Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
NamViên, từ trước đến nay là bên đại
trưởng lão Phượng thị dùng để chiêu đãi khách nhân nữ quyến trong phủ.
Cả tòa Nam Viên chiếm diện tích lớn nhất, trong đó có sáu tiểu đình viện độc lập, từng gian đình viện được lát đá mượt như lòng trắng trứng trải thành đường mòn liên tiếp, hai bên đường mòn đủ loại hoa thơm cây cỏ
xanh tươi, kèm theo núi giả, nước chảy, cầu nhỏ, cảnh sắc cực kỳ cảnh
đẹp, ý vui.
Thấm Nhã cư, chính là sân đẹp nhất trongNamViên, từ trước đến nay chỉ mở ra với
khách quan trọng. Nơi này ngày thường yên tĩnh không tiếng động, nay
tiếng người sôi nổi, khí thế kinh người. Nguyên nhân trong đó chính là
trong sân này con dâu trong lúc rãnh rỗi đi ra ngắm hoa tản bộ .
Nhìn nàng ta, mười hai người nha hoàn,
vú già sáu người, thị vệ hai mươi tên, một nhóm người này vẻn vẹn vây
quanh một mình nàng ta, một bộ dạng chính xác là con nhà vương công đại
thần, cả vú lấp miệng em. Chuyện này không tính là cái gì, nếu như nói
ngày nàng ta đến phủ đại trưởng lão, mang theo vật phẩm tùy thân cùng
các thức ăn đồ dùng có khoảng bốn đến năm mươi cái hòm. Vậy càng có thể
nghĩ, con dâu quý này khí thế mười phần, xuất thân bất phàm.
Nàng không phải người khác, đúng là cháu gái đời thứ ba mươi sáu của đương triều tả thừa tướng Lâm Thành Huân,
đại trưởng nữ Lâm Tuyết Thiến của lục đại gia tộc Lâm thị Tông gia. Năm
nay mười bảy tuổi, hình thức của nàng diễm lệ động lòng người, lại cả
người tản mát ra một loại khí khái cao ngạo làm cho người ta khó có thể
tiếp cận. Chỉ thấy nàng một thân hoa phục cẩm y, bước chậm trên hành
lang gấp khúc, đầu lại cao ngạo giơ lên, ánh mắt liếc xéo về phía cảnh
sắc chung quanh, khóe miệng khinh miệt nhếch lên, trong lòng khinh
thường mà nghĩ: phủ của đại trưởng lão Phượng thị này cũng chỉ như vậy
mà thôi, đình viện thiết kế hoàn toàn kém hơn so với Lâm gia nàng!
Giờ này khắc này, gia chủ của Phượng thị đang ở trước cửa chính, Phượng Hiên rốt cục lấy tốc độ lắc lư đã tới.
Hắn một thân phục sức màu trắng bạc, bên hông buộc đai lưng màu xanh
ngọc, trên chân đang đi đôi giày da cừu trắng mềm mại sang quý, quần áo
đơn giản lại tiêu sái lưu loát, càng mang theo một chút phiêu dật.
Hắn nhảy xuống ngựa, đem dây cương đưa
cho hạ nhân đang đứng ở bên, liền đi vào bên trong, mà Phượng Tiêu,
Phượng Địch hai người mặc trang phục màu đen, thể hiện trang phục của
thị vệ, theo sát phía sau.
“Thiếu tông chủ!” Quản gia Phượng Phúc gọi lại, bước chân bay nhanh đi tới chỗ Phượng Hiên.
“Ưhm? Chuyện gì?” Phượng Hiên dừng bước lại, đầu hơi hơi nghiêng một bên hỏi.
“Lâm gia đại tiểu thư đã đến.” Phượng Phúc thân thể khom người xuống bẩm báo.
“A! Ở tại nơi này chỗ ở của chủ nội?” Không cần nói cho hắn biết loại tin dữ này, Phượng Hiên mày chau lên trong lòng nói thầm.
“Không, Lâm tiểu thư ở tạm ở bên trong phủ của đại trưởng lão .”
”Uh, ta đã biết.” Phượng Hiên gật nhẹ, tiếp tục đi lên phía trước.
“Lâm tiểu thư khi ngài còn chưa tới,
từng phái người đến báo cho biết nếu như ngài đến, xin ngài cùng nàng
gặp mặt.” Phượng Phúc đuổi kịp bước chân của hắn, miệng tiếp tục bẩm
báo, nghĩ rằng Lâm tiểu thư kia ông cũng không dám đắc tội, nàng chính
là Tông gia chủ mẫu tương lai a!
Phượng Hiên dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Phượng Phúc cũng vội vàng dừng lại, cười như không cười, hỏi:
“Nàng muốn gặp ta?”
“Đúng vậy, muốn tiểu nhân hiện tại liền. . . . . .hay không ” Lời của Phượng Phúc còn chưa nói hết đã bị Phượng Hiên cắt đứt.
