Trong địa lao, một tờ giấy đặt ở trước
mặt Tề Hiểu Hổ, thành công làm cho hắn dừng động tác giãy dụa, cùng với
thanh âm đang cầu xin tha thứ của hắn cũng biến mất. Chữ viết trên tờ
giấy kia thanh tú tinh tế, nội dung đơn giản, giống như tiêu đề của nó – Hưu thư. Điều duy nhất không bình thường chính là người bị hưu là hắn – một nam nhân.
Nhìn chỗ kí tên, Tề Hiểu Hổ không dám tin mở to hai mắt, nhìn Phượng Thiếu Liên
đang đứng bên cạnh Phượng Thuần, lời chất vấn còn chưa kịp ra, đã nghe
thấy Phượng Hiên cười khẽ một tiếng, không quan tâm đến sự tức giận của
Tề Hiểu Hổ, nói với Phượng Thiếu Liên cùng Phượng Thuần: “Ba ngày sau sẽ cử hành hôn lễ cho hai ngươi, thế nào?”
Phượng Thiếu Liên mừng rỡ, đỏ mặt vụng
trộm nhìn Phượng Thuần, mà Phượng Thuần mặt luôn luôn không có chút thay đổi giờ phút này cũng ửng đỏ, lắp bắp trả lời: “Tạ… tạ ơn chúa thượng!”
“Ha ha, không cần khách khí! Người
chướng mắt mất, người có tình sẽ thành thân thuộc, là chuyện làm cho
người vui vẻ! Địch, chuyện ta kêu ngươi làm đã chuẩn bị xong chưa?” –
Phượng Hiên liếc qua người chướng mắt kia.
“Trừ bỏ thiếp cưới chưa phát ra ngoài thì tất cả thứ khác đã chuẩn bị xong.”
“Tốt lắm, ngày mai đem thiếp cưới phát
ra ngoài, ta muốn làm cho người em họ này nở mày nở mặt gả đi ra ngoài.” – Càng không muốn Phượng Thiếu Liên lo lắng chuyện gả cho người trước,
Phượng Hiên muốn đem tiệc cưới này tổ chức thật lớn, hơn nữa chuẩn bị
giới thiệu phu nhân của Phượng Hiên hắn ra ngoài. “Nhớ rõ phải mời hết
hai gia đình nhà phu nhân đến, một người cũng đừng bỏ sót!” – Nhân vật
mấu chốt không thể để thiếu! Bởi vì hắn có một đại lễ muốn đưa cho Tề
Hiểu Nhã!
“Dạ!”
Nghe thấy chuyện này, Tề Hiểu Hổ cảm
thấy phát run, một nữ tử lại không hợp cấp bậc lễ nghĩa mà muốn hưu hắn
đường đường đại trượng phu đã không nói, lại còn không biết liêm sỉ ba
ngày sau đã gả cho người khác! Hắn nhịn không được nhìn về phía Phượng
Thiếu Liên mắng: “Tiện nhân!” – Còn chuyện Phượng Thiếu Liên khẳng định
đã biết Cốc Nhược Vũ chính là phu nhân Phượng Hiên, nàng ta không chỉ
giấu diếm không nói, mà còn lập kế hoạch với mình, Tề Hiểu Hổ lại hận
không thể bóp chết Phượng Thiếu Liên, thật đáng tiếc hắn hiện tại không
nhúc nhích được, vì thế, tiếng chửi bậy giống như xuất khẩu thành thơ
vang lên ở trong lao.
Hiển nhiên, tiếng phấn kích chửi bậy kia lại làm cho nhiều người tức giận, được sự cho phép của Phượng Hiên,
Phượng Tiêu cách Tề Hiểu Hổ gần nhất tiến lên từng bước, lúc này liền
cho hắn mấy cái bạt tai.
“Muốn chém giết muốn róc thịt thì nhanh
lên! Nếu cho rằng Tề Hiểu Hổ ta sợ, thì các ngươi sai lầm rồi! Cùng lắm
thì mười tám năm lại làm một hảo hán!” – Tề Hiểu Hổ hung tợn trừng mắt
nhìn Phượng Tiêu đánh hắn, trong đầu đã đem tất cả tai họa phát sinh gần nhất của Tề gia nối lại, hiểu được Phượng Hiên tuyệt đối là giúp một
nhà biểu muội báo thù. Từ kết cục của ba vị ca ca cũng hiểu được, hắn
không có khả năng tha cho mình, nếu chạy trời không khỏi nắng, cầu xin
tha thứ thì có tác dụng gì!? So với bộ dạng tra tấn sống không bằng
chết, còn không bằng chọc giận Phượng Hiên, để cho mình chết được thoải
mái, mà còn có chút tôn nghiêm! Cho nên hắn không cầu xin tha thứ giống
như vừa rồi, mà ngược lại làm tư thế kiên quyết nhìn bằng ánh mắt căm
thù.
