Thư phòng Nam cánh.
“Vận di nương xin đừng khó xử thuộc hạ, Vương gia đã nói không muốn bị quấy rầy.” Ngải Lập ngăn cản đường đi của Lan Vận, không cho nàng ta quấy rầy Tề Nhĩ Luân.
“Ngải Lập, ta ra lệnh cho ngươi lui ra.” Lan Vận nổi giận đùng đùng. Mấy ngày nay Phòng Quân La bị nhốt ở trong nhà lao, Tề Nhĩ Luân liền mang mấy nữ nhân khác trở về thị tẩm, không hề bước vào phòng nàng ta.
Nàng ta đương nhiên không dám tìm hắn chất vấn chuyện này, nàng ta chỉ muốn một lời giải thích của hắn, vì sao đến nay vẫn chưa phán tội Phòng Quân La?
Lúc trước nàng ta dám lấy mạng hài tử để làm tiền đặt cược, vốn tưởng rằng sau khi hãm hại Phòng Quân La vào ngục, nàng ta một lần nữa sẽ được sủng ái, rất nhanh sẽ lại có hài tử, không ngờ hắn lại đêm xuân hằng đêm ở tại Nam cánh.
“Xin thứ cho thuộc hạ khó có thể vâng lệnh.” Từ sau khi Vương phi bị giam, Vương gia hằng đêm lấy rượu tưới sầu; Mặc dù hằng đêm có những nữ nhân khác tới đây thị tẩm, nhưng đa số đều bị đuổi ra khỏi phòng.
Hắn chỉ nghe thấy những nữ nhân đó lải nhải oán giận Vương gia, muốn các nàng một đêm không ngủ chỉ hầu hạ uống rượu, chờ trời sáng liền đuổi các nàng ra ngoài, hay là quận vương Thái Nguyên không thể giao hợp?
Trời mới biết Vương gia bọn hắn uy mãnh bao nhiêu.
“Ngải Lập, ngươi......”
“Ngải Lập, để Vận di nương vào đi.” Giọng của Tề Nhĩ Luân truyền ra từ trong phòng.
Lan Vận vênh váo tự đắc hừ nhẹ với Ngải Lập một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng mùi rượu tận trời, Tề Nhĩ Luân đang ôm một nữ nhân uống rượu, vừa nhìn thấy Lan Vận tiến vào, hắn đẩy nữ nhân bên người mình ra, nói: “Lăn!”
“Vương gia......” Nữ nhân lại dựa vào người hắn vuốt ve. Hắn anh đĩnh như vậy, trời đã sáng nhưng nàng còn chưa mây mưa cùng hắn.
“Vương gia đã bảo ngươi cút thì cút đi!” Lan Vận nắm lấy tay nữ nhân, ném nàng ngã văng ra ngoài, tất cả tức giận đều nằm ở trong cái hất kia. Nàng ta vốn rất nhanh nhẹn dũng mãnh.
Nữ nhân kia bị ném ngã bên ngoài cửa, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi chạy trối chết.
“Xem ra nàng cũng là một đố phụ.” Tề Nhĩ Luân nhìn Lan Vận tức giận tái mặt, uống một ngụm rượu.
Hắn vốn không thích nữ nhân ghen tuông, hiện tại càng là hận thấu xương.
Nữ nhân mà hắn nghĩ tới, chỉ vì đố kỵ mà giết chết cốt nhục của hắn, hại hắn lúc này phải sống mơ mơ màng màng không dám thanh tỉnh, chỉ vì một khi thanh tỉnh, hắn sẽ phải phán tội nàng.
“Vương gia, ta không giống như những nữ nhân đố kỵ đó, ta là vì cốt nhục của Vương gia nên mới muốn có một sự công bằng với nó.”
“Công bằng?”
“Vì sao Vương gia vẫn chưa định tội Vương phi?”
“Nàng muốn bổn vương định tội gì cho nàng ấy?”
“Giết người thì đền mạng.”
Giết người thì đền mạng? Tề Nhĩ Luân đen mặt lại, tim đau như cắt.
“Vương gia, Vương phi tâm địa ngoan độc, từ đố kỵ sinh ra thù hận, đã phạm vào bảy điều cấm kỵ. Vương gia có phải nên hưu nàng trước rồi mới định tội nàng hay không?”
