Từ cứng ngắc, đến dần dần ý loạn tình
mê, ánh mắt không tự chủ được mà khép lại, cánh tay bò lên cổ của đối
phương, nhưng đột nhiên, thanh âm non nớt của bé con vang lên bên tai,
làm cho nàng phục hồi tinh thần lại, mở hai mắt ra, thấy khuôn mặt tuấn
tú phóng đại ở trước mắt, môi dán môi, một tiếng rầm, mặt Cốc Nhược Vũ
đỏ lên giống như bị đốt cháy. Nàng đưa tay đẩy Phượng hiên ra, nghĩ đến
mình say mê đáp lại, hơn nữa còn ở trước mặt nhi tử, ngay lập tức người nào đó hận không thể tìm được chỗ nào để chui xuống, thật không còn mặt mũi để gặp người khác! Lại nhìn đến khuôn mặt hoạ thuỷ kia vì thực hiện được mà thỏa mãn, cười vô cùng khoa trương, Cốc Nhược Vũ không nói được lời nào, dậm chân một cái, ngay cả nhi tử đều quên mất, vội vàng chạy
đi.
Thấy biểu
tình kia của Cốc Nhược Vũ thực sự đáng yêu, Phượng hiên theo thói quen
muốn tìm người khác khoe vật quý, ngay lập tức, hắn cúi đầu nhìn về phía người nhỏ duy nhất đang đứng xem ở bên cạnh, đắc ý hỏi: “Mẹ con thật
đáng yêu!” Ha ha, người đáng yêu như thế lại là nương tử của hắn!
“Dạ, mẹ vừa ôn nhu, lại vừa xinh đẹp!”
Nhi tử không chê mẫu xấu, mẫu thân đại nhân tuyệt đối là người đẹp, tiểu oa nhi một bộ dạng đắc ý, đầu nhỏ đồng ý mà gật gật.
Ánh mắt Phượng hiên nhíu lại, nhi tử ở
đây, tất nhiên không sợ nương tử sẽ chạy mất, nhưng trong lòng hắn có
rất nhiều nghi vấn với cuộc sống mấy năm nay cùng vết thương trên mặt
của Cốc Nhược Vũ, hắn muốn từ trong miệng nhi tử xem có thể hỏi ra cái
gì hay không, liền ngồi xổm xuống, mượn cơ hội hai phụ tử ở cùng một chỗ để hỏi cho rõ ràng.
“Lượng nhi, biết vết thương trên mặt mẹ
con là như thế nào không? Còn có mấy năm này hai người sống như thế
nào?” Phượng hiên hiền lành sờ sờ đầu nhi tử, trong lòng tiếc nuối khi
nó được sinh ra mình không thể ở bên cạnh, bỏ lỡ mấy năm trưởng thành
của nhi tử. Dĩ nhiên, toàn bộ chuyện này tính trên đầu người gây sỏ! Dám đả thương người hắn yêu thương, sẽ sống không bằng chết! Trên mặt
Phượng hiên nổi lên một nụ cười tàn nhẫn.
Mà cùng ngồi đối mặt với hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đúc kia cũng có nở một nụ cười lạnh lẽo. Đừng
tưởng rằng Cốc Lượng nó còn nhỏ nên cái gì cũng không biết. Lúc ở Liễu
trấn tại Lệ Đô này, khi mẫu thân cùng các đại thẩm nói chuyện phiếm có
nhắc tới đề tài này, mà các đại thẩm kia có lòng tốt, bình thường thường thừa lúc mẹ không có ở đây mà vì mẹ đau lòng, mắng chửi những người
kia, khiến cho nó từ lúc nhỏ đã nghe qua những chuyện này, hơn nữa còn
tự mình phân tích qua, kẻ thù có một nhóm, nếu phải phân thành hai loại
mà nói, một loại chính là thân thích mà nó chưa từng gặp qua, một loại
khác chính là bọn người trong ngày thường hay khi dễ mẹ con họ.
