“Huynh hỏi Tiểu Lượt à?” – Phù Dung quyến rũ liếc mắt dò xét, đùa “ nghĩ râu đại hiệp cũng có sở thích như vậy?”
Thiên Du đầu tiên ngẩn ra, sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ, vì thế xấu hổ “Phù Dung nương, nương hiểu lầm rồi. Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Lượt thoạt nhìn thiên chân vô tà, tâm mắt nhìn giống nương, thường làm cho người ta cảm thấy giống nam hài.”
“Lời này nếu để cho Tiểu Lượt nghe thấy, tính sổ với huynh đấy, đệ ấy rất để ý người ta mình ẻo lả có khí khái nam tử.”
“Chính là số thời điểm ta nhịn được có ý nghĩ như vậy.”
“Râu đại hiệp, mỗi lần huynh đến vọng xuân lâu tìm Phù Dung, đều là chuyện người khác, chẳng lẽ huynh thể đem ánh mắt dừng lại người ta chút hay sao?”
“Này....” – Thiên Du xấu hổ biết trả lời như thế nào, liền cúi đầu uống rượu.
Phù Dung che miệng cười, cũng rót rượu cho , “Chỉ đùa với huynh thôi. Râu đại hiệp, tuy rằng huynh chưa bao giờ chuyện của bản thân mình, chỉ dựa vào ngôn ngữ, cử chỉ của huynh, ta cũng đoán được huynh xuất thân ở gia đình gia giáo, làm sao có thể coi trọng nữ tử thanh lâu như ta chứ?”
“Phù Dung nương, nương ngàn vạn lần đừng vậy, từ trước đến giờ các nương phong trần, trời sinh có bộ dáng nghĩa hiệp so với những người tự xưng là nghĩa hiệp còn tốt hơn. Ta tới vọng xuân lâu tìm nương, phải là tới tìm hoan, mà là tìm bằng hữu chuyện.”
“Nhìn huynh khẩn trương kìa! Ta hiểu được suy nghĩ của huynh, hơn nữa ta cũng coi huynh như khách nhân bình thường, nếu đêm hôm đó huynh ở chỗ ta qua đêm, có thể xảy ra chuyện gì sao?”
đến chuyện này, lòng Thiên Du liền băng khoăn.
Lúc này Tiểu Hoa mang rượu tiến vào.
“Tiểu Hoa, nơi này cần muội hầu hạ, tìm Tiểu Lượt, với đệ ấy có râu đại ca của đến đây!”
Tiểu Hoa rồi, Phù Dung hỏi “Hôm nay muốn nghe khúc gì đây?”
“Hôm nay chỉ tới chuyện, nghe khúc.”
“Ta hiểu được, nếu huynh giải đáp được chuyện mình thắc mắc thoải mái.” – Phù Dung cầm lấy con cua, thuần thục tách ra, lấy ra gạch cua để lên đĩa trước mặt Thiên Du, sau đó suy nghĩ trong chốc lát, rủ rỉ “ biết Tiểu Lượt là người ở đâu tới, mười năm trước đệ ấy....”
... ....
Tiểu Lượt ngồi cánh cửa, hai tay nâng cằm, ngẩn người nhìn ánh trăng.
Đây là tình hình gì a? Mở mắt, trong lòng nghĩ đến Râu đại ca, ngắm mắt, cũng nghĩ đến Râu đại ca, sáng cũng nghĩ, chiều cũng nghĩ, chẳng lẽ thích người là như vậy sao?
Ai! Nếu cứ tiếp tục nghĩ tới Râu đại ca, nàng bị lộ ra tính tình thiếu nữ, đến lúc đó nàng xong đời!
Tiểu Hoa tới, từ phía sau chụp lưng của Tiểu Lượt cái, kêu lên “Tiểu Lượt, huynh phát ngốc cái gì? Từ xa ta nghe huynh than thở lớn, có phải lại rước lấy phiền toái rồi hay ?”
“ liên quan tới muội! , đừng làm phiền ta.”
“Muội đến đây để là râu đại hiệp đến, có tính là phiền huynh hay ?”
