Xảo Phu Bổn Tiên (Chàng Giỏi Nàng Ngây)

Chương 77: Chương 77: Yêu cầu khó chối




Cách nướng gà của Đông đại nương quả thực hết sức đặc biệt. Trước tiên bà ta tóm gọn lấy một chú gà béo mầm đang vô tư đi lại trong sân rồi tung thẳng lên trời, kế đó thì thấy từng nhúm lông gà bay tứ tung còn bóng tay của bà ta thì loang loáng trên không, chớp mắt, bộ lông gà rậm rì bóng mượt đầy kiêu hãnh của nó đã bị vặt trụi húi! Đương nhiên là chú gà trống đó vẫn mở mắt thao láo, miệng vẫn quang quác kêu inh ỏi, ý như đang kháng nghị hành động vô duyên vô cớ vặt trụi bộ ‘quần áo’ trên người mình vậy.

Bước tiếp theo, Đông đại nương vơ một đống củi trúc về, búng tay một cái, lửa liền cháy bùng lên rồi bà ta túm lấy chú gà trụi lông, điểm vào vài huyệt vị, kết quả, chú gà tội nghiệp vốn đang giẫy giụa đòi thoát thân liền im hơi bặt tiếng, không nhúc nhích gì được, dù có bị lửa liếm cháy người, con gà vẫn chỉ nằm im bất động. Một lát sau, lớp da bên ngoài của nó dần dần từ trắng ngả hồng, cuối cùng thì chuyển thành màu vàng cánh gián. Lúc đó, Đông đại nương mới rạch một đường nhỏ ở khe bụng, moi hết nội tạng của nó ra, nhồi thứ quả gì đó vào, rồi cho lên lửa nướng tiếp. Không lâu sau, mùi gà nướng lẫn vị quả ngọt thanh liền quyện vào nhau tỏa hương ngào ngạt, khiến Tiểu Hồ Điệp đứng cạnh phải thòm thèm chảy nước miếng.

Cách nướng gà của Tư Không Tiểu Mễ thì khác hẳn, chàng tuân thủ nguyên tắc làm gà từ xưa đến nay: cắt tiết, vặt lông, moi hết nội tạng, rửa qua, lấy hỗn hợp muối,rượu và gừng xát lên mình nó để khử sạch mùi tanh, rửa lại lần nữa rồi mới nhồi đủ loại gia vị vào trong bụng, trước khi đem nướng còn phết qua một lớp mật ong lên da gà. Chỉ là, người ta nướng gà bằng lửa còn chàng nướng bằng nội công! Lát sau, gà chín, lớp mỡ bóng loáng phủ lên phần da màu bánh mật, trông cực kỳ ngon mắt.

“Ăn đi!” Đông đại nương và Tư Không Tiểu Mễ đều đồng loạt khoe kiệt tác của mình ra trước mặt Tiểu Hồ Điệp, bảo cô thưởng thức để chấm điểm.

Tiểu Hồ Điệp rất đỗi phấn khích thưởng thức món gà của Tư Không Tiểu Mễ trước tiên, nhưng vừa mới cho vào miệng nhai mấy miếng cô đã nhổ vội ra, mặt nhăn nhó khó coi, miệng thì lẩm bẩm: “Sao lại thế này?”

Chàng nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi: “Ngươi không sao chứ? Chẳng lẽ đồ do ta nấu ngươi lại không ăn được?”

Cô không đáp, chỉ quay sang xé một miếng gà của Đông đại nương cho vào miệng, lần này, biểu cảm trên mặt cô vô cùng phong phú, hết vui lại buồn, lúc thì gật lúc lại lắc, mãi mới nuốt xuống bụng. Đông đại nương sốt ruột hỏi: “Sao thế? Có ngon không?”

Tiểu Hồ Điệp vội cầm lấy bình trà tu ừng ực rồi nhận xét: “Gà do bà bà nướng có cảm xúc rất phức tạp, vừa có tâm tính của người cố chấp ngang ngược vừa có vị ngọt của sự dịu dàng nhu mì, yêu hận xoắn kết, có lẽ lúc bà bà nấu món này tâm trạng cũng phức tạp như thế, lúc mới bắt đầu thì tâm trạng rất vui vẻ hạnh phúc nhưng dần dà thù hận chồng chất khiến món ăn cũng tích tụ đầy oán khí ạ.”