Trong ngày thường, kẻ nào khi dễ hai mẹ
con Cốc Nhược Vũ, Tiểu Cốc lượng đều nhớ rõ, mà tên của các thân thích
nó chưa từng gặp qua, cũng đều vì Tiểu Cốc Lượng thường xuyên quấn quít
lấy mẫu thân, kêu nàng kể lại những chuyện trước đây mà do thám được
Phượng hiên vừa hỏi như vậy, sổ sách
trong lòng bé lật ra, từ những người chưa từng gặp đến những người đã
gặp qua, từ quá khứ đến hiện tại, theo tội danh nặng đến tội danh nhẹ,
bùm bùm,thuật lại có trật tự vô cùng rõ ràng, mạch lạc, thậm chí đem
chuyện mọi người đã làm mà khai báo rõ ràng, thuận tiện còn bỏ thêm một
chút lém lỉnh, thêm chút dấm chua, cuối cùng lấy một câu như lời thề mà
chấm dứt lời nói: “Lớn lên Lượng nhi muốn thay mẫu thân báo thù!”
“Chờ con lớn lên, những kẻ thù này đã
ung dung không biết bao nhiêu năm, hưởng phúc mà sống thọ và chết tại
nhà rồi! Loại chuyện này cứ để cho cha, trước hết để cho bọn họ vui
sướng thêm một chút, sau đó bỗng nhiên đoạt đi hạnh phúc của bọn họ, mới có thể khiến cho bọn họ vì những việc mình làm mà hối hận. Lượng nhi,
nhớ kỹ, con người phải từ chỗ cao nhất rơi xuống mới có thể té càng đau, trở nên vô cùng thê thảm! Một khi đã quyết định chọn lựa con mồi nào,
phải nghĩ biện pháp đem nó vào phạm vi kiểm soát của mình, đừng cho nó
biết mình đang ở bên cạnh quan sát, chậm rãi vui đùa với nó, thẳng đến
khi nó sợ hãi, thần trí trở nên hoảng loạn, mới công bố đáp án, đẩy nó
vào chỗ chết!” Lửa giận trong lòng cháy hừng hực, Phượng hiên đã có tính toán, nhưng không quên dạy nhi tử của mình cách chơi đùa với con mồi
như nào để cho chính mình tận hứng.
Tiểu Cốc Lượng gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ,
một đôi mắt tròn tròn dùng ánh mắt sùng bái nhìn cha, a, cha tuy rằng bộ dạng không đủ đẹp, nhưng lại vô cùng lợi hại!
Cảm thấy nhi tử so với mình trước đây
còn thông minh hơn, Phượng hiên không khỏi tự hào, đem tiểu oa nhi ôm
vào trong ngực, đứng lên.
“Vậy cha báo thù, Lượng nhi báo ân!”
Trong lòng bé còn có một quyển sách chật đầy tên người, xếp hạng vị trí
đầu tiên chính là người mà Cốc Nhược Vũ muốn nó phải nhớ thật kỹ- Nguyệt thị.
Trong lòng nhi tử cực kỳ hứng thú liệt
kê danh sách ân nhân, Phượng hiên lại ngoài ý muốn nghe thấy được tên
quen thuộc, kinh ngạc hỏi: “Con vừa nói tới ai ?”
“Nguyệt Bát thúc thúc. Cha, có cái gì
không đúng sao?” Bé lặp lại một lần, không rõ khuôn mặt tươi cười của
cha vì sao có điểm quái dị.
Nguyệt Bát hắn không chỉ cứu Vũ nhi, mà
còn cứu cả Nhược Vũ?! Trong lòng Phượng hiên kích động mà cảm ơn nhưng
lại càng tiếc nuối, người của Nguyệt gia mình chưa gặp được thì cửa đã
tan nhà đã nát, một đại gia đình chỉ còn sót lại hai người, Nguyệt Bát
cuối cùng là chết ở Lam châu. Cũng bởi vì cái chết của hắn, nên muội tử
mới nổi cơn thịnh nộ ra tay tự mình giết tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện ở bộ tộc Lâm thị, đáng tiếc, đại ân này Phượng hiên hắn không thể báo đáp cho Nguyệt Bát, chỉ có thể đối xử tử tế với hai vị đường đệ của hắn .
