Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 68: Chương 68: Cầu cứu




Không ngờ, bà lão đó lại gạt phắt tay Tiểu Hồ Điệp ra, hằn học quát cô: “Đừng có giả vờ tốt bụng với ta!!!!”

Cái túi liền rơi ‘bịch’ xuống đất, nước bắn ra tung tóe. Vì nuốt quá vội, cộng thêm bánh bao lại khô, bà lão đó không cẩn thận liền bị nghẹn ứ ở cổ. Tiểu Hồ Điệp thấy vậy, bèn đến giúp, nhưng bà ta lại không biết điều, quay ra, trừng mắt cảnh cáo cô cấm lại gần, rồi khuỵu xuống đất, nhoài người với lấy cái túi da dê, ngửa cổ, dốc hết nước vào miệng. Nhưng vì dốc quá mạnh nên nước đổ hết cả vào mũi, suýt nữa thì sặc chết.

“Từ từ, từ từ thôi ạ, không có ai tranh với bà đâu mà.” Tiểu Hồ Điệp nói.

Đã không cảm ơn thì chớ, bà ta bỗng dưng quay ra giở thói ngang ngược: “Ta lại cứ thích tranh giành với người khác đấy! Không phải là đồ ăn trộm ăn cướp thì ta sẽ không ăn! Sao nào? Mi làm gì được ta?”

“Cháu chẳng muốn làm gì bà cả.” Tiểu Hồ Điệp ôn tồn nói: “Bà bà, nếu không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép đi trước đây ạ.” Cô phải tiếp tục lên đường để mau chóng gặp mặt Tư Không Tiểu Mễ.

“Không được đi!” Bà ta bỗng chặn cô lại: “Ta giật đồ của ngươi, cướp thức ăn của ngươi, sao ngươi lại có thể thờ ơ mà bỏ đi như thế? Ta đã gặp đủ mọi hạng người, nhưng chưa hề gặp được kẻ nào tốt bụng như ngươi! Chắc chắn là ngươi muốn đi gọi người đến đây đánh ta, có phải không? Hừ! Ta không ngu như thế đâu!!!”

“Chẳng qua chỉ là một chút thức ăn và một ít nước uống thôi mà, có gì to tát đâu ạ? Bà bà, cháu có việc gấp phải đi ngay bây giờ, không thể chậm trễ được ạ!” Tiểu Hồ Điệp toan rợm bước, nhưng cô bỗng cảm thấy sau lưng nhói đau, kế đó thì cô không thể cử động được nữa.

Bà lão bèn lấy tay chùi mặt cô, ngay lập tức, lớp hóa trang liền bị xóa mất, để lộ ra làn da trắng bóc đến không ngờ. Việc này càng làm cho bà ta cáu tiết, như một người điên, bà ta vội kéo vạt áo bẩn thỉu của mình lên, chà lấy chà để vào mặt cô, chẳng cần biết đối phương có đồng ý hay không, cứ thế chà cho bằng sạch: “Sao lại là ngươi?”

Câu hỏi của bà ta khiến Tiểu Hồ Điệp cảm thấy kỳ lạ: “Bà bà, bà biết cháu à?”

“Ngươi chính là con gái của ả tiện tì đó! Đúng thế, chính là con gái của ả!!! Chắc chắn ngươi đến đây để tìm ta báo thù…không phải ta…thật sự không phải ta!!!! Tuy ta rất hận mẹ ngươi nhưng ta không hề sai người truy sát hai mẹ con ngươi, ta bị người khác đổ oan…” Xem ra, có chuyện gì đó đã đả kích bà ta đến phát rồ phát dại rồi, chỉ biết thốt ra những lời vô nghĩa, chẳng hiểu ra làm sao.

Mẹ? Con gái? Mình là bươm bướm do tự nhiên sinh ra mà! Lấy đâu ra mẹ? Và làm sao có thể là con gái của ai được chứ?

“Bà ơi! Có phải bà nhận nhầm người rồi không ạ?”