“A, ta mệt mỏi, quay về Thu viện nghỉ ngơi.” khóe miệng Phượng Hiên bắt đầu giơ lên.
“Vậy Lâm tiểu thư. . . . . .”
“Ta hôm nay không tiếp khách, ai tới đều nói như vậy, biết không?” cây quạt trong tay phải của Phượng Hiên gõ
nhẹ một chút bên lòng bàn tay trái, lời nói được cho là hòa ái dễ gần.
“Nhưng mà nếu Lâm tiểu thư muốn gặp ngài. . . . . .”
Lời này vừa nói ra, chỉ thấy nụ cười
trên mặt Phượng Hiên cực kỳ sáng lạn đáng yêu. Nhưng lời nói trong miệng cũng không phải như vậy, âm trầm nói : “Chuyện này còn không đơn giản
sao?! Đuổi, ra, ngoài!”
Dứt lời, không để ý tới Phượng Phúc vẻ
mặt khó xử, Phượng Hiên xoay người rời đi, cũng không dừng lại, mà còn
hô lên nói: “Tiêu, Địch, theo kịp!”
“Dạ!” Hai người cùng kêu lên trả lời. Theo phía sau, bọn họ đều đồng tình nhìn Phượng Phúc liếc mắt một cái.
Chuyện này không phải Phượng Địch trước
mặt là người của đại thiếu gia sao? Hắn tại sao lại đi theo bên người
Thiếu tông chủ? Phượng Phúc rốt cục cũng chú ý tới, một người đi theo
Phượng Hiên dĩ nhiên là Phượng Địch. Nhưng nghi vấn chỉ ở trong đầu ông
dừng lại một lát, kế tiếp ông bắt đầu lo lắng làm thế nào để trả lời với Lâm gia đại tiểu thư kia. Bởi vì vừa rồi ông đã nhiều chuyện phái người thông báo đến phủ đại trưởng lão về chuyện Thiếu tông chủ đến mất rồi,
thật sự là lo lắng a!
“Tiểu thư ——! Tiểu thư ——!” Một nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo từ ngoàiNamviên chạy vào, cao giọng hô.
“Ba!” một tiếng, khi nha hoàn kia tới
trước mặt Lâm Tuyết Thiến thì Lâm Tuyết Thiến cái gì cũng chưa hỏi, trực tiếp cho một cái tát.
“Làm càn gì đó, gọi ngươi đi đến phòng
bếp bưng đồ lên, đồ còn chưa thấy ngươi bưng ra, ngươi lại nôn nôn nóng
nóng chạy loạn kêu rống cái gì? Có chuyện gì to lớn đến nỗi ngươi không
để ý thể thống chạy loạn lên như vậy? Ngươi là muốn cho người khác nhìn
thấy người hầu của Lâm gia ta không có quy củ như thế sao!?” Lâm Tuyết
Thiến bộ mặt tức giận, lớn tiếng quát.
“Thực sự xin lỗi tiểu thư.” Nha hoàn kia ôm mặt vội vàng nhận sai, các nô bộc khác đều không dám hé răng.
“Nói! Chuyện gì!” cặp mắt xếch của Lâm Tuyết Thiến hung hăng trừng lớn.
“Vừa rồi người của Phượng gia phái người đến thông báo Phượng Thiếu tông chủ đã đến.” Nha hoàn sợ hãi bẩm báo.
“Phải không?” Lâm Tuyết Thiến vừa nghe
Phượng Hiên đến, trên mặt mừng rỡ như điên, còn hiện lên một chút thẹn
thùng của thiếu nữ. Tiếp theo lại thêm một cái tát nữa đánh vào nha hoàn đáng thương, “Đồ đáng chết, chuyện quan trọng như vậy sao ngươi không
nói cho ta biết!”
“Nô tỳ vừa. . . . . .” Nha hoàn còn chưa nói xong, liền im bặt.
“Còn không mau giúp ta trang điểm lại,
chúng ta đến chủ trạch (chỗ ở của gia chủ) !”. Nói xong, Lâm Tuyết Thiến liền quay về phòng ở hiện nay của mình để chuẩn bị, phải trang điểm lại thật đẹp, làm cho Phượng Hiên nhìn thấy nàng phải giật nảy mình, từ đó
quỳ gối ở dưới váy của nàng như si, như say.
Từ phủ của đại trưởng lão đến phủ của
chủ trạch trên thực tế không đến vài bước đường. Nhưng mà Lâm Tuyết
Thiến này còn phải trang điểm mất một lúc lâu. Còn phải mang theo một
đám người chậm rãi ngồi cỗ kiệu đi trước.
Trên mặt nàng ta lúc này toàn phấn là
phấn, trên người mặc ngọc vàng lấp lánh, hoa phục diễm lệ. Đối với dung
mạo cùng trang phục của mình, nàng tương đối tự tin. Trên con đường ngắn ngủi này, ngồi ở trong kiệu trong đầu nàng nghĩ đến chuyện hôn sự.