“Không có việc gì, còn có ai?” Phượng
hiên sờ sờ đầu Tiểu Cốc lượng, để cho con nói tiếp. Phượng hiên không
biết, Nguyệt Bát mà mọi người nghĩ rằng đã chết vừa mới tòng quân ở Lam
Châu được mấy gày, vì có thể cùng người trong lòng ở một chỗ, đạt được
yêu cầu vô lý mà tông chủ Lam thị đưa ra: trong vòng năm năm phải đạt
được vị trí tướng quân mới có thể thành thân với cháu gái của mình, giờ
phút này hắn đang tự tay viết thư cho phụ thân của người trong lòng, lời lẽ chân thành, long đong vất vả mệt mỏi mà chạy tới phía tây biên cảnh
để báo danh, cho nên, không đến mấy tháng sau, ân nhân này ở gần trong
gang tấc, mà lại không thể nhận ra.
Những chuyện muốn biết, cũng đã rõ ràng, thời gian tiếp theo, người nhà đại bá đại thẩm vì chuyện hai người
thành thân mà vội vội vàng vàng, Cốc Nhược Vũ cùng Phượng hiên muốn giúp việc, nhưng bị cự tuyệt, đại thẩm đem tách hai người ra, không cho phép bọn họ trước khi thành thân gặp nhau, dĩ nhiên, Tiểu Cốc lượng là do
cha nó sợ mẫu thân nó bỏ trốn mất dạng nên mang theo bên người.
Tuy nói muốn cho nương tử thân ái khi
xuất giá được nở mày nở mặt, nhưng Phượng hiên sợ đêm dài lắm mộng, muốn cưới Cốc Nhược Vũ vào cửa, đợi khi nào trở về Cung thị sẽ tổ chức đại
lễ dành cho Phu nhân tôn chủ của Cung thị thật long trọng để bù đắp lại, vì vậy, hắn đường đường là tôn chủ của hai đại gia tộc, vậy mà khi
thành thân lại keo kiệt như vậy. Nhưng chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng
đều đủ, đơn giản là đơn giản, nhưng những chỗ quan trọng đều không
thiếu, mấu chốt là lừa được nương tử, uh, cưới về tay là tốt rồi!
Trong lúc tổ chức nghi tức, đại bá, đại
thẩm đảm đương làm cha mẹ, sau khi kết thúc buổi lễ, hai người bị đưa
vào động phòng, Tiểu Cốc Lượng đang cầm ngọn nến nhỏ thì bị giữ lại,
được đại thẩm chăm sóc.
Từ lúc nhìn thấy Cốc Nhược Vũ đội khăn
voan đỏ xuất hiện, ánh mắt của Phượng hiên chưa từng rời khỏi nàng, cảm
thấy vô cùng thỏa mãn, hắn dùng ánh mắt dịu dàng ngây ngất nhìn nàng mà
ngay cả hắn còn không biết
Dưới cái khăn đỏ, Cốc Nhược Vũ vô cùng
khẩn trương, mười ngón nhịn không được xoắn cùng một chỗ, trong lòng
thỉnh thoảng lại nói không có gì, dù sao hắn cũng không làm được, cuộc
sống về sau chỉ là có thêm một người ở bên cạnh, không quá khác biệt.
Trong tân phòng cũ nát, dưới chiếc khăn
voan đỏ, Cốc Nhược Vũ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia không dám động đậy, mà
bên ngoài cũng không có tân khách gì, vì vậy Phượng hiên đương nhiên
không cần đi xã giao.
