Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 1: Chương 1: Lần đầu gặp




Edit: An Ju

“Bùm!”

“Xin lỗi…Xin lỗi, bây giờ tôi nhìn không rõ, bạn có thể tìm kính mắt giúp tôi không? Nghe thấy âm thanh mềm nhẹ, Tần Ngọc Đào lúc này mới cúi đầu quan sát… đứa trẻ trước mắt. Nam sinh trước mắt nhìn như vừa lên cấp ba, không nghĩ tới đã học đến năm thứ nhất rồi.

“Đây này!” Nhặt cái kính trên đất lên đưa cho cậu bé trước mắt, “Nhưng mà mắt kính vỡ rồi.”

“Cảm ơn bạn. Tôi sẽ quay về lấy cặp kính dự phòng, thật ngại quá, vừa đụng vào bạn, bạn không sao chứ?” Nhìn ánh mắt của cậu bé trước mắt không thể tập trung lại, Tần Ngọc Đào cười nói: “Không có việc gì, lần sau cẩn thận hơn một chút ha! Tôi là Tần Ngọc Đào học khoa Máy Tính năm hai, còn cậu?

“Tôi là Tô Tấn, là nghiên cứu sinh năm nhất khoa Máy Tính. À…Nếu bạn không có việc gì, tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Tô Tấn nói xong liền đi, bởi vì không nhìn thấy đường phía trước, thành ra từ đường thẳng đi thành đường hình răng cưa. Tần Ngọc Đào cười cười liền xoay người đi đến phòng của hội học sinh, vừa mới lên năm hai đại học hắn đã được bổ nhiệm làm chủ tịch hội học sinh của khoa.

“Chủ tịch, anh đến rồi, đây là đơn xin kinh phí cho các hội năm nay, em đã lọc qua một ít, đống này là những đơn xin hợp lý, còn lại toàn là mấy đơn xin vô lý.” Trưởng bộ tài vụ mang tới hai xấp tài liệu cho Tần Ngọc Đào xem qua. “Được rồi, anh biết rồi, cứ để đó đi, cậu đi làm việc trước đi.” Vừa nói vừa mở máy vi tính đăng nhập vào hệ thống giáo vụ tìm kiếm tư liệu sinh viên Tô Tấn.

Tô Tấn học đại học ở thành phố M, sau khi thi nghiên cứu sinh mới tới thành phố A bây giờ, hiện nay đang ở nhà trọ của nghiên cứu sinh trong trường trong khi Tần Ngọc Đào sinh ra lớn lên đều ở thành phố A, nhà ở ngay cạnh trường.

“Chủ tịch, vậy, tôi có chút việc gấp, tôi đi trước đây.” Lúc bí thư bộ trực ban về, phòng hội học sinh cũng chỉ còn lại có Tần Ngọc Đào, mỉm cười nhìn giấy chứng nhận của Tô Tấn trên màn ảnh.

Nghiên cứu sinh và sinh viên chưa tốt nghiệp khoa Máy Tính dùng chung một phòng máy, Tần Ngọc Đào nghĩ rằng có thể đến phòng máy đụng hắn.

Nói đi liền đi, Tần Ngọc Đào nghĩ dù sao hôm nay cũng không có việc gì, vậy đến phòng máy luôn bây giờ đi. Hắn ôm máy tính đứng dậy đi luôn, phải nói rõ là năm thứ hai đại học kỳ thực không cần phải đến phòng máy. Không nghĩ tới lúc đến phòng máy đúng thật nhìn thấy Tô Tấn đang ngồi đó làm dự án.

“Học trưởng Tô Tấn, chào anh! Còn nhớ em không?

“Hở…Cậu là?” Tô Tấn nghi ngờ nói, “ Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

“Em là Tần Ngọc Đào, là cái người đã đụng phải anh ở cửa phòng học sáng nay đó,” tay chỉ cái kính nát trên bàn, “Nhớ ra chưa?”

“A…Hóa ra là cậu, sáng nay cảm ơn cậu nhé.” Tô Tấn lạnh nhạt nói.