A? Không nghĩ tới lại không giống với Tề Hiểu Dũng, tên này vẫn còn có chút cốt khí! Phượng Hiên lông mày nhếch
lên, hứng thú nhìn Tề Hiểu Hổ, vẫy vẫy tay, chỉ thấy Phượng Địch lấy ra
một ống trúc nhỏ, đi đến chỗ Tề Hiểu Hổ.
Tề Hiểu Hổ không hiểu Phượng Địch chuẩn
bị dùng cái ống trúc kia làm cái gì, nhưng lúc Phượng Địch đi đến trước
mặt hắn, mở ống trúc ra, để cho hắn nhìn thấy đồ vật bên trong, thì lúc
này thanh âm cậy mạnh của Tề Hiểu Hổ kia rốt cuộc phát không ra được,
chỉ là nhìn chằm chằm không nhúc nhích vào vật trong ống kia.
Giọng nói dễ nghe của Phượng Diên đúng
lúc vang lên, hắn có lòng tốt giải thích vật trong ống kia: “Ha ha, đừng sợ, chỉ là con sâu nhỏ mà thôi, đây là do ta đặc biệt sai người bắt từ
nơi u ám đến. Tuy rằng những tiểu tử này sẽ cắn người, nhưng bọn nó
tuyệt không có lòng tham, chỉ mỗi ngày cắn một chút, cho nên nếu ngươi
bị cắn, thì mỗi ngày cũng chỉ thấy đau đau ngứa ngứa một chút như vậy
thôi.” – Phượng Hiên tươi cười rất vô hại, vẻ mặt kia giống như coi con sâu nhỏ là sủng vật của hắn, mà hắn chính là chủ nhân tốt của sủng vật, sủng nịch bọn nó, bắt bọn nó thả ra, “vô hại” cắn cắn người mà thôi.
Tề Hiểu Hổ cả người cảm thấy sợ hãi, cái trán hơi hơi chảy ra mồ hôi lạnh, chậm rãi nuốt nước miếng, nhìn chằm
chằm vào con sâu nhỏ đen trong ống kia mà sởn hết gai ốc, theo động tác
thong thả của Phượng Địch mà di chuyển tầm mắt, sợ hãi nhìn hắn đem cởi
quần của mình, cho sâu đi vào. Hiển nhiên, Phượng Hiên đã sớm nói cho
Phượng Địch biết phải đem con sâu đó đặt ở chỗ nào trên người Tề Hiểu
Hổ.
Lúc Tề Hiểu Hổ chợt phát ra tiếng kêu
thảm thiết, thì vẻ mặt của Phượng Hiên thật là vô tội, ra vẻ chợt nhớ
tới chuyện gì đó lại nói: “A, ta đã quên nói, chúng nó thích nhất tiến
vào trong thịt làm hang ổ, a… kể ra thì nói hơi nhiều, nhưng khả năng sẽ không chỉ là đau đau ngứa một chút, mà là toàn tâm vừa đau vừa ngứa!” – Hừ, dám mơ ước đến nương tử thân ái của Phượng Hiên hắn, lại còn dám kê đơn! Tuy rằng người được lợi cuối cùng là hắn, nhưng mà cũng không thể
tha thứ cho đầu sỏ gây tội được, không thiến hắn, khó có thể giải được
mối hận trong lòng mình!
Nơi riêng tư phía dưới truyền đến lúc
đau lúc ngứa làm cho Tề Hiểu Hổ phát ra tiếng kêu thê lương, làm cho sắc mặt Phượng Thiếu Liên có chút tái nhợt. Phượng Hiên liếc mắt nàng một
cái, cảm thấy nàng không thích hợp ở chỗ này, mục đích nàng ở trong này
đã đạt được, liền chỉ thị cho Phượng Thuần đưa nàng đi ra ngoài.
