Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Phượng Hiên về nhà sớm, còn có hai người ngoài ý muốn ngoại lệ về nhà sớm, đó chính là Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân.
Phượng Trọng Nam trở lại Phượng gia sớm hơn so với Phượng Hiên một khắc đồng hồ, mà Phượng Thiếu Vân lại trước nửa canh giờ mới về. Ngoại công của hắn, Lâm Thành Huân đột nhiên xuất hiện ở Lễ bộ, vẫy tay với hắn ý bảo hắn đi ra ngoài.
Phượng Thiếu Vân thấy ngoại công xuất
hiện cảm giác buồn bực sâu sắc. Không rõ thân là Tả thừa tướng ông lại
bỗng dưng chạy đến Lễ bộ bọn họ làm cái gì, nhưng hắn vẫn buông xuống
nghi vấn trong lòng mà đi đến.
Trước khi đi ra ngoài, Phượng Thiếu Vân nhìn vào mặt Lễ bộ thượng thư Lam Chí Huyên, bắt gặp thần sắc của hắn không mang biểu tình gì thì yên tâm mà ra.
Chỉ thấy Lâm Thành Huân gọi Phượng Thiếu Vân vào một cái góc nhỏ ở bên ngoài, cau mày thấp giọng hỏi:
“Mẫu thân của cháu đang bận chuyện gì sao, đã qua nhiều ngày như vậy
còn không phái người hồi âm cho ta. Làm cái gì đấy! ?” Nhớ tới liền
không khỏi tức giận, làm việc thật không chắc chắn ngay cả một chuyện
đơn giản như vậy đến bây giờ còn không có kết quả! Lâm Thành Huân vẻ
mặt tức giận.
Ông vừa nói xong lời này làm cho Phượng Thiếu Vân không hiểu ra sao, vẻ mặt không hiểu nhìn ông.
“Hôm nay cháu trở về nói cho nương biết, bảo nó nhanh chóng giải
quyết, đừng làm cho những người khác nhanh chân đến trước! Theo ta được
biết, nhiều người đều đang có suy tính này, cho nên nương cùng phụ thân
cháu một khi lời đã quyết định, Tuyết Thiến có thể lập
tức hướng Lâm Châu xuất phát!” Không đợi Phượng Thiếu Vân hỏi là phát
sinh chuyện gì, Lâm Thành Huân đã nói xong hết chuyện mình muốn nói rồi
“Tuyết Thiến theo Lâm Châu xuất phát đến đâu?” Vừa nghe thấy tên biểu muội yêu quí, Phượng Thiếu Vân lập tức ngăn Lâm Thành Huân tới cũng vội vàng mà chuẩn bị đi cũng vội vàng lại.
“Thải Đô Phượng Châu.” Lâm Thành Huân lại nhích người đi, nhưng lúc
này lại phát hiện Phượng Thiếu Vân vẫn không để cho đi, hỏi rốt cuộc có
chuyện gì điều này làm cho Lâm Thành Huân nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
“Cháu đứa nhỏ này, hỏi thật nhiều! Cha cháu đã đồng ý hôn sự giữa
Phượng Hiên cùng Tuyết Thiến theo lời mà nói…, Tuyết Thiến tất nhiên
phải đến từ đường của Phượng gia cử hành hôn lễ đúng hay không!” Nói
xong, Lâm Thành Huân trong lòng nói thầm, đều là nữ nhi làm việc lề mề,
làm ông chờ không được, lại không muốn truyền đạt qua hạ nhân, đành phải tự mình đến đây nói cho Phượng Thiếu Vân.
Trước khi đi, Lâm Thành Huân quay lại dặn dò Phượng Thiếu Vân: “Nhớ
nói rõ chuyện này cho nương của cháu” nhưng mà căn bản Phượng Thiếu Vân
chả lọt tai. Hắn hiện đang ngẩn người ra, trong đầu hắn đều xoay quanh
chuyện biểu muội phải đính hôn, thế nhưng đối tượng lại không phải hắn
mà là đối thủ không đội trời chung…Phượng Hiên!
Trong đầu Phượng Thiếu Vân một mảnh hỗn loạn, cuối cùng càng nghĩ
càng giận. Thân là trưởng tử thế nhưng hắn từ sau khi Phượng Hiên sinh
ra thì trong lòng hắn khắp nơi đều xuất hiện bóng ma.
Đầu tiên là Thiếu tông chủ không phải hắn, tiếp theo đó là nguyên bản hắn mười tám tuổi thi đậu thám hoa, mọi người đối với hắn khen ngợi
không ngớt, trong ba năm này chính mình dựa theo lệ thường trước tiên ở
Hàn Lâm viện đợi hai năm, sau đó bằng vào cố gắng của mình, rốt cục tiến vào Lễ bộ không lâu sau liền trở thành Lễ bộ Tả Thị lang.