“Không thể nào, rõ ràng là ngươi, chính là ngươi….Ha ha ha…Không ngờ ngươi vẫn chưa chết. Ngươi nào có biết, gã đàn ông bội bạc táng tận lương tâm ấy vẫn đang truy tìm ngươi ráo riết! Ha! Đúng rồi, ta nên đưa ngươi đi gặp gã mới đúng! Như thế, gã sẽ tin rằng năm xưa ta không hề sai người giết chết mẹ của ngươi. À! Mà không được, tên cầm thú đó nếu trông thấy ta dẫn ngươi về chắc chắn sẽ càng tin ta chính là kẻ chủ mưu…Có nên đưa ngươi đi gặp hắn hay không nhỉ??....Trời ơi……Ta phải làm gì bây giờ???” Bà ta cứ thế điên điên dở dở, lúc thì mừng quýnh như vớ được vàng, lúc thì sợ hãi như gặp phải ma, cuối cùng thì ngồi bệt xuống đất, ngửa mặt lên kêu trời…

Tiểu Hồ Điệp càng lúc càng không hiểu rốt cuộc bà lão này đang nói về cái gì, cô liền hỏi: “Bà à, bà là ai vậy?”

“Ta là ai sao? Ha ha ha…Ta không thể nói…Có nói thì cũng chẳng ai tin. Ta là ai…Ha ha ha…Ta là một người phụ nữ đáng thương, là người phụ nữ đáng thương nhất thế gian! Bị chồng ruồng bỏ, bị người khác đổ oan, có nhà không thể về…Ha ha ha…” Bà ta bắt đầu hoảng loạn gào khóc, nước mắt chảy đầm đìa, rửa trôi lớp đất két dính lâu ngày trên mặt, để lộ ra dung nhan kiều diễm của mình. Tuy đã luống tuổi, quần áo lại nhếch nhác bẩn thỉu nhưng những thứ đó vẫn không hề làm mất đi cốt cách cao quý của bà ta.

“Bà à, hay là bà nói cho cháu nghe nỗi oan của bà đi. Hễ có đau khổ trong lòng, chỉ cần nói ra thì sẽ thấy nhẹ nhõm hơn mà.” Tiểu Hồ Điệp cảm thấy thương xót cho bà lão tội nghiệp trước mặt.

Nào ngờ, bà ta liền đứng bật dậy, ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, cuồng phong bão táp bắt đầu nổi lên khiến lá cây bị gió quất tơi tả, bụi tung mù mịt.

“Ha ha, nha đầu à, nếu mi biết ta là ai thì chắc chắn mi sẽ không thể đối xử tốt với ta được nữa đâu. Việc của hôm nay chỉ nên đến đây thôi, có điều này ta muốn nói cho ngươi hay: mẹ ngươi không phải do ta giết. Gã đàn ông thối tha đó không tìm được ngươi, có khi lại là chuyện hay. Tiện dân có phúc của tiện dân, chỉ cần an phận thủ thường thì có thể yên ổn mà sống qua ngày. Nơi đó, hừ, chẳng qua chỉ là một nhà ngục chuyên ăn thịt người, không đi là phải.” Nói rồi, bà ta liền giải huyệt cho cô rồi biến đi mất hút.

Được tự do, Tiểu Hồ Điệp liền bóp vai, quai tay cho đỡ mỏi, sau đó cô cúi xuống nhặt tay nải và cái túi da dê bị gió thổi lăn lóc dưới đất lên, day day thái dương, lắc mạnh cái đầu rồi tiếp tục lên đường.

Hai ngày sau, cô liền tìm ra vạch chỉ đường thứ tám mà Tư Không Tiểu Mễ đã nói với mình. Nơi này là biên giới tiếp giáp giữa hai nước: Lang quốc và Tư Không hoàng triều. Có nghĩa là, cô đã đặt chân đến đất của Tư Không gia rồi. Tuy là biên giới nhưng lại đèo heo hút gió, hoang vu không một bóng người, hai bên đường là cây cối um tùm, giữa đường là con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, bên cạnh suối có một tảng đá cực lớn, trông như một cây nấm khổng lồ.