Hưu nàng? Nàng là thuê tử duy nhất hắn nhận định ở trong lòng!
Lan Vận thấy Tề Nhĩ Luân không nói lời nào, sắc mặt đau đớn kịch liệt, hiểu rằng hắn có ý muốn che chở cho Phòng Quân La, vì thế cần phải buộc hắn đưa ra quyết định. “Vương gia.”
“Câm mồm!” Tề Nhĩ Luân cầm lấy chỉnh bầu rượu dốc vào trong miệng, sau đó ném bầu rượu không ra cửa, đồng thời mệnh lệnh nói: “Đi ra ngoài! Ta sẽ trả lại công bằng cho nàng.”
Lan Vận hoảng sợ khi thấy hắn tức giận, cũng khiến lòng càng thêm đố kị; Nàng ta nhìn ra được, hắn rõ ràng đã yêu Phòng Quân La, dung mạo của nàng chẳng lẽ không bằng Phòng Quân La?
“Vương gia, thiếp thật sự không phải muốn dồn Vương phi vào chỗ chết, nhưng nếu chàng lập thiếp làm phi, như vậy cũng xem như công bằng với thiếp, thiếp nhất định không truy cứu nàng ấy nữa; Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, chủ tớ các nàng vẫn phải bị giam.” Nhìn thấy hắn để ý tới chuyện sống chết của Phòng Quân La, nàng ta lớn mật đưa ra điều kiện.
Tội chết có thể miễn? Chỉ cần La nhi của hắn không chết, điều kiện gì hắn cũng đều đồng ý.
“Được, ta sẽ lập nàng làm phi.”
“Thần thiếp cảm tạ Vương gia.” Nàng ta đang muốn lấy lui để tiến. Một khi nàng ta lên làm Vương phi, càng có quyền đẩy Phòng Quân La đi vào chỗ chết.
Sau khi thuận lợi ngồi trên vị trí Vương phi, ta có thể tha cho nàng một mạng, nhưng ai bảo Tề Nhĩ Luân yêu nàng, nàng sẽ phải giá đại giới vì tình yêu của hắn.
..........
“Tiểu thư, tại sao lại như vậy?” Cẩm Tú khóc đỏ hai mắt, nghĩ nát cả đầu vẫn không biết chủ tớ các nàng bằng cách nào lại bị giam trong nhà lao mà không thể hiểu được.
Đó rõ ràng là thuốc dưỡng thai, làm thế nào lại biến thành thuốc phá thai?
Chúng đều do nàng có lòng tốt tự sắc, còn tự mình đưa tới.
“Cẩm Tú, chờ Vương gia điều tra rõ ràng, chúng ta có thể ra ngoài.” Nhìn Cẩm Tú nước mắt đầy mặt, Phòng Quân La cũng rất muốn khóc. Nàng chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy.
Nhưng nàng không thể khóc, nàng không tin Tề Nhĩ Luân sẽ dễ dàng định tội nàng như vậy, cũng không tin hắn sẽ tin rằng nàng hại chết hài tử.
“Đã mấy ngày rồi, Vương gia không hề tới. Chúng ta khẳng định là chết chắc rồi!” Vừa nói một chút, Cẩm Tú lại bắt đầu khóc lóc.
“Cẩm Tú, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết.” Nếu nàng muốn chạy trốn ra khỏi đây thì dễ như trở bàn tay, nhưng nàng không muốn đeo trên lưng tội danh.
Nàng lấy kim bài trong lòng ngực ra, nắm chặt trong tay. Nàng biết kim bài này lúc cần thiết có lẽ có thể cứu được chủ tớ các nàng, nhưng điều nàng muốn chính là Tề Nhĩ Luân tin tưởng nàng.
“Tiểu thư, nhất định là Vận di nương hại chết hài tử của mình rồi giá họa cho chúng ta!”
“Cẩm Tú, đừng nói bậy. Sẽ không có nương nào lại hại chết hài tử của mình, có thể nàng ấy bị động thai.” Phòng Quân La cũng từng có ý nghĩ giống như Cẩm Tú, nhưng nàng không tin trên thế gian sẽ có mẫu thân ngoan độc như vậy.