể ngồi lại uống rượu.
bao lâu sau, Tiểu Lượt như là con mèo bị hôn mê, há miệng ngáp cái, ở trong kiệu đánh giấc.
Gì! phải là Bạch Vân sơn trang bái đường cùng Du ca ca sao? vì sao lại quay về cầm kiếm sơn trang?
Tiểu Lượt thân hỷ phục đỏ tươi, cầm lấy khăn trùm đầu, vừa kêu Du ca ca vừa
tiến vào đại sảnh, khi nàng bước đến bình phong trăm điểu kia, lại nhìn
thấy đôi mắt hung tàn của hắc y nhân, cầm đao từng bước tiến về phía
nàng.
cần…. Tiểu Lượt bị đánh thức, mới phát kiệu hoa được đặt xuống. ra vừa rồi chỉ là cơn ác mộng.
Khi màng kiệu hoa bị xốc lên nàng nhanh chóng đem khăn trùm lên đầu, được
bà mối nâng ra khỏi kiệu hoa, cũng nắm chặt đầu hồng ti khác, theo Thiên Du vào trong.
Kì quái? Tiểu Lượt buồn bực trong lòng nghĩ, từ
khi nhận ra Du ca ca đến giờ vẫn mơ thấy ác mộng này nữa, sao ngày vui
hôm nay lại thấy? nhưng trong mộng vừa rồi cùng với những giấc mơ trước
giống, trong mộng người là bộ dáng tân nương, mà phải là bộ dáng trước
kia của nàng, hơn nữa hôm nay là hung thủ hướng nàng tới.
kì quái! Hay là… Là cha nương cảnh báo cho nàng, hung thủ hôm nay có xuất , kêu nàng cẩn thận chút?
mải suy nghĩ, khi chân nàng sắp bước vào chậu than trước cửa, Thiên Du đúng lúc kéo nàng lại, giọng “Muội suy nghĩ cái gì?”
“Nghĩ đến huynh thôi!” Tiểu Lượt giọng trả lời “ hy vọng có thể quăng mấy cái lễ nghi rườm rà này, mau mau kết thúc.”
Thiên Du ngầm nắm lấy bàn tay bé của nàng, nhu tình mật ý trả lời “Ta cũng vậy.”
Lúc này có người báo canh giờ đến, hai người chuẩn bị bái đường.
Phút chốc, Thiên Du liền buông tay Tiểu Lượt ra, hai người đứng sóng đôi nhau ở giữa đại sảnh.
“Nhất bái thiên địa”
Hai người cùng quay ra hướng bên ngoài bái lạy.
“Nhị bái cao đường.”
Lúc hai người xoay người lại, chuẩn bị hành lễ với vợ chồng Nhâm gia ngồi
ngay ngắn tiền đường, bất ngờ gió mạnh thổi vào, làm cái khăn hỷ đầu
Tiểu Lượt bay lên, bay thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại mặt Nhâm
phụ, chỉ còn lộ ra đôi mắt.
Tiểu Lượt ngẩng đầu nhìn về phía
trước, đột nhiên toàn thân chấn động, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Nhâm phụ, toàn thân run rẩy.
“Xảo muội muội, bất quá chỉ là trận gió, làm sao muội lại bị dọa như vậy?” Thiên Du lo lắng hỏi “Có phải thoải mái hay ?”
Tiểu Lượt nhanh chóng bắt lấy tay Thiên Du, vội vàng hô “Du ca ca, …. chính
là…” đến đây nàng bỗng giật mình nhớ đến chính là cha của Du ca ca.
Tiểu Lượt lập tức buông tay Thiên Du ra, hai mắt đẫm lệ nhìn , tâm rất đau.
Thiên Du thấy nước mắt của Tiểu Lượt, giật mình hỏi “Xảo muội muội, rốt cục
là xảy ra chuyện gì, để muội khóc thương tâm như vậy?”
Tiểu Lượt vẫn khóc, trong lòng lại oán hận ông trời, vì sao muốn đùa giỡn vận mệnh người khác như vậy?
Nhâm phụ cầm lấy khăn trùm đầu, về phía Tiểu Lượt
“Ngươi….ngươi … cần lại đây.” Tiểu Lượt liên tục lùi lại phía sau.
“Xảo muội muội, ông ấy là cha ta, sau khi bái đường ông ấy cũng là cha muội, muội cần sợ ông ấy.” Thiên Du trấn an
“ vĩnh viễn cũng phải là cha muội.” Tiểu Lượt oán giận
“Tiểu Lượt, muội làm sao có thể lễ phép với cha ta như vậy, làm ta thương tâm.” Thiên Du khổ sở
“Du ca ca, cha huynh…. Cha huynh ông ấy….” nàng có thể sao? trong lòng Tiểu Lượt hò hét: cha nương, hung thủ là cha của Du ca ca sao?