“Râu đại ca đến đây!” – Tiểu Lượt nhảy nhót đứng lên, chân bước ra khỏi cửa, còn chưa chạm đất lại rút trở về “Ta cũng phải nương ở vọng xuân lâu, vì sao huynh ấy đến đây ta phải bồi huynh ấy? Dù sao cũng có Phù Dung tỷ tỷ bồi là đủ rồi.”
“Tiểu Lượt, huynh nháo cái gì kì hoặc như vậy a? Mau , người ta chờ huynh lâu.”
“Ta , Tiểu Hoa, muội , đừng phiền ta xem sách.” – Tiểu Lượt vào phòng, đem cửa đóng lại, lại cầm sách lên đọc. Trong lòng lại nghĩ Lý Thanh chiếu từ này lại khó hiểu, mới hạ mắt, lại suy nghĩ....
Tiểu Lượt than thở tiếng, buông sách xuống, cầm lấy cái gương , nàng nhìn khuôn mặt trong gương xuất thần. Khuôn mặt này... đột nhiên, mắt nàng sáng ngời, bỗng đứng dậy, ra cửa phòng.
“Tiểu Lượt, trễ thế này, con còn muốn ra ngoài sao?” – tiếng Dung bà ngoại cách vách truyền đến.
“Con cũng có đâu, chỉ là tản bộ trong sân. Bà ngoại, bà ngủ , đừng quan tâm con, buổi tối nhiều, con mệt mỏi mới có thể ngủ ngon.”
Tiểu Lượt ở ngoài phòng bà ngoại đợi lúc lâu, nghe thấy tiếng ngáy đều đều của bà, mới nhàng ra khỏi phòng, mở cửa bên hông tiểu viện, bóng dáng nhàng lách ra ngoài.
Ngày lễ nữ nhân kia, khi nàng mặc thân nữ trang, Tiểu Lượt liền cảm thấy bản thân mình giống người, lúc ấy nàng nhất thời nghĩ ra, đêm nay tự mình soi gương, lúc này nàng mới giật mình nhớ tới, nguyên lai nàng lớn lên giống với nữ nhân trong bức họa ở cầm kiếm sơn trang.
Tiểu Lượt vào cầm kiếm sơn trang, kinh ngạc chăm chú nhìn nữ nhân trong bức họa, cảm giác trong lòng ngày càng mãnh liệt. Đây là vì sao?
Dần dần, bức họa in bóng đen, Tiểu Lượt kinh hoàng quay đầu lại, thấy hắc y nhân che mặt, lộ ra đôi mắt hung tàn nhìn nàng.
“Ngươi....”. Tiểu Lượt kinh hãi nhìn hắc y nhân, mặc dù trong bóng tối, bất quá đôi mắt giống như nàng nhìn thấy ở nơi nào? Tiểu Lượt muốn nhớ ra, nhưng đầu lại đau quá.
“Ngươi nhận ra ta đúng ?”
“Ta nghe hiểu ngươi gì? Ngươi che mặt làm sao ta có thể biết ngươi?” Tiểu Lượt nhìn chăm chú , lấy được chút dũng khí nàng hỏi “Rốt cục ngươi là ai?”
“Đừng giả bộ với ta, ta biết ngày đó ngươi nhìn thấy rồi.” – hắc y nhân lạnh lùng “năm trước khi tin cầm kiếm sơn trang được tu sửa tung ra, ta nghĩ ngươi nhất định xuất , ngoài suy đoán của ta, đêm nay ta thất thủ, lại để cho ngươi chạy thoát.”
cần giải thích thêm, hắc y nhanh đánh chưởng lại đây, Tiểu Lượt thông minh chớp mắt lui vài bước, đến khi dựa vào tường, còn đường lui.
“Ta và ngươi thù oán, ngươi vì sao muốn giết ta? Ngươi đến tột cùng phải....ai!”
“Ta tiễn ngươi và cha mẹ mình đoàn viên.” Đao trong tay hắc y nhân chém tới Tiểu Lượt , nàng né kịp bị chém đao vào vai, nhất thời máu chảy như xối.
Tiểu Lượt kinh hoàng luống cuống, nhịn đau hai chân vận khí, phá cửa sổ mà ra.
Đêm u, phố im ắng, Tiểu Lượt dùng toàn lực chạy trốn, nhưng hắc y nhân kia nhanh, nháy mắt vượt qua Tiểu Lượt.