Đông đại nương như được mở mang tầm mắt, kinh ngạc thốt lên: “Đây là lần đầu ta thấy có người dùng cảm xúc để đánh giá món ăn như ngươi đấy! Thế rốt cuộc là ngon hay dở, hả?”

“Có thể gọi là ngon mà cũng có thể coi là dở ạ.” Tiểu Hồ Điệp phân vân không dứt khoát được.

“Vậy của ta thì sao?” Tư Không Tiểu Mễ lên tiếng hỏi.

Tiểu Hồ Điệp bèn dè dặt nói: “Món gà do huynh nướng lần này hoàn toàn khác so với mọi lần, nó bị thiếu mất một thứ rất quan trọng.”

“Thứ gì?”

Cô đáp: “Lòng thành! Trước đây, mỗi món do huynh làm đều chứa đựng rất nhiều lòng thành trong đó, khiến người ăn lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc tràn trề, nhưng lần này, haiz, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào hết, phải nói là lạt như nước lã, khiến người khác không thể nuốt nổi.”

“Sao có thể thế được? Món ăn do Tư Không Tiểu Mễ ta nấu lại không thể nuốt được ấy hả?” Chàng tỏ vẻ nghi ngờ, bắt đầu nổi nóng nạt cô: “Có phải ngươi câu kết với bà già điên này để hãm hại ta không?”

“Muội nói thật mà!” Tiểu Hồ Điệp oan ức kêu lên: “Xem ra, từ lúc huynh trúng ‘nước mắt dã lang’ đến giờ, không chỉ có tính tình đổi khác mà cả tay nghề nấu nướng cũng thay đổi mất rồi!”

Chàng nghe cô nói vậy thì trầm ngâm không đáp, chừng như đang suy xét việc gì đó, cuối cùng mới chịu xuôi giọng: “Ta biết rồi, đành vậy. Cuộc thi này coi như ta thua.”

‘Nước mắt dã lang’ làm tính tình của chàng thay đổi thì tất nhiên tâm tư dồn vào nấu ăn cũng không còn như trước nữa. Có thể nói món gà nướng hôm nay đã được chàng nấu rất kỳ công nhưng tâm tình thì đổi khác rồi, cảm xúc đọng lại trong món ăn cũng biến vị. Còn Tiểu Hồ Điệp khi thưởng thức món ăn chỉ thưởng thức cảm xúc chứa đựng bên trong chứ không đánh giá mùi vị, vì thế, cô mới không thể nào ăn được món gà này của chàng.

Đông đại nương đắc chí ra mặt: “Dám chơi dám chịu, nếu ngươi đã nhận thua rồi thì phải tuân thủ quy tắc đặt ra, thực hiện cho ta một nguyện vọng.”

“Nói đi, bà muốn ta làm gì?” Tư Không Tiểu Mễ đanh mặt, tuy vẫn cực kỳ bất mãn nhưng quân tử nói lời thì phải giữ lời.

Ánh mắt của Đông đại nương thoáng lóe lên tia bi thương: “Giúp ta giết chết Lang Chủ!”

“Không được đâu ạ! Huynh ấy không thể đến Lang quốc được ạ!” Tiểu Hồ Điệp kinh hãi thốt lên: “Cẩm Luân vương tử có thể khống chế được huynh ấy, ngộ nhỡ hắn sai huynh ấy đi làm chuyện xấu thì xong rồi ạ!”

Đông đại nương nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tiểu Hồ Điệp, biết cô không nói dối liền đổi chủ ý: “Vậy thì giúp ta lật đổ triều đình Lang quốc, tước đi vương vị của Lang Chủ.”

Tiểu Hồ Điệp nhăn mặt kêu lên: “Bà bà, bà có thể đưa ra yêu cầu dễ hơn không? Lật đổ triều đình hiện giờ của Lang quốc là chuyện rất khó ạ!”

“Người khác thì không thể, nhưng hắn là tiểu vương gia của Tư Không hoàng triều, ắt sẽ có bản lĩnh làm được!” Đông đại nương tỏ ra cương quyết, không hề cho chàng có cơ hội từ chối: “Sao nào? Tư Không Tiểu Mễ? Trọng trách này ngươi có đảm đương nổi không?”

Chàng chỉ lạnh giọng hỏi: “Bà là ai? Lật đổ triều đình Lang quốc thì có lợi gì cho bà?” Ai cũng có thể nhận thấy, thân phận của bà chủ quán ăn lúp xúp này không hề đơn giản.