Có thể nói, hắn lên chức tốc độ cực nhanh thế nhưng mà, tên kia so
với hắn còn muốn nhanh hơn nữa. Vô luận so sánh về bất kỳ khía cạnh nào
hắn cũng không thể vượt Phượng Hiên được, hắn xuất sắc thì Phượng Hiên
so với hắn còn xuất sắc hơn.
Phượng Hiên giống như là vật sáng, còn hắn chính mình vẫn chưa đắc ý
bao lâu thì hào quang liền bị che đậy kín. Phượng Hiên hành sự mọi
chuyện đều tốt, giống như tuyên cáo cho hắn biết chính mình vô luận cố
gắng như thế nào đều không thể vuợt qua được hắn.
Hiện giờ, hắn – Phượng Thiếu Vân thích Tuyết Thiến, biểu muội lại
đính hôn không phải với hắn, mà là cùng Phượng Hiên mà hắn hận nhất.
Phượng Thiếu Vân phát run, giờ phút này hắn cảm giác như là có mấy chục
con côn trùng chui ở trong lòng của hắn.
Lúc này đây, hắn phát hiện mình phút chốc liền ngây ngốc, quyết định
lập tức về nhà, vô luận như thế nào hắn đều phải ngăn cản chuyện này,
Tuyết Thiến là của hắn!
Cứ như vậy, Phượng Thiếu Vân xin nghỉ một lần, sau khi được Lam Chí
Huyên chấp thuận, hắn liền nhanh chóng rời cung. Ra ngoài cung, hắn nổi
giận đùng đùng, phân phó thị vệ tuỳ thân của mình: “Phượng Địch, về
nhà!” sau đó liền tiến vào trong kiệu.
Hương uyển của Phượng phủ vốn là nơi ngụ của chủ
mẫu. Lúc trước Cung Như Mộng không được sủng bị đuổi đến một góc phía
sau Thanh Phong viện, Lâm Thu Sương liền kiêu ngạo tiến vào.
Hương uyển khi Cung Như Mộng còn ngụ tại đây, nơi đây mang sắc thái
nhẹ nhàng mà thanh lịch nhưng sau khi Lâm Thu Sương tiến vào, nơi nơi
trong viện có thể thấy được đồ dung quý giá, hiển nhiên hai người có sở
thích khác nhau.
Phượng Thiếu Vân không cho gia nhân thông báo, thẳng hướng liền xông
vào nội các của mẫu thân, đang muốn há mồm chất vấn lại thấy Phượng
Thiếu Xuyên cà lơ phất phơ ngồi bên, lời nói không khỏi xoay chuyển câu
chuyện, ngữ khí châm chọc: “Phượng tam thiếu gia, đệ còn biết về nhà!
?”
Phượng Thiếu Xuyên bĩu môi, miệng nói thầm: “Đệ sao lại xui xẻo như
vậy, vừa bị nương mắng một trận, lúc này huynh vừa đến lại muốn quở
trách đệ!”. Phượng Thiếu Vân đang muốn giáo huấn hắn lại bị Lâm Thu
Sương cắt đứt nói:
“Được rồi, ta đã nói với nó, con cũng đừng có so đo với đệ đệ của
mình nữa. Thật ra, hôm nay con sao lại sớm như vậy đã trở về, còn bộ
dáng như muốn hỏi tội ai?” Thanh âm mềm mại non nớt, giọng nói nhẹ như
nước, Lâm Thu Sương chậm rãi buông tách trà đang cầm trong tay nhuận ở
cổ họng, ánh mắt dụ dỗ liếc mắt Phượng Thiếu Xuyên sau đó chuyên chú đặt ở trên người trưởng tử .
Phượng Thiếu Vân trừng mắt nhìn Phượng Thiếu Xuyên rồi lại quay qua
nhìn về phía Lâm Thu Sương, ầm ầm tức giận thuật lại mọi sự việc mà ngoại công nói với hắn, sau đó lớn tiếng chất vấn: “Nương, đây là thật
đấy sao? Các người muốn đem biểu muội Tuyết Thiến gả cho tên Phượng Hiên kia! ?”
Lông mày Lâm Thu Sương hơi nhíu, đối với trưởng tử bộ dạng ngày
thường trầm ổn tức giận, chỉ là “Uh” một tiếng mà không nói gì thêm.
“Nương, con không đồng ý! Con thích Tuyết Thiến, làm sao có thể đem
nàng gả cho tên Phượng Hiên kia! Con sở dĩ đến bây giờ cũng còn chưa thành thân là chờ Tuyết Thiến lớn lên, làm sao có thể. . . . . .” Kích
động a, rất kích động nhưng lại làm Lâm Thu Sương trừng mắt, Phượng
Thiếu Vân lập tức đem câu nói kế tiếp nuốt trong bụng nhìn phía bên
Phượng Thiếu Xuyên che miệng cười trộm trừng mắt.