Tiểu Lượt sợ hãi chảy nước mắt, trong lòng hò hét: Râu đại ca, huynh vì sao muốn tìm Phù Dung tỷ, đến cứu ta, ....huynh mau đến cứu ta a....
Đột nhiên phi tiêu bắn trúng lưng Tiểu Lượt, ngay lập tức nàng té nhào xuống, cuối cùng cũng thể chạy nữa.
“Nhìn ngươi muốn chạy đâu.”
Tiểu Lượt kinh sợ nhìn thanh đao lạnh ngắt của hắc y nhân ngày càng đến gần nàng, mắt thấy nó sắp chém lại đây, đột nhiên có ánh kiếm xuất đem đao chặn lại, đao kiếm giao nhau, chẳng phân biệt được cao thấp.
Trong bóng đêm, Tiểu Lượt nhận ra người cứu nàng là nam tử mặt đen kia. Thừa dịp hai người quyết đấu, Tiểu Lượt kéo thân thể mình về vọng xuân lâu.
--- ----
Sau khi Phù Dung xong chuyện năm đó Tiểu Lượt vào vọng xuân lâu như thế nào, Thiên Du trầm ngâm lúc, hỏi “Tiểu Lượt họ gì? Tên là gì?”
“Ai biết a! khi lưu lạc thanh lâu, ai cũng muốn đem tên mình cùng cha mẹ chôn dấu, cho nên ai cũng gọi Tiểu Lượt, Tiểu Lượt, cũng đâu có gì lạ. Râu đại hiệp, chẳng phải huynh cũng muốn người khác thấy mặt của mình sao?”
“Ta có nguyên nhân của mình....”
“Binh” tiếng, cả người Tiểu Lượt đầy máu ngã nhào xuống.
Phù Dung mặt biến sắc kinh hoảng hô “Tiểu Lượt, này....chuyện gì xảy ra?”
Thiên Du đỡ Tiểu Lượt lên từ đất, hỏi “Tiểu Lượt, là ai đem đệ thương như vậy?”
Tiểu Lượt hé mở đôi môi còn chút máu, run rẩy hồi lâu, mới suy yếu kêu tiếng “...ca...” cả người liền ngất .
“Tiểu Lượt, ... ở nơi nào biến thành cái dạng này?” – Phù Dung hoảng loạn “Đúng rồi, báo cho Dung bà ngoại, Tiểu....”
Khi Phù Dung chuẩn bị kêu Tiểu Hoa thông báo cho Dung bà ngoại , liền bị Thiên Du ngăn lại.
“Phù Dung nương, để ta kiểm tra thương tích của Tiểu Lượt, trước tiên đừng làm kinh động đến người nào.”
“Đúng, huynh đúng! Nếu bà ngoại nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Lượt, bị dọa bệnh mới là lạ.” – Phù Dung .
Thiên Du ôm lấy Tiểu Lượt, để đầu nàng dựa lên vai mình, rất nhanh rút phi tiêu ra.
“ đáng ghét, thế nhưng hạ độc lên đây, ý định đưa người khác vào chỗ chết.” – Thiên Du căm giận .
“Này...” – Phù Dung rùng mình, lo lắng hỏi “vậy Tiểu Lượt có phải thể cứu được hay ?”
Thiên Du kiểm tra mạch tượng, trấn an “Còn chút hơi thở, chỉ cần trước khi độc vào tim, đem độc hút ra, Tiểu Lượt sao.”
Thiên Du đem thân thể Tiểu Lượt lật qua, cởi bỏ vạt áo, đem quần áo dính máu của nàng cởi ra, lộ ra vai tuyết trắng cùng với cái yếm đỏ tươi, làm Thiên Du ngây ngẩn.
Tiểu Lượt là nương! Này ...sao lại có chuyện như vậy? Thiên Du gỡ dây cột tóc của Tiểu Lượt, mái tóc rối xõa xuống, lộ khuôn mặt tinh tế, đoan trang, làm Thiên Du kích động như điên.
Khi Phù Dung bưng chậu nước tiến vào, thấy Tiểu Lượt trong ngực Thiên Du khỏi chấn động.