Tiểu Hồ Điệp bèn trốn sau cây nấm đá, im lặng chờ đợi Tư Không Tiểu Mễ.

Mặt trời xuống núi, mặt trăng nặc nè bò lên trên cao, ánh trăng chiếu xuống khe suối khiến mặt nước lấp lánh ánh bạc, khung cảnh liền trở nên vô cùng thơ mộng.

Tiểu Hồ Điệp ngẩng đầu nhìn trăng, khẽ thở dài: “Trăng đêm nay đẹp thật đấy. Đẹp như chiếc bánh nướng mà Tiểu Mễ ca ca đã làm. Những vì sao bên cạnh giống hệt như những hạt vừng rắc trên chiếc bánh~” Cô bấm đầu ngón tay tính toán, hôm cô và chàng chia tay là mười lăm, cô đi đến đây mất sáu ngày, vậy hôm nay chính là hai mươi mốt rồi.

Nhớ lại khi trước, lần nào vào đêm trăng tròn Tư Không Tiểu Mễ cũng ở bên cạnh trông nom cho cô, ngay cả ngày cô suýt bị biến thành bướm cũng là một đêm trăng rất đẹp, hôm đó, chàng đã phải cầu xin Nguyệt Lão để cứu cô…

Hồi ức đẹp đẽ theo nỗi nhớ ùa về, Tiểu Hồ Điệp bất giác mỉm cười. Cô sờ vào da mình, phát hiện ra từ sáu ngày trước cho đến giờ cô không hề có bất cứ biến đổi lạ thường nào, xem ra cô đã trở thành người phàm thật sự rồi.

“Tiểu Mễ ca ca sao lâu đến thế nhỉ?” Tiểu Hồ Điệp bặm môi: “Lẽ nào huynh ấy bị lạc đường, không thể nào, huynh ấy là người chỉ đường cho mình cơ mà, làm thế nào mà lạc được cơ chứ?” Tiểu Hồ Điệp bèn móc tay vào túi áo, lôi chiếc ống bằng vàng mà chàng đã đưa cho mình ra, nhớ đến lời chàng dặn, cô liền lẩm bẩm: “Tiểu Mễ ca ca, chúng ta sẽ không lạc nhau có phải không?”

Trời tờ mờ sáng, Tiểu Hồ Điệp càng đợi càng cảm thấy bất an.

Không có lý nào Tiểu Mễ ca ca lại làm việc chậm rì thế này, nhất định là mình và huynh ấy bị lạc nhau mất rồi.

“Chíu!” một tiếng, một luồng pháo sáng còn sáng hơn cả trăng rằm liền bay vút lên không trung, Tiểu Hồ Điệp vội chắp tay cầu nguyện.

Phía xa bỗng vọng lại tiếng bước chân dồn dập, dường như là có rất nhiều người đang ập đến chỗ này. Rất mau, hơn mười mấy tên lính tinh nhuệ liền xuất hiện trước mặt Tiểu Hồ Điệp, tên cầm đầu vội chắp tay hành lễ, cung kính nói với cô: “Tiểu Hồ Điệp cô nương, Tư Không tiểu vương gia sai chúng tôi đến đón cô nương tới chỗ của ngài ấy ạ.”

Tiểu Hồ Điệp reo lên: “Ta biết ngay mà, Tiểu Mễ ca ca là người rất biết giữ lời hứa!” Rồi vội chạy đến chỗ họ, chẳng hề phát giác ra mấy tên lính đó tuy bề ngoài tỏ vẻ cung kính hết mực nhưng khóe miệng lại thoáng nhếch lên cười nhạo sự xuẩn ngốc của cô.

“Đừng đi theo chúng!” Một tiếng quát bỗng vang lên. Lập tức, ba thân ảnh từ trên trời liền nhẹ nhàng đáp xuống chắn trước mặt Tiểu Hồ Điệp. Nhìn kĩ một chút, thì ra là người nhà của Tư Không Tiểu Mễ___Cha: Tư Không Trạm, mẹ: Lâm Nhược Thủy, em gái: Tư Không Tiểu Mạch.