“Thiên Du, ta thấy vợ của con rất chán ghét cha của con?” Nhâm phụ mất hứng ,
đem khăn đỏ trong tay vứt xuống, quay trở lại ghế ngồi.
“Cha, phải như thế…” Thiên Du lo lắng , cũng quay sang Tiểu Lượt, trách mắng “Xảo muội muội, mau xin lỗi cha .”
“…” Tiểu Lượt hoa lê đái vũ, liên tiếp lắc đầu (khóc như mưa rồi)
“Thiên Du, ta thấy tinh thần của Xảo Sơ ổn định, con có muốn đem hôn nhân này dời lại hay ?” Nhâm mẫu quan tâm
“ cần, nương, hôm nay con phải cùng Xảo muội muội bái đường.” Thiên Du nhặt khăn trùm đầu đất lên
“Xảo muội muội, đến đây, đem khăn này đội lên, sau khi chúng ta bái cha mẹ, chúng ta chính là vợ chồng.”
“ cần.” Tiểu Lượt vung khăn trùm đầu ra, hai mắt đẫm lệ, cứng rắn “Du… ca ca… muội thể…cùng huynh… kết làm vợ chồng…”
“Vì sao?” Thiên Du thể chấp nhận chuyện xảy đến, hai tay phẩn nộ nắm lấy bả vai rung rẩy của nàng, khó khăn hỏi “Xảo muội muội, hôm nay muội rốt
cục là bị cái gì?”
“Muội… bởi vì…bởi vì…” Tiểu Lượt oán giận nhìn Nhâm phụ cái, thương tâm chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang.
“Xảo muội muội…” Thiên Du muốn đuổi theo Nhâm phụ gọi lại.
“Thiên Du, con cưới dâu tốt, hôm nay thế nhưng để Bạch Vân sơn trang ta mất
mặt mũi như vậy.” Nhâm phụ lạnh lùng bỏ lại câu sau đó phất tay áo bỏ .
Sau khi Tiểu Lượt thương tâm chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang, dọc đường , Thạch Lỗi luôn ở sau lưng nàng.
“Tiểu Lượt” Thạch Lỗi kêu nàng tiếng
Tiểu Lượt quay đầu thấy ánh mắt đồng tình của Thạch Lỗi dựa đầu vai khóc
“Ta hiểu, ta hiểu…” chính là chỉ lặp lại câu kia
Cảm xúc Tiểu Lượt nhất thời dâng lên, nhịn được lớn tiếng khóc
Chờ Tiểu Lượt khóc mệt, cũng gì với nàng, chỉ đem nàng thất hồn lạc phách về vọng xuân lâu.
Sau khi Phù Dung về từ Bạch Vân sơn trang, đứng ngồi yên qua lại, lúc này thấy Thạch Lỗi đưa Tiểu Lượt về tới nàng mới an tâm.
Thạch Lỗi vài tiếng với Phù Dung sau đó rời .
Phù Dung lấy cái khăn mặt đến, lau khô khuôn mặt khóc ướt của Tiểu Lượt.
Tiểu Lượt tùy ý để Phù Dung lau chút, hỏi “Phù Dung tỷ, Thạch đại ca đâu?”
“ có việc phải ra ngoài, giao muội cho ta, là trước lúc trở về ta phải trông chừng muội, để muội ra ngoài.” Phù Dung
Tiểu Lượt cúi đầu gì
Phù Dung liếc mắt xem xét Tiểu Lượt chút hỏi “Tiểu Lượt, muội nhận ra hung thủ phải ?”
Tiểu Lượt giật mình cái “Phù Dung tỷ…”
“Vừa rồi lúc bái đường thành thân, lúc trận gió kia thổi bay khăn trùm đầu
của muội, mặt muội có hoảng sợ và tuyệt vọng, cùng với thần sắc ngưng
trọng của Thạch Lỗi, ta liền đoán được.”
“Phù Dung tỷ, ta nhận ra được hung thủ.” Tiểu Lượt vẻ mặt ảm đạm, trầm trọng
“Là Nhâm lão gia phải ?”
Tiểu Lượt lại kinh ngạc nhìn Phù Dung.
Bộ dáng của Phù Dung giống như là có gì, cười “Tỷ chỉ nhìn sắc mặt của
muội. lúc muội nhìn bộ dáng của Nhâm lão gia, vẻ mặt giống như kinh
ngạc, lại như hận thấu xương. Lúc muội nhìn Nhâm thiếu gia, lại là bi
thương cùng tuyệt vọng. tỷ liền hiểu chuyện gì xảy ra.”
