Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 75: Chương 75: Người điên chuyên làm chuyện điên




Nhìn kĩ, thì ra là bà lão dở điên dở khùng lần trước đã cướp đồ ăn của cô ở ven đường, không ngờ lại gặp bà ấy tại chốn này, chỉ là bữa nay, quần áo bà ta rách rưới tả tơi, thậm chí còn hôi hám bẩn thỉu hơn bữa trước mà thôi. Xem ra cả tháng nay bà lão vẫn chưa tắm rửa lần nào rồi.

“Bà bà à, cháu vẫn còn một ít bắp ngô, nếu bà thấy đói thì cứ cầm lấy ăn tạm đi ạ!” Nói rồi, Tiểu Hồ Điệp bèn lấy một chiếc bắp ngô sống ra đưa cho bà ta: “Bà bà à, cháu có việc gấp phải đi ngay bây giờ, không ở lại lâu được ạ.”

Bà lão điên chẳng thèm nghĩ ngợi, tiện tay lẳng ngay chiếc bắp ngô sang một bên, nói: “Sống!”

Tiểu Hồ Điệp thở dài giải thích: “Cháu cũng muốn ăn chín lắm, nhưng cháu lại không biết phải nướng thế nào bà à.”

Bà điên liền giựt lấy tay nải của Tiểu Hồ Điệp, tự mình lục tung mọi đồ đạc trong đó lên, nhưng tìm cả buổi vẫn chẳng thấy thứ gì có thể ăn được, chỉ lôi được một chiếc gương cũ rích ra soi, vừa soi xong thì hét lên kinh hãi: “Đây không phải là ta! Không phải là ta!” Sau đó, sấn sổ tóm lấy Tiểu Hồ Điệp vấy vá: “Đều do ngươi hại hết!”

Cô liền cảm thấy oan ức: “Bà bà à, cháu và bà không quen không biết, làm sao mà cháu hại bà thành thế này được ạ?”

“Ta bảo ngươi hại là do ngươi hại!” Bà điên này có vẻ còn ngông cuồng hơn cả Tư Không Tiểu Mễ: “Đi! Mau dẫn ta đi tắm rửa!”

“Bà bà à, bà muốn tắm rửa thì sao cháu lại phải dẫn bà đi ạ? Cháu thật sự có việc gấp phải làm mà!” Tiểu Hồ Điệp vội phân tích cho bà lão hiểu.

“Có phải ngươi muốn đuổi theo cái tên định giết ngươi vừa nãy không? Hắn là người thương của ngươi à? Để ta nói cho ngươi hay, đàn ông bọn chúng đều là lũ giả dối hết, cho dù bọn chúng có dùng lời ngon tiếng ngọt rót mật vào tai ngươi, thề sống thề chết chỉ yêu một mình ngươi đi chăng nữa thì đến khi ngươi già, nhan sắc tàn phai rồi, hắn sẽ lập tức bội bạc ngươi, đá ngươi qua một bên để ngày đêm ôm ấp những ả đàn bà trẻ trung xinh đẹp khác. Càng huống hồ, ngay từ đầu, hắn đã không đối xử tử tế gì với ngươi, loại người như hắn càng không thể tin được! Vì thế ngươi đừng có đi tìm hắn nữa, ở đây hầu hạ ta tắm rửa đi.” Bà điên liền tuôn ra một tràng thuyết giáo đầy vẻ lõi đời.

“Bà bà, bà hiểu lầm rồi ạ, huynh ấy không phải là người thương của cháu đâu!”

Ai dè, bà ta liền ngửa mặt lền trời cười ha hả: “Ngươi coi ta là đồ ngốc à? Ngươi tưởng ta bị mù à? Ngươi sốt sắng đòi theo sau hắn như thế, chẳng lẽ còn không phải vì lo cho tình nhân của mình à?”

Tiểu Hồ Điệp bèn giải thích: “Huynh ấy là bạn của cháu, còn có ơn cứu mạng cháu nữa ạ. Huynh ấy vốn rất tốt tính, nhưng lại không may bị người ta hạ độc, tính tình đổi khác, nên mới thành ra như thế đấy ạ.”

“Ta không cần biết hắn có ơn nghĩa gì với ngươi, ta chỉ biết hắn là đàn ông. Đàn ông là loại xấu xa nhất trong thiên hạ. Cháu gái à, ta thấy cháu là người tốt bụng nên mới nhắc nhở cháu như thế. Đi đi đi, chúng ta đi tắm rửa!”