Hai người sau khi rời khỏi đây, thì
tiếng kêu của Tề Hiểu Hổ cũng biến mất, thế nhưng giống như lời của
Phượng Hiên, con sâu này chỉ cắn một chút, cho rằng đã kết thúc Tề Hiểu
Hổ vẫn chưa kip giảm bớt, đã nghe thấy Phượng Hiên tiếc nuối nói: “Đã
xong sao? Ai, khẩu vị của bọn nó thật nhỏ, ăn một chút như thế đã no
rồi.”
Tề Hiểu Hổ hận ý nồng đậm trừng mắt nhìn Phượng Hiên, vừa định nói vài lời có chút cốt khí thì lại bị Phượng
Hiên ra hiệu cắt đứt.
Chỉ thấy Phượng Hiên búng ngón tay, thì
thấy người đứng ở trong góc nhỏ vừa mới tiến đến không bao lâu bưng một
chén thuốc đi tới trước mặt Tề Hiểu Hổ.
“Bị côn trùng cắn, đả thương nguyên khí, cho ngươi bát thuốc bổ để uống, thuốc này tốt lắm, ở nơi này đã có một
vị khách uống đến hơn hai năm!” – Nhớ tới Phượng Linh, Phượng Hiên khinh miệt cười cười, đáng tiếc lúc trước hắn còn chưa chơi đã, nữ nhân kia
đã bị mình hù chết, chỉ mong người này có thể lâu dài một chút, ừm… nếu
được hơn mười năm thì tốt lắm, tuyệt không dài! Phượng Hiên hắn đối với
địch nhân là nhân từ cỡ nào a!
Tề Hiểu Hổ không chịu há mồm, kết quả là bị Phượng Tiêu nắm mũi, còn Phượng Địch dùng sức đổ vào trong miệng
hắn. Thấy hắn đã uống xong thuốc, Phượng Hiên đứng dậy, dạo bước đến
trước người hắn, hài lòng nhìn người hắn vì dược hiệu phát tác mà làm
cho bộ mặt vặn vẹo.
“Đau không? Thuốc này sẽ làm cho ngươi
cả người đau đớn khó nhịn, nhưng lại không lấy mạng của ngươi. Sau một
thời gian ngắn, dược hiệu sẽ yếu bớt, nhưng mà ta sẽ nhớ rõ thời điểm đó để sai người thay thuốc mới cho ngươi. Ha ha, dù sao ngươi cũng là biểu ca của nương tử ta, đau đớn mà Nhược Vũ đã từng trải qua,thì biểu ca
đại nhân cũng có thể cảm thụ một chút, hơn nữa thời thời khắc khắc đều
phải nhớ kỹ cảm giác này mới đùng.” – Lời nói của Phượng Hiên nhẹ nhàng
mang theo ý cười, nhưng cười không đến mắt, trong mắt vẫn là lạnh lùng
tàn nhẫn.
“Không cần. . . . . . ngươi cho rằng có
thể. . . . . . một tay che trời sao… Ta dù sao. . . . . . cũng là mệnh
quan triều đình, nếu ta mất tích, nhất định sẽ có người điều tra!” – Tề
Hiểu Hổ gian nan nói ra những lời này.
“Ha ha!” – Phượng Hiên nhịn không được
cười ra tiếng, thì ra như vậy, cây quạt ở trước mặt Tề Hiểu Hổ lắc lắc.
“Biết ta vì sao vẫn không thăng chức cho ngươi, ngược lại còn hạ chức
của ngươi xuống không? Làm như vậy là để ép ngươi bất mãn, hơn nữa, khi
ngươi chậm rãi bị hạ xuống chức quan nhàn hạ, trong triều thiếu một vị
quan không quan trọng, làm sao có thể có người sẽ quan tâm họ đi đâu?”
“Ngươi. . . . . .” – Âm hiểm giả dối! Tề Hiểu Hổ đau đến nói không ra lời.