“Không có gì, không có gì, chúng ta đều cùng một khoa mà. Đợi đến bữa trưa, cùng đi ăn cơm đi.” Tần Ngọc Đào nghĩ nắm chặt cơ hội hiểu thêm một chút về vị..…học trưởng họ Tô này, không nghĩ Tô Tấn lại nói: “Thật ngại quá, buổi trưa tôi phải về ký túc xá ăn.”

“Học trưởng, anh ăn một mình sao? Vậy em với anh cùng ăn đi, ăn ở căn tin nhiều cũng ngán rồi.” Nhìn mặt Tô Tấn có xu hướng muốn từ chối, Tần Ngọc Đào cướp lời: “Coi như là vì sáng nay em giúp anh nhặt kính đi, nhé?” (Ju: mặt dày thấy bà nội luôn:))))) lý do sứt sẹo thấy thương)

Tần Ngọc Đào mắt nhìn đăm đăm vào Tô Tấn, hại hắn bất giác nói: “Được rồi, đi thôi.”

Trên đường, Tô Tấn không nói câu nào, Tần Ngọc Đào cũng không làm phiền hắn, yên lặng đi theo suốt một con đường. Sau khi đến ký túc xá nghiên cứu sinh, Tô Tần để Tần Ngọc Đào một mình một chỗ, hắn đi nấu cơm, Tần Ngọc Đào sao có thể buông tha cho cái cơ hội tiếp xúc hiếm hoi này chứ! Liền theo Tô Tấn vào trong bếp luôn.

“Ồ, đàn anh, ký túc xá nghiên cứu sinh còn có phòng bếp cơ à, để em giúp anh nhé.”

“Vậy cậu gọt vỏ khoai tây đi.” Giao cho hắn một việc không đáng kể, rồi tự mình đi chuẩn bị đồ ăn, bình thường có mình hắn ăn thì chỉ làm một món, hôm nay có hai người, hắn tính làm hai món một canh. Rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi nguyên liệu để nấu ăn, Tần Ngọc Đào vẫn còn đang chiến đấu với mấy củ khoai tây, Tô Tấn bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ phải nói là từ lúc bắt đầu hắn đã nhận thức được sẽ có kết quả như vậy rồi. Tô Tấn từ tay hắn lấy lại củ khoai tây rồi gọt vỏ sạch sẽ, dưới tiếng thán phục của Tần Ngọc Đào lưu loát cắt thành sợi.

“Được rồi, hiện tại không còn việc gì nữa, cậu ra xem TV trước đi, cơm sẽ có ngay thôi.” Tô Tấn nhíu mày, đánh mắt sang phòng khách.

Tần Ngọc Đào nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng nói không thể ép buộc gấp quá, liền nói “được” xoay người đi ra, thường thường liếc mắt qua phòng bếp, không bao lâu sau, Tô Tấn bưng hai món ra, Tần Ngọc Đào nhanh chóng vào bếp bê canh và cơm ra.

“Đàn anh, nói mới nhớ, trường học trước kia của anh cũng rất có tiếng, sao anh lại muốn đến đây vậy?” Tần Ngọc Đào nhớ tới tư liệu mình nhìn thấy trước đó liền nhanh miệng hỏi, không nghĩ là Tô Tấn sửng sốt một chút, rồi thản nhiên nói: “Không có gì cả, nhanh ăn đi, buổi chiều tôi còn phải đến phòng máy nữa.”

“Ừm, buổi chiều em cũng không có lớp, em đi với anh nhé.” Sau đó hai người đều yên lặng ăn, cơm nước xong Tần Ngọc Đào chủ động dọn rửa chén đũa, Tô Tấn cũng không tranh với hắn, dọn dẹp bàn ăn một chút liền đi chuẩn bị ngay tài liệu cần thiết cho buổi chiều. Sau khi đi ra, Tô Tấn thấy Tần Ngọc Đào đã cất chén đũa vào tủ bát, đưa cho hắn một chai nước, cười nói: “Đi thôi.”

Tần Ngọc Đào nhìn vẻ mặt tươi cười khó thấy của Tô Tấn, trong lòng cũng chậm nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.