Thạch Lỗi nhìn chăm chăm vào bức họa của Tiểu Lượt, trầm ngâm
“Thạch đại ca, có phải bức họa giống hay ?” Tiểu Lượt sốt ruột hỏi “Vậy huynh đem hắc y nhân miêu tả lại lần, muội sửa lại, đem bức tranh vẽ lại.”
“Tiểu Lượt, đừng nóng vội, để Thạch đại ca suy nghĩ cẩn thận rồi cho muội biết! huống chi mỗi lần hắc y nhân kia xuất đều là buổi tối, mặt lại có cái khăn che khuất nửa mặt, nếu có nhãn lực tốt, người bình thường e là thể nhìn ra được.” Thiên Du
“Cho dù là như vậy, cũng đâu cần xem lâu như vậy chứ.” Phù Dung ngồi bên cạnh rót rượu, “Thạch đại hiệp, uống ly rượu này , sau đó kết quả cho Tiểu Lượt.”
Thạch Lỗi uống xong ly rượu, quả nhiên mở miệng chuyện.
“Bức tranh rất giống, tuy rằng chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt này làm cho bức tranh sinh động. chính là có chuyện ta cảm thấy khó hiểu, chỉ là trùng hợp hay hai người đó có liên hệ gì đó với nhau?”
“Thạch đại ca, huynh đem mọi chuyện ra, chúng ta cùng nhau thương lượng, sau đó quyết định.” Thiên Du Tiểu Lượt liên tiếp gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, Thạch Lỗi đại hiệp, người tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn có ít chỗ chưa toàn vẹn, thừa lúc mọi người đều ở đây, trong lòng huynh có chuyện gì ra, phải mọi người đều giống huynh đầu như tảng đá lớn, bất cứ chuyện gì cũng dấu ở trong lòng mà lạnh nhạt.” Phù Dung
Thạch Lỗi lấy ra tờ giấy cũ kĩ từ trong ngực áo, mở ra thấy bức ảnh vẽ người mang bộ mặt đầy râu.
“Đây phải là râu đại hiệp sao?” Phù Dung hỏi
“Mới phải đâu! Người trong bức tranh này đôi mắt hun tàn, hơn nữa đầu có chút hói, sao có thể là Du ca ca được chứ?”
Tiểu Lượt sáng suốt
“Phải ? Nam nhân để râu nhìn bội dáng đều có gì khác biệt, Tiểu Lượt, muội lợi hại, nhìn cái biết phải là Du ca ca của muội.” Phù Dung trêu ghẹo , Tiểu Lượt thâm tình liếc mắt nhìn Thiên Du chút.
“Bởi vì ánh mắt dịu dàng của Du ca ca là đột nhất vô nhị…” tới đây, Tiểu Lượt đột nhiên kêu tiếng, “Muội hiểu, Thạch đại ca ánh mắt của người trong bức tranh này và trong bức tranh của muội giống nhau.”
“Đúng vậy Tiểu Lượt, phản ứng của muội nhạy bén, vừa nhìn nhìn ra. Người trong bức tranh này là người quan phủ truy nã hai mươi mấy năm trước cường đạo Sa Thất Đao, lão bộ đầu đuổi theo truy bắt hai mươi mấy năm, nhưng vẫn thể bắt được quy án, cho nên hối tiếc cả đời. Năm trước lão bộ đầu trước lúc lâm chung giao phó cho ta, hy vọng ta có thể hoàn thành tâm nguyện cho ông ấy, thể để cho tên Sa Thất Đao tội ác chồng chất này sống ngoài vòng pháp luật.”
“Thạch đại ca, tên Sa Thất Đao này phạm vào án tử gì?” Tiểu Lượt hỏi
“Cường đạo, giết người, có việc ác nào làm. Ta nhớ lão bộ đầu , vụ án cuối cùng của Sa Thất Đao là sau khi giết chết phú thương ở Đông Bắc, từ đó về sau liền mai danh tích. Mười năm trước có tin báo thân tại nơi đây, ta cùng lão bộ đầu ngừng nghỉ đuổi từ phương bắc đến nơi này.”
“Chính là lúc huynh ở cầm kiếm sơn trang?” Tiểu Lượt
“Đúng vậy, Âu Dương trang chủ rất tốt, nhiệt tình hổ trợ chúng ta, nhưng chúng ta vẫn là phí công mà trở về, nghĩ tới tháng sau, lại nghe được chuyện của Cầm kiếm sơn trang.” Thạch Lỗi u ám
Tiểu Lượt nghe, nhịn được giọng khóc
“Xảo muội muội….” Thiên Du biết lúc này gì cũng vô dụng, nên chỉ cầm chặt tay nàng, cho nàng an ủi, ấm áp.