“Bà bà…” Tiểu Hồ Điệp bất lực khổ sở van nài nhưng vẫn vô ích, bà lão điên cứ túm chặt lấy thắt lưng cô rồi lôi cô đi xềnh xệch về phía rừng rậm, được một lát thì tới khe suối, lúc đó mới chịu buông cô ra, rồi nhảy xuống nước.

“Hầu hạ ta tắm rửa!” Bà điên ra lệnh.

Tiểu Hồ Điệp thở dài, đành phải nghe lời, miễn cưỡng xắn tay áo giúp bà ta gội đầu.

Tóc của bà ta đã bạc mất phân nửa lại rất thưa cọng, xấp ướt rồi thì chỉ cầm được một nhúm; mặt mũi tuy gầy gò xanh xao, dung nhan cũng tàn phai theo năm tháng, nhưng ánh mắt lại rất sắc, rất cao ngạo, dường như cả đời chưa chịu cúi đầu khuất phục bất kỳ ai, rất có phong thái của bậc vương giả chí tôn.

“Bà bà, bà đẹp quá!” Tiểu Hồ Điệp không khỏi xuýt xoa.

“Đẹp?” Bà điên cười lạnh: “Dù ngươi có tâng bốc đến tận trời xanh thì ta cũng không để ngươi đi đâu!”

“Cháu không nói dối đâu ạ, bà là người phụ nữ có tuổi đẹp nhất mà cháu gặp từ trước đến giờ đó!”

“Ha ha! Có đẹp thì cũng chỉ là một bà già bị người ta bỏ rơi mà thôi.” Ngữ khí của bà ta pha chút bi thương.

“Con cái của bà đâu ạ?” Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, bà ta lại nổi khùng lên, hai tay vận chưởng đẩy mạnh, nước liền dậy sóng, vọt lên tung tóe, người cũng bay lên không, nhanh tay vơ lấy bộ quần áo nằm trên bờ, thoắt cái đã mặc vào người, gọn gang sạch sẽ xuất hiện trước mặt Tiểu Hồ Điệp.

Tiểu Hồ Điệp vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị bà ta túm lấy lôi lên bờ, mặc kệ cô ướt như chuột lột, lôi cô chạy một mạch, qua một lúc, khi đến một trấn nhỏ mới dừng lại, trời cũng đã nhá nhem tối, đường xá vắng tanh, yên ắng như tờ.

“Hắn ở đâu?” Bà điên sẵng giọng quát.

“Ai ạ?” Tiểu Hồ Điệp không hiểu hỏi lại.

“Tên đàn ông thối tha mà ngươi đã thầm thương ấy! Chẳng phải ngươi có thể ngửi ra mùi của hắn sao? Mau nói cho ta biết hắn ở đâu!”

“Bà muốn làm gì ạ?” Cô liền đề cao cảnh giác, cảm thấy mình phải giấu nơi ở của chàng, không thể cho bà điên này hay.

“Ta thấy hôm nay mình rất hưng phấn nên muốn tác thành cho hai đứa bây!”

“Bà bà, huynh ấy không phải là người thương của cháu mà!”

“Hắn ở đâu?” Bà ta gằn giọng.

Tiểu Hồ Điệp vội bặm môi, không chịu trả lời, quần áo trên người ướt sũng, lại gặp phải gió lạnh nên cô liền run lẩy bẩy, rồi chẳng hề để ý đến tình thế lúc này, chỉ biết hắt xì một cái rõ to theo bản năng!

Bà điên bèn cười khẩy: “Lạnh à? Vậy thì mau đi tìm ca ca của ngươi ôm cho đỡ lạnh đi. Đừng tưởng ngươi không nói thì ta không thể tìm ra hắn!” Dứt lời, bà ta phi người bay lên nóc nhà cao nhất trong trấn.

“Khách điếm Phong Vũ”, bên trong đã lên đèn, nhưng cửa lại đóng im ỉm, bà điên một tay túm chặt lấy Tiểu Hồ Điệp, một tay đập cửa thình thình: “Mở cửa, mở cửa mau!”

Lát sau, một gã đàn ông tầm ba bốn chục tuổi mắt nhắm mắt mở bước ra hỏi: “Hai vị muốn thuê phòng à?”

“Ta hỏi ngươi, hôm nay khách điếm của ngươi có người nào vừa cao ráo vừa tuấn tú nhưng tính khí lại bốc đồng đến ở trọ không?” Bà ta liền hất hàm chất vấn.

“Bà hỏi điều này làm gì?”

Bà ta bỗng vươn tay ra bóp cổ gã đàn ông: “Nói! Có hay không?” Siết chặt thêm chút nữa, gã đàn ông mém ná thở.