Sau khi Phù Dung như vậy, tảng đá trong lòng Tiểu Lượt nhất thời chuyển đổi, toàn thân vô lực dựa lên vai Phù Dung, giọng
“Phù Dung tỷ,… muội… hy vọng là mình nhận nhầm người, người kia… phải là cha của Du ca ca…”
“Tiểu Lượt, nếu như vậy, tại muội có tính toán gì ?”
“Muội… muội biết…”
“Chuyện này có quan hệ với tương lai của muội và Nhâm thiếu gia, muội phải có chủ ý.”
“Muội cũng biết nên làm gì bây giờ, nếu hung thủ là cha của Du ca ca, vậy…”
“Muội im miệng cho ta, ta cho muội nghĩ như vậy. nếu như cha nợ tiền, con trả như vậy có chút đạo lý, nhưng đây là chuyện có liên quan đến mạng
người. ông ấy giết người ông ấy đền mạng, cùng con mình có quan hệ chút
nào. Muội có nghe hay ?”
“Phù Dung tỷ, muội biết Du ca ca có quan hệ gì trong chuyện này, nhưng lúc muội nhìn thấy huynh ấy, tự chủ được
nhớ đến hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia.”
Trong lòng Phù
Dung là vội muốn chết. Tiểu Lượt này bình thường bộ mặt cợt nhã, giống
như quan tâm, thế nhưng vừa liên quan đến chuyện quan trọng, nàng so với với người nào cũng chú ý chuyện vụn vặt nhiều hơn.
“Tiểu Lượt,
muội suy nghĩ chút, Du thiếu gia vì tìm muội khắp thiên sơn vạn thủy,
chịu ít đau khổ mới có thể gặp muội. còn có, lúc trước muội trúng độc,
mặt còn nhăn cái, dùng miệng mình hút độc ra cho muội, cũng nghĩ tới
mình có thể vì thế mà trúng độc, loại dũng khí bất chấp tất cả này, nếu
vì chẳng ai làm được đâu.”
“Phù Dung tỷ, muội hiểu tình cảm của Du ca ca, nếu hôm nay muốn muội dùng mạng để cứu huynh ấy muội cũng do dự đồng ý.”
“Muội có thể nghĩ như vậy là được rồi. Tiểu Lượt, nghe tỷ , con người sinh ra đời này gặp được người lòng đối đãi với mình, chính là phúc phần tu
được. mà muội cùng Du thiếu gia càng khó có được, hai người từ ở chung
chỗ, sau đó tách ra mười năm lại có thể gặp lại, đây là có thể tu hơn
ngàn năm, vạn năm mới có thể nắm tay nhau như vậy. muội ngẫm lại xem,
đời này, có bao nhiêu đôi có tình chung được tới cả đời, muội là người
thông minh lanh lợi, hẳn là càng quý trọng phần tình duyên này.”
Tiểu Lượt cũng hiểu được đạo lý này, nhưng dễ dàng làm rất khó. Nàng bất đắc dĩ thở dài, nghĩ rằng, hôm nay nàng cùng Du ca ca thành thân thành, hết thảy cũng chưa thành, nàng vẫn là Tiểu Lượt ngây thơ, trước mắt Du ca
ca nàng có thể vẫn là Xảo muội muội xấu tính.
“Tỷ thấy muội cũng
mệt mỏi rồi, nghĩ ngơi . Vừa rồi muội thương tâm chạy ra khỏi đại sảnh,
làm cho Nhâm thiếu gia sợ hãi, tỷ nghĩ nhất định sắp đuổi tới đây tìm
muội, đến lúc đó muội hãy đem mọi chuyện với , để hai người có thể đồng
tâm đối mặt với chuyện này.”
Sau khi Phù Dung ra ngoài, Tiểu Lượt cởi giá y ra, cả người mệt mỏi nằm xuống.
Nhưng vừa nằm xuống gối, lại tự chủ được nhớ tới cảnh cha mẹ nàng nằm vũng
máu, xung quanh là hai mươi mấy mạng người Âu Dương gia, cùng với đôi
mắt hung tàn của hắc y nhân. Lập tức lại nhớ tới đôi mắt thâm tình của
Du ca ca, cùng nụ hôn dịu dàng… trong đầu Tiểu Lượt luân phiên hình ảnh
thê thảm cùng ngọt ngào, làm đầu nàng muốn vỡ ra, thống khổ chịu nổi.
Nàng đem mặt chôn trong gối, hô “Cha mẹ con nên làm gì bây giờ?”