“Này... Tiểu Lượt là nữ nhân, ... làm sao lại có chuyện như vậy? Chuyện này,... rất....rất vô lý.”
“Trước đừng gì, cứu người quan trọng hơn.”
Thiên Du chút cũng do dự, đem miệng áp vào miệng vết thương của Tiểu Lượt, hút ra ngụm lại ngụm máu đen, cho đến khi vết thương chảy ra máu đen nữa mới dừng lại, sau đó lấy ra lọ Thất ngọc lộ của Côn Lôn rắc tại miệng vết thương.
Phù Dung đưa tới cái khăn ướt, Thiên Du nhận lấy lau người cho Tiểu Lượt, khi thay quần áo, Phù Dung có phần kiêng dè
“Râu đại hiệp, chuyện còn lại...vẫn là nên để ta làm.”
“ sao, ta có thể tự làm.”
“Nhưng, ... Tiểu Lượt là nương.”
“Phù Dung nương, ta xác định Tiểu Lượt chính là thanh mai trúc mã của ta – Âu Dương Xảo Sơ, chúng ta sớm có hôn ước.”
“Hôn ước?” – Phù Dung kêu lên tiếng “Râu đại hiệp, Tiểu Lượt là nương đủ giật mình, giờ huynh cùng nàng có hôn ước, này...cái này nên từ đâu chứ?” – nàng bị chuyện trước mắt làm cho choáng váng, cũng thể phân biệt cái gì là cái gì.
“Phù Dung nương, phiền cho mời Dung bà ngoại đến đây chuyến, ta có chuyện muốn với bà.” Thiên Du dừng chút, “Chờ tình ràng, ta liền cho nương biết, trước hết ta mong nương có thể đem chuyện Tiểu Lượt là nữ nhi dấu kính.”
“Ta biết.”
Phù Dung rồi, sau khi Thiên Du đem Tiểu Lượt sắp xếp thỏa đáng, chăm chú nhìn dung nhan tái nhợt của nàng, nhàng vỗ về khuôn mặt lúc ngủ vẫn kinh hoàng của nàng, ngực lại đau thôi.
Cửa mở ra, Dung bà ngoại lo lắng bước vào, nhào tới giường, lo lắng khóc “Tiểu Lượt, con làm sao để biến thành cái dạng này? Nếu con có chuyện gì, sao ta có thể chuyện với lão gia và phu nhân đây.”
“Bà là Dung mẹ?” – khi Thiên Du thấy đầu tóc bạc trắng của bà có chút kinh ngạc. nhớ Dung mẹ là phụ nhân mới ba mươi tuổi, bất quá chỉ qua mười năm, sao tóc của bà bạc hết như vậy?
Dung bà ngoại sửng sốt, lại nhìn thấy Thiên Du mặt đầy râu, sợ hãi hỏi “Ngươi, ... ngươi là ai?”
“Dung mẹ, người nhớ con sao? Con là Nhâm Thiên Du của Bạch vân sơn trang a!”
“Bạch vân sơn trang...?” – Dung bà ngoại hoài nghi nhìn nam tử đầy râu trước mắt.
Thiên Du vội vàng lấy ở trong ngực ra cây trâm lược vàng tinh xảo, là năm đó khi lên Côn Lôn, Âu Dương Xảo Sơ đưa cho làm vật đính ước.
Dung bà ngoại nhìn trâm lại nhìn Thiên Du, nhất thời lo sợ mười năm mới có thể buông xuống, thể khống chế tâm trạng, bà khóc rống lên
“Du...Du thiếu gia, ... là thiếu gia...ta dám tin tưởng!”
“Dung mẹ, là con, con tìm Xảo muội muội cực khổ.”
Dung bà ngoại dùng tay áo lau nước mắt, đau khổ “Mấy năm nay, ta mang theo tiểu thư, mỗi ngày đều sống trong lo sợ...”
“Con biết, con biết, từ giờ trở , có con chăm sóc cho xảo muội muội.” Nhìn Dung mẹ khuôn mặt già, cùng với đầu bạc trắng, Thiên Du cũng có thể hiểu cuộc sống mang theo Xảo Sơ đầy lo sợ như thế nào?