Nghe nói lần này là chuyện chung thân đại sự của Phượng Hiên và nàng.
Làm cho nàng trong lòng mừng rỡ như điên, đã từng gặp qua Phượng Hiên
vài lần, tâm hồn thiếu nữ của nàng ta quả thực giống như lời Phượng
Thiếu Xuyên đoán: sớm dừng ở trên người Phượng Hiên. Hành động của
Phượng Hiên không chút nào phản đối chuyện hôn nhân của hai người, làm
cho nàng ta từ trước đến nay đều tự cho mình là đúng, càng thêm tự tin
cho rằng Phượng Hiên chỉ sợ cũng đã sớm yêu mình rồi. Cho nên, mới vừa
nghe đến hôn sự cùng mình, liền khẩn cấp quyết định ngày đính hôn.
Trên mặt của nàng ta là đắc ý, là thẹn
thùng, là cuồng vọng. Nàng ta ảo tưởng đợi lát nữa sau khi Phượng Hiên
nhìn thấy bộ dáng của mình, vọng tưởng hắn sẽ rất cao hứng, nàng ta còn
nghĩ rằng Phượng Hiên sẽ ôn nhu với mình như thế nào. Nghi thức đính hôn này chấm dứt, bỏ qua khoảng cách về tuổi tác, không xảy ra vấn đề gì
thì sáu tháng sau sẽ chính thức thành hôn. Đến lúc đó nàng chính là phu
nhân của Thiếu tông chủ Phượng thị.
Cho đến lúc đấy, nhìn nàng từ từ dạy dỗ
muội muội Phượng Hiên như thế nào. Phượng Vũ năm nay hẳn là mới có tám
tuổi đi. Hừ, không nên so với thiếu nữ xinh đẹp như mình, vài năm trước nó còn nhỏ như vậy mà đã có một bộ dáng mỹ nhân bại hoại, có thể che
dấu đi hào quang của mình, nhìn thấy nó là đã tức giận. Đợi lúc nàng trở thành Thiếu tông chủ phu nhân, thì chuyện đầu tiên nàng cần làm chính
là làm cho cái con a đầu kia trở thành câm điếc, dám không ngoan ngoãn
nghe lời tẩu tử (chị dâu) này. Sau đó tìm một cơ hội hủy đi dung mạo làm cho nàng chướng mắt kia. Cuối cùng, không đến sáu năm nàng sẽ đem nó gả đi ra ngoài!
Trong lòng nàng đã tính toán thật tốt,
lại không biết từ đầu tới đuôi đều là nàng ta tự mình đa tình. Chưa cần
nói tới đính hôn hoặc là thành thân làm chủ mẫu Phượng gia, nàng ta ngay cả muốn bước chân vào chủ trạch còn chưa thể được.
Tuy nói nàng ta dẫn theo hai mươi tên
thị vệ, mỗi người đều là hộ vệ của Lâm gia tông chủ mà Lâm Thành Huân cố ý an bài. Tuy rằng khí thế của nàng ta khinh người, làm cho quản gia
Phượng Phúc ngăn cản không nổi sức mạnh của nàng ta. Nhưng khí thế của
nàng ta, cùng người của nàng ta, toàn bộ đều không thể chống lại được
quỷ linh tinh quái mà Phượng Hiên sớm đã đoán trước.
Vừa bước vào Thu viện, trong đầu Phượng
Hiên đột nhiên vừa chuyển, nhớ tới thần sắc của lão quản gia Phượng
Phúc, đoán chừng ông ta đã phái người thông báo cho phủ đại trưởng lão.
Vì thế, hắn gập cây quạt lại, quơ quơ, nói với Phượng Tiêu cùng Phượng
Địch phía sau: “Đi, canh giữ ở cửa chính, ai cũng không cho tiến vào.”
Nhất thời, hai người hiểu được tiểu chủ
nhân nhà mình không cho ai vào là chỉ người nào. Nhận lệnh, nhanh chóng
trở lại cửa chính. Cũng đúng lúc hai người này trấn thủ, Lâm Tuyết Thiến kia cùng với hai mươi thị vệ lại hoàn toàn không phải đối thủ. Mặc cho
Lâm Tuyết Thiến rống giận uy hiếp, hai người cũng không động, làm cho
Lâm Tuyết Thiến kia chỉ có thể mang theo một bụng tức giận trở về.
Nàng ta muốn phá hủy Phượng Vũ, lại càng không cần phải nói. Từ việc Phượng Hiên tự mình dạy dỗ ra muội tử bảo
bối, trong tương lai, đừng nói nàng ta động một sợi lông tơ, mà là hủy
cả cơ nghiệp trăm năm vinh hoa phú quý của bộ tộc Lâm thị của nàng ta.