“Ha ha, rất có cốt khí, thế nhưng lại
không có kêu ra tiếng. Nhưng xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Thật khiến cho người ta mỏi mắt mong chờ a!” – Vẻ mặt của Phượng Hiên
chờ đợi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm cho ta đau
đớn, có giỏi thì giết ta đi, nếu không có một ngày. . . . . . ta nhất
định sẽ báo thù ! Nhược Vũ chính là . . . . . . Ví dụ tốt nhất, lúc
trước bọn họ. . . . . . nên. . . . . . nghe ta . . . . . . tự tay giết
nàng ta đi. . . . . . mà không phải đẩy xuống sơn cốc. . . . . . mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt!” – Cả người đau đớn không thôi, Tề Hiểu Hổ
chẳng những không có hối lội, mà vẻ mặt ngược lại là không cam nguyện,
cực kỳ hối hận đã từng không đủ độc ác, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong địa lao bỗng nhiên cả một mảnh yên tĩnh, làm người ta hít thở không thông sát khí âm trầm từ trên người
Phượng Hiên tản ra, âm thanh lạnh như băng lập tức vang lên, hắn hạ
lệnh: “Thuần, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày từ trên người lấy hắn xuống
một thứ, nhớ rõ đừng giết chết hắn!”
Tiễn Phượng Thiếu Liên đi lại quay trở
về, Phượng Thuần lúc này cứ dựa theo mệnh lệnh của hắn cắt đứt ngón tay
út của Tề Hiểu Hổ xuống.
Mắt lạnh nhìn Tề Hiểu Hổ hoảng sợ đau
đớn, Phượng Hiên sai người cầm máu cho hắn, sau đó khóa cửa nhà lao lại, mang người rời khỏi nơi này.
Phượng Hiên không có đem tâm tư đặt ở
trên người Tề Hiểu Hổ bao nhiêu, hắn nhớ tới chuyện Cốc Nhược Vũ lúc
trước bị té ngã không biết có bị thương ở đâu không, tức giận, ra địa
lao, liền vội vàng quay về phòng ngủ của mình.
Đợi sau khi hắn trở về, Tiểu Cốc Lượng
đã được Cốc Nhược Vũ dỗ đang ngủ, mà Cốc Nhược Vũ còn đang chờ hắn. Vừa
mới máu lạnh xong nhưng đối mặt với nương tử thân ái, Phượng Hiên làm
sao còn có sát khí, hoàn toàn là một bộ dạng ôn nhu đau lòng. Yêu cầu
kiểm tra trên người nàng có vết thương không. Hắn thật cẩn thận giúp
nàng thoa thuốc lên vết thương trên tay trên đùi, bởi vì quyết định độc
đoán của hắn làm cho nương tử thân ái nhận lấy đả thương “nặng”, bởi vậy chờ cho thương thế này tốt lên mới thôi, cũng không chuẩn nàng xuống
dưới, muốn đi dạo, chỉ có thể mang đi. Quyết định này làm cho Cốc Nhược
Vũ trán rơi đầy hắc tuyến, muốn kháng nghị lại không có hiệu quả, bởi vì một vị đại trượng phu lại nước mắt lưng tròng, tuy nói nước mắt kia làm thế nào cũng không rơi xuống, nhưng đối phó với nương tử thân ái của
hắn như vậy cũng đủ!
Về phần chuyện Tề Hiểu Hổ, Phượng Hiên
chỉ báo cho Cốc Nhược Vũ biết, hắn bị đưa vào trong lao rồi, không nói
đó là lao trong phủ nhà mình, mà để cho nàng nghĩ rằng đó là trong lao
của quan phủ.
Bởi vậy, Cốc Nhược Vũ càng sẽ không biết sau khi Phượng Hiên rời khỏi địa lao, thì toàn bộ đèn trên vách tường
địa lao kia đều bị tắt, Tề Hiểu Hổ lâm vào trong bóng đêm. Từ đó trở
đi, hắn chỉ có thể dựa vào cái cửa sổ nhỏ duy nhất trong đại lao kia để
phán đoán canh giờ. Mỗi ngày ba bữa cũng có người đưa món ngon đến, đáng tiếc không phải cho hắn, mà đều là cho chó ăn. Hắn từ đó thật cách biệt với trước đây, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút đồ ăn lạnh để duy trì tính
mạng đến mức độ giới hạn.
Thời gian đối với hắn mà nói, trở nên
chậm chạp mà dài dằng dặc. Cả người đau đớn không nói, mà nơi riêng tư
mỗi ngày đều đau ngứa một lần, đáng sợ hơn chính là thân thể hắn mỗi
ngày đều bị cắt một chút. Hai phương diện sinh lý lẫn tâm lý đều bị dày
vò, làm cho hắn rất muốn kết thúc tính mạng của mình, nhưng mà, đau đớn
làm cho hắn không thể làm gì được, chứ đừng nói đến tự sát. Cuộc sống,
từ đó… sống không bằng chết!