Sự xuất hiện của ba người họ khiến đám quân lính thoáng hoảng sợ, nhưng rất mau, chúng đã trấn tĩnh lại tinh thần: “Tham kiến vương gia và vương phi, Tư Không tiểu vương gia hiện đang làm khách quý tại Lang quốc, vì không yên tâm cho sự an nguy của Tiểu Hồ Điệp cô nương nên ngài đã sai tại hạ đến để đón cô nương quay về ạ.”

Lâm Nhược Thủy chau mày, phất nhẹ tay, hai mảnh tiền lá kẹp ở hai đầu ngón tay liền lao vun vút, xẹt qua mặt tên cầm đầu, cắt hai đường cực ngọt lên hai má của hắn. Tuy rất đau nhưng hắn lại không dám kêu lên, vì hắn biết nếu Lâm Nhược Thủy thật sự ra tay thì hôm nay hắn sẽ không chỉ mất một tí máu như thế này mà sẽ mất cả hai cái tai luôn.

“Quay về nói với chủ nhân của các ngươi, đối xử với con trai của ta cho thật tốt vào. Mấy ngày nữa ta sẽ đến gặp hắn để đòi người, nếu để ta phát hiện ra nó bị mất một cọng tóc nào thì ta sẽ không nương tay với hắn như lần trước đâu!” Tuy không quát tháo nhưng những người có mặt đều cảm nhận được cơn thịnh nộ của nàng.

“Vương phi hiểu lầm rồi ạ…”

“Hừ! Ngay cả chủ nhân của ngươi cũng không dám giở trò trước mặt ta, ngươi lại dám sao?” Nàng liền đanh giọng cảnh cáo hắn.

Tư Không Trạm bèn hất chân, một viên đá lập tức bay thẳng vào chiếc mũ sắt của tên cầm đầu, một tiếng nổ vang lên, chiếc mũ sắt vỡ tan thành từng mảnh, còn tên kia thì chẳng mất một cọng tóc nào: “Mau cút về nói cho chủ nhân của các ngươi biết: nếu con trai ta có hề hấn gì thì đích thân ta sẽ giết cả nhà hắn để đền mạng!”

Đám binh lính liền sợ khiếp vía, nào dám ở lại đây lâu, chỉ biết cuống cuồng kéo nhau tháo chạy về nước.

Lâm Nhược Thủy quay sang nói với Tiểu Hồ Điệp: “Con ngoan, mau nói cho ta biết, hai con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Tiểu Mễ ca ca hẹn gặp con ở đây, nhưng…con đợi mãi mà…không thấy huynh ấy đến ạ…”

Mặt của Lâm Nhược Thủy bỗng đanh lại, trông cực kỳ đáng sợ: “Xem ra nó đã bị bắt rồi.”

“Sao lại có thể thế được ạ? Huynh ấy là người tài giỏi nhất thiên hạ mà!” Trong mắt của Tiểu Hồ Điệp, Tư Không Tiểu Mễ là người vạn năng, bản lĩnh của chàng thậm chí còn ngang ngửa với thần tiên trên trời, sao chàng có thể dễ dàng để người khác bắt mình được cơ chứ?

Lâm Nhược Thủy tuy rất lo lắng nhưng vẫn giải thích cho cô hay: “Nơi chúng ta ở vốn dĩ nằm tận sâu trong rừng, không một ai biết đến, Tiểu Mễ sẽ không bao giờ nói nơi ẩn náu của chúng ta cho đám quân lính đó biết. Sự xuất hiện của bọn chúng đã chứng minh một điều rằng: Tiểu Mễ đang nằm trong tay của Lang Chủ. Luồng pháo sáng ban nãy được con bắn ra chính là tín hiệu cầu cứu mà cả nhà chúng ta đã hẹn trước: một khi không có việc gì cấp bách, nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ không bao giờ dùng đến nó. Xem ra, Tiểu Mễ muốn thông qua con để nói cho chúng ta biết, nó đã xảy ra chuyện rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.