“Ngươi không cần phải biết chuyện này!” Đông đại nương trả lời.

“Nếu ta không làm thì sao?”

“Ngươi không làm? Được thôi. Vậy thì đứng trên cổng thành hô to ba lần ‘Tư Không Tiểu Mễ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, chuyên môn hứa lèo’ cho mọi người xem, làm được như thế thì ván cược này của chúng ta coi như chấm dứt.”

Gió bỗng nổi lên, cuốn vạt áo của Tư Không Tiểu Mễ bay phần phật, lá trúc trên cây cũng rơi lả tả, chàng ngửa mặt lên trời, chẳng rõ là đang suy nghĩ điều gì, lát sau mới miễn cưỡng trả lời: “Được, ta đồng ý.”

*

Rừng trúc về đêm vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng cú kêu ai oán rợn cả tóc gáy, Tiểu Hồ Điệp đứng giữa khoảng đất trống, thấp thỏm chờ đợi ai đó.

Mãi lâu sau, từ trong rừng sâu mới vọng lại tiếng bước chân vội vã, hai bóng người đen sì đang gấp rút tiến đến chỗ cô.

“Vương phi tỷ tỷ, là tỷ tỷ phải không?” Tiểu Hồ Điệp lấy hết can đảm hỏi to.

“Là ta.” Quả đúng là giọng nói của Lâm Nhược Thủy, nghe vậy, Tiểu Hồ Điệp mới thấy an tâm trở lại, lát sau, vợ chồng Tư Không Trạm đã xuất hiện trước mặt cô.

“Con à, con gấp rút gọi chúng ta đến rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Lâm Nhược Thủy sốt sắng lo lắng cho sự an nguy của con trai mình.

“Tiểu Mễ ca ca thi cược với người khác, thua rồi ạ.”

Lâm Nhược Thủy lập tức nhận ra ván cược của chàng có gì đó bất ổn liền hỏi: “Tiểu Mễ thua thứ gì vậy?”

……

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Lâm Nhược Thủy chỉ cười nhạt, không hề lo lắng như đã tưởng.

“Vương phi tỷ tỷ, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Lâm Nhược Thủy cực kỳ bình tĩnh nói: “Chúng ta cứ làm theo yêu cầu của Đông đại nương đó, lật đổ triều đình Lang quốc, đạp đổ ngai vàng của gã Lang Chủ là xong.”

“Nhược Thủy.” Tư Không Trạm hoàn toàn mù mờ, không hiểu nương tử của mình đang có suy tính gì trong lòng.

“Yên tâm đi Trạm, thiếp rất tỉnh táo. Thực ra từ lâu, thiếp cũng thấy gã Lang Chủ đó rất không thuận mắt, cả tên Cẩm Luân vương tử không biết trời cao đất dày, con trai hắn nữa! Chúng dám động vào con trai của chúng ta, đúng là ngu xuẩn!”

Tư Không Trạm lo lắng hỏi: “Nhưng Tiểu Mễ vẫn đang trúng độc, ngộ nhỡ bị gã Cẩm Luân đó khống chế thì làm sao?”

“Cho nên chúng ta phải chữa khỏi cho con nó trước, rồi quay sang xử lý hai cha con lão hồ ly ấy sau!” Tuy lời nói rất nhẹ nhàng nhưng ý chí báo thù sục sôi lại hằn sâu trong ngữ khí.

Vợ chồng nàng đã lui về thâm sơn cùng cốc ở ẩn từ rất lâu, hoàn toàn không hề dính líu đến chuyện thị phi trong giới giang hồ đồng đạo, nhưng gã Lang Chủ và Cẩm Luân vương tử, con trai hắn, đã dám ra tay hãm hại Tư Không Tiểu Mễ, con trai nàng, món nợ này, bất luận thế nào, nàng cũng sẽ đòi lại, bắt bọn chúng phải trả giá thật gấp bội cho tội ác của mình.

Đột nhiên, ba chú bướm sặc sỡ bỗng từ đâu bay lại, đậu vào lòng bàn tay Tiểu Hồ Điệp, phe phẩy đôi cánh như muốn nói điều gì.

“Gì cơ? Thật không? Mọi người tìm thấy Thủy Vân ca ca rồi à?” Tiểu Hồ Điệp kích động reo lên, kéo theo sự chú ý của hai người bên cạnh: “Vậy huynh ấy ở đâu, mọi người mau dẫn Tiểu Hồ Điệp đến đó đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.