Chỉ thấy trên mặt người nào đó với nụ
cười mờ ám ngắm nhìn người yêu mến, nhìn ra ngoài cửa sổ, um, thiên
thời, bóng đêm tối đen, thời gian rất tốt! Lại nhìn Cốc Nhược Vũ ngồi
giường một cái, um, địa lợi, giường rất lớn, đủ để lăn qua lăn lại ở
phía trên! Mắt to tiếp theo lại quét tới quét lui trên người Cốc Nhược
Vũ, rồi liếc mắt nhìn rượu giao bôi trên bàn bên cạnh, cười hề hề, um,
nhân hòa, người yêu mến đang ở đó, hơn nữa đang hiểu lầm một việc, việc
này chỉ cần mời nàng uống chút rượu, say choáng váng choáng váng, ưm,
chuyện tốt đẹp chính là đêm động phòng hoa chúc hoàn thành!
Phượng hiên sửa sang lại nụ cười giống
như trộm trên mặt mình, dùng đòn cân nhấc khăn voan đỏ của Cốc Nhược Vũ, chỉ thấy đầu Cốc Nhược Vũ càng ngày cúi càng thấp.
Trước khi thành thân, đại thẩm kiên
quyết lấy khăn che mặt của nàng đi, không cho nàng mang, trong lòng nàng vẫn còn để ý đến mặt của mình, nàng không dám ngẩng đầu để cho Phượng
hiên nhìn.
“Nương tử, đói bụng không, chúng ta ăn một chút gì nhé, uống rượu giao bôi nữa, là có thể nghỉ ngơi.”
Đầu nhỏ gật gật đầu, chỉ là không chịu
ngẩng đầu lên. Điều này làm cho Phượng hiên rất bất mãn, đưa tay nâng
cằm của nàng, kiên quyết làm cho nàng nhìn thẳng vào mặt mình, cười híp
mắt nói: “Nương tử, nàng cứ cúi đầu như vậy, vi phu sẽ không nhìn thấy
nàng. Chúng ta đi uống chén rượu giao bôi đi!” Nói xong, không cho Cốc
Nhược Vũ có cơ hội nói chuyện, đưa tay bế nàng lên, Cốc Nhược Vũ sợ tới
mức vội vàng vươn cánh tay vòng ở cổ của hắn.
“Chàng, chàng muốn làm gì?!”
“Uống rượu ăn cái gì đó!” Tiểu ác ma lộ biểu tình vô tội, tiến hành dự định, từng bước một hưởng dụng “Đại tiệc” của hắn!
Kế tiếp chỉ nghe thấy trong phòng thường vang lên tiếng kêu sợ hãi cùng câu hỏi cà lăm của Cốc Nhược Vũ.
“Chàng, chàng làm cái gì vậy! ?”
“Đút cho nàng ăn cái gì đấy, nương tử!”
“Ô ô ô ô ô ô ô !” Ta có tay ! Giọng nói không rõ, đoán chừng là trong miệng đã bị chất đầy đồ ăn.
“Chàng, chàng dựa gần vào ta làm cái gì! ?”
“Uống chén rượu giao bôi a, nương tử!” Tiếp theo, “Ba” một tiếng, hiển nhiên người nào đó bị thơm trộm .
“Chàng, chàng cởi quần áo làm cái gì! ?”
“Ngủ, nương tử, đã muộn rồi! Vi phu thích ngủ trần!”
“. . . . . .” Không có thanh âm, phỏng
chừng người nào đó đang nhắm mắt lại, cái gì cũng không dám xem, ở trong lòng mặc niệm hắn cái gì cũng không làm được.
“Chàng, sao chàng lại cởi y phục của ta?!”
“Nương tử, nàng mặc nhiều như vậy, làm cho vi phu cảm thấy nóng!”
“Chàng, tay chàng đang sờ ở đâu đấy! ?”
“Nương tử, vi phu đang sờ thân mình của‘ ta ’ a!”
“ Chàng. . . . . . Ô. . . . . .” Phỏng
chừng miệng của người nào đó đã bị ngăn chặn, sau đó, dưới đây, chỉ có
thanh âm thở dốc ưm a . Dưới tình huống không có xuân dược, tiểu ác ma
vô tội vẫn thuận lợi thực hiện được