“Muội sao…, chỉ là nghe mọi chuyện của Cầm kiếm sơn trang, thể khống chế cảm xúc mới khóc.” Tiểu Lượt nghẹn ngào , lấy tay lau mặt chút, nở nụ cười “Muội tìm bà ngoại, các người tiếp tục chuyện, cần lo cho muội.”
xong, Tiểu Lượt liền chạy
“Nhâm thiếu gia, huynh đuổi theo nhìn nàng sao?” Phù Dung hỏi
“Xảo muội muội thích người khác thấy nàng khóc, chờ tâm tình nàng bình tĩnh lại, ta lại tìm nàng.” Thiên Du xoay qua Thạch Lỗi, hỏi ra nghi vấn trong lòng “Thạch đại ca, có phải huynh nghi ngờ thảm án năm đó của cầm kiếm sơn trang có liên quan tới tên Sa Thất Đao kia phải ?”
“Ta loại trừ khả năng này.” Thạch Lỗi vừa vừa nhìn chằm chằm hai bức họa.
“Nếu hung thủ là người hiểu biết về Cầm kiếm sơn trang, như vậy chỉ cần điều tra những người thường lui tới, thân thiết với Âu Dương gia, như vậy phạm vi điều tra thu lại.” Phù Dung “Nhâm thiếu gia, huynh có biết Âu Dương gia thường lui tới với những ai ?”
“Âu Dương bá phụ kết gia ngũ hồ tứ hải, tri giao khắp thiên hạ, người lui tới thường là nhân sĩ chính phái, tuyệt đối thể nhận thức tên đạo tặc Sa Thất Đao này.”
“Có lẽ tên Sa Thất Đao này có tiền tài, rửa tay gác kiếm, thay đổi bộ dáng, kết giao với danh môn quyền quý, ai mà biết được?” Phù Dung thà , lại thường ra chi tiết mà người ngoài xem
“ là câu của Phù Dung nương đánh thức người hồ đồ!” thạch Lỗi vỗ bàn cái, lớn tiếng “Ta điều tra nhiều năm như vậy, sao lại nghĩ tới khả năng này chứ? tại manh mối duy nhất nằm ở người Tiểu Lượt, chỉ cần nàng nhớ lại mọi chuyện, như vậy chuyện tìm ra hung thủ chẳng khó khăn nữa.”
“Nếu như vậy, tình cảnh của Tiểu Lượt càng thên nguy hiểm. được, ta tìm nàng.” Thiên Du chút cũng an tâm, liền chạy
Sau khi tâm tình bình tĩnh lại Tiểu Lượt mới vào nhà, gặp Dung bà ngoại làm nữ công dưới đèn, Tiểu Lượt qua ngồi bên cạnh bà ngoại, chuyên chú nhìn bà thêu hoa mẫu đơn.
“Hoa mẫu đơn đẹp. bà ngoại, là vị tỷ tỷ nào tìm người giúp nàng chuẩn bị giá y?” (áo cưới đấy)
“Đây là chuẩn bị cho tiểu thư.”
“Cho con?” Tiểu Lượt bất giác thẹn thùng “Bà ngoại, con bây giờ cũng có lập tức thành thân cùng Du ca ca, người cần vất vả làm giá y cho con như vậy.”
“Đây là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa ta hy vọng càng sớm càng tốt.”
“Vì sao? bà ngoại trong lòng con giống như nương của con, người muốn con ở bên cạnh người sao?”
“Tiểu thư, ta vui vì tiểu thư nghĩ như vậy, nhưng mà có Du thiếu gia bên cạnh chăm sóc con ta càng an tâm hơn.”
“Nhưng con hy vọng có thể tìm ra hung thủ, thay cha mẹ báo thù, sau đó mới thành thân với Du ca ca, nếu trong lòng con cảm thấy có tiếc nối. Bà ngoại, lúc trước con cái gì cũng biết, vô ưu vô lo mà sống, tại giống nữa, người con còn mang huyết hải thâm thù, tuy rằng con còn chưa nhớ mọi chuyện, nhưng con vẫn thể xem như chưa phát sinh chuyện gì, trở lại như trước được.”
Bà ngoại thương tiếc thở dài “Có lẽ chuyện gì cũng với con, đối với con như vậy tốt hơn.”
“, con cao hứng khi biết được mọi chuyện, , biết được mọi chuyện tốt. bà ngoại trước kia con thường vụn trộm nghĩ, có phải cha mẹ con là người xấu hay , như vậy mới muốn cho người khác biết cha mẹ là ai? Nhưng tại con biết được cha con là chính trực nam nhân, mẹ con là nữ nhân xinh đẹp lại ôn nhu, con có cha mẹ tốt như vậy, con rất vui.” đến đây Tiểu Lượt thay đổi giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi “Nay con muốn biết ai nhẫn tâm như vậy, giết hại người tốt như cha mẹ con, con thề, con nhất định phải bắt được hắc y nhân kia, nhìn ràng bộ mặt của .”
“Tiểu thư, ta hy vọng con đừng quá nóng vội trong chuyện này, có thể thay lão gia và phu nhân báo thù tốt, nhưng ta tin tưởng họ càng mong muốn tiểu thư có thể sống cả đời bình an, hạnh phúc bên nam nhân mình thương.”