“Đệ cười cái gì !?” Không thể xả giận đến trên người mẫu thân, Phượng Thiếu Vân dời đi mục tiêu, trong lòng mắng Phượng Thiếu Xuyên, đệ đệ
này của hắn cả ngày chỉ biết lưu luyến ở bên người nữ tử thanh lâu, cho
tới bây giờ không thể giúp đỡ việc gì, đồ vô dụng!
“Đừng phát hoả với đệ, cũng không phải đệ nghĩ đem biểu muội Tuyết
Thiến của huynh gả cho tên nham hiểm kia đâu nha !” Phượng Thiếu Xuyên
ngồi không một chút hình tượng, một tay bám lấy đầu, một tay vuốt vuốt
ngọc bội tùy thân mang theo bên mình, nhún nhún vai dùng ngữ điệu chọc
người tức chết nói:
“Đệ xem một chút tướng ngồi của mình đi, ngồi thẳng!” Phượng Thiếu
Vân quát, nghĩ rằng khi nào thì đệ đệ này của hắn bắt đầu làm cho người
ta nhìn rất không vừa mắt ?
“Được rồi!” thanh âm Lâm Thu Sương có hơi chút đề cao, xoa dịu đi không khí giữa hai người, trong lòng có tia giận giữ, nghĩ rằng Cung
Như Mộng người ta, sinh hai hài tử kia cảm tình tốt vô cùng, nhìn đi
nhìn lại nàng sinh hai người này không biết đoàn kết, lại còn mâu thuẫn một đống!
” Chuyện Tuyết Thiến cha con nói hắn phải suy nghĩ. Nói sau, đây là
chuyện tình do người lớn quyết định, không phải do con nói không được!
Còn có, con biết rõ ràng, con cho đến tận này còn chưa đón dâu, đó là
phụ thân con đã sớm cầu hôn với Hoàng thượng. Hoàng thượng lén đáp ứng
chính là thập nhất công chúa khi đủ mười lăm tuổi liền tứ hôn. Con có
đại muội là Thái Tử Phi, cứ như vậy, tương lai con vừa là quốc cữu lại
là Phò mã, kế nhiệm tông chủ chẳng lẽ còn không tốt sao!”
“Con không cần cái gì công chúa, con chỉ muốn biểu muội Tuyết Thiến !” Phượng Thiếu Vân nóng nảy, lớn giọng rống lên.
“Đệ nói đại ca này, nữ nhân lấy ai về nhà còn không phải giống nhau
dùng như vậy . Mấu chốt là xem người nào mang vào điều kiện tốt hơn mà
thôi. Hơn nữa, huynh ở nơi này tranh cái gì mà tranh, còn không biết
biểu muội Tuyết Thiến của huynh có phải thích huynh hay không ? Phượng
Hiên kia tuấn mỹ hơn người, huynh tranh được sao?
Hừ!
Nữ nhân thấy Phượng Hiên, giống như sói đói thấy thịt bổ nhào vào so
với ai khác đều nhanh hơn!”. Rất có kinh nghiệm, Phượng Thiếu Xuyên nhịn không được nói tiếp, hắn đã sớm bị dung mạo của Phượng Hiên kích thích
đến không chịu được.
Điểm này xem như thông minh, nữ nhân hắn coi trọng tuyệt đối sẽ không hướng về phía Phượng Hiê, nếu không cho dù là nữ nhân trung trinh đến
độ có thể lập đền thờ đều sẽ đổi lòng, mười con ngựa cũng kéo không trở
lại. Nếu thời điểm không cẩn thận gặp phải Phượng Hiên, hắn từ trước đến nay đều tự nhận không hay ho, lại thay đổi người là được rồi. Nhìn lại
hắn a, tuấn dật tiêu sái, Phong Thiếu Xuyên thầm nghĩ.
Lâm Thu Sương gật gật đầu, cho rằng lời nói của con trai là đúng, lại làm cho Phượng Thiếu Vân một hơi tức trào ở ngực, tức giận đến phát
run, cuối cùng rống lên một câu: “Phượng Thiếu Xuyên, đệ câm miệng cho
ta!”
“Đã xảy ra chuyện gì, ở trong này la hét rống to!?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, lời nói hiển nhiên có chứa khó chịu.
“Con không phải đang ở Lễ bộ tại sao trở về còn sớm hơn so với ta! ?” Lời này vừa nói ra, Phong Thiếu Xuyên kia đang không hề có tư thái nháy mắt trở nên đoan đoan chính chính, mà Phượng Thiếu Vân đem lời rống kế
tiếp toàn bộ nuốt xuống, quay đầu nhìn về phía người tới, ngoan ngoãn
kêu một tiếng: ” Phụ thân” .
Chỉ thấy Phượng TrọngNamđứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, hai mắt
sắc bén nhìn về phía mọi người trong phòng, hắn là từ trong cung trở về!