“Có, có ạ….” Gã đàn ông tím tái mặt mày, run rẩy nói.

“Phòng nào?”

“Phòng chữ ‘thiên’ ạ.” Gã đàn ông khó khăn nuốt vội miếng nước bọt.

Trời ơi, sao hôm nay con lại xui tận mạng thế này? Ban ngày có quái nhân đến phá rối đòi ở trọ, ban đêm có quái bà đến bóp cổ đòi người! Ai cũng dữ như quỷ! Hở một tí là đòi giết người! Nếu ngày nào cũng gặp phải mấy vị khách như họ, chắc con phải dẹp tiệm, vác bị về quê chăn vịt mất!

Bà điên bèn buông tay, gã nọ liền ngồi thụp xuống đất, rồi bà ta đạp toang cửa ra, bước qua người gã, kéo Tiểu Hồ Điệp đi lên lầu.

“Bà bà, bà muốn làm gì thế?” Tiểu Hồ Điệp thấp thỏm lo âu, chẳng biết bà lão điên này còn làm ra chuyện tày trời gì nữa!

“Nhộn!” Bà ta liền điểm huyệt câm của cô, khiến cô á khẩu luôn: “Lẽ nào ngươi định cho cả trấn này biết hôm nay ngươi sẽ động phòng hoa chúc với hắn à?”

Động phòng hoa chúc? Ý của bà ta là? Bà ta không định để mình và…

Trong lúc Tiểu Hồ Điệp vẫn còn mụ mị thì bà điên đã tìm ra căn phòng chữ ‘thiên’, bà ta lại giơ chân đạp cửa, then cửa bung ra, hai cánh cửa theo đà đập rầm vào tường! Chỉ thấy Tư Không Tiểu Mễ đang ngồi bên bàn nhâm nhi ly rượu trong tay, dáng vẻ rất tiêu diêu tự tại. Dù có người đến, chàng vẫn chẳng hề mảy may để ý, chỉ chú tâm vào uống rượu.

“Này! Tiểu tử thối!” Bà điên cất giọng hỏi: “Dám coi ta không ra gì hả?”

Chàng chẳng thèm quay sang nhìn bà ta chỉ lạnh lùng nói: “Sao ta phải để tâm đến hạng người như bà?”

Bà điên liền cười lớn: “Vì ta mang đàn bà đến cho ngươi chứ sao nữa! Chính là con bé này! Hôm nay ngươi và nó cứ động phòng hoa chúc cho đã đời đi. Tốt nhất là phá thân của nó xong thì đá nó ra cửa luôn. Như thế nó sẽ hiểu được lũ đàn ông chúng bây hạ tiện đến cỡ nào!” Nói rồi, bà ta liền xé bộ xiêm y bảy màu trên người Tiểu Hồ Điệp ra thành hai mảnh, chỉ để lại độc một chiếc áo yếm màu ngọc bích che thân. Chưa hết, bà ta còn đẩy mạnh một cái, Tiểu Hồ Điệp đáng thương liền bị hất bay lên giường, đầu đập vào tường, đau điếng, nhưng do vẫn bị điểm huyệt câm nên cô chẳng thể thốt lên được tiếng nào. Chỉ biết vơ vội chiếc chăn bên cạnh quấn chặt vào người rồi lùi vào xó giường, sợ hãi nhìn hai người họ.

Bà điên gật đầu, cơ hồ rất vừa lòng với ‘kiệt tác’ của mình rồi bà ta nói với Tư Không Tiểu Mễ: “Đêm nay ngươi cứ thoải mái thưởng thức nó đi! Sáng mai ta sẽ đến đón nó về!” Nói rồi, bà ta bèn quay người bỏ đi, trước khi rời khỏi phòng còn hảo tâm giúp hai người họ khép cửa lại.

Sắc mặt của Tư Không Tiểu Mễ chẳng có vẻ gì là mừng vui khấp khởi như đã tưởng, chàng hờ hững nhìn ‘tiểu thỏ’ Tiểu Hồ Điệp đang co ro ngồi trên giường rồi nói: “Có khi bà điên đó làm thế này lại hay, đợi ngươi hiểu ra ta là người xấu thì ngươi sẽ không đi theo ta nữa cũng chưa biết chừng!”

Tiểu Hồ Điệp kinh hãi tột độ, lắc đầu nguầy nguậy nhìn Tư Không Tiểu Mễ vô cùng xa lạ đang lừ lừ tiến lại chỗ mình …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.