Trương Lam Nguyệt cũng không mấy nhiệt tình đáp lại những chuyện của Thượng Quan Lâm Vân,chỉ ậm ờ cho qua. Cô biết rất rõ,loại người như Thượng Quan Lâm Vân sẽ không kiên trì được lâu,nếu cô không đáp lại,tự khắc nàng ta sẽ phải vào thẳng vấn đề chính. Quả nhiên,chỉ hơn một khắc sau,Thượng Quan Lâm Vân không chịu nổi bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt của Trương Lam Nguyệt,trong đầu thầm nguyền rủa nàng tối nay sẽ bị Huyết Nguyệt độc hành hạ đến chết,trực tiếp nói ra vấn đề chính:"Tứ muội,hôm nay ta nghe nói,hôm qua,hai nha hoàn Tiểu Băng và Tiểu Liên mang cơn đến đây đã đánh muội. Ta đã phạt bọn chúng 50 trượng rồi,muội không sao chứ?"
Trương Lam Nguyệt vẫn thản nhiên uống trà,cả bộ dạng và giọng nói đều không có lấy một chút cung kính:
"Đa tạ đại tỷ quan tâm. Tiểu muội không có việc gì."
Thượng Quan Lâm Vân nghe xong mà tức giận cùng uất ức bùng lên tận cổ họng,phải cố gắng lắm mới nuốt trôi được,khuôn mặt vẫn đầy tươi cười nhưng không giấu được hắc tuyến* đang chảy xuống,Trương Lam Nguyệt giả ngơ hỏi:
"Đại tỉ,có cái gì màu đen đen đang chảy trên đầu tỉ kìa."
"A,không có,không có gì!"
Thượng Quan Lâm Vân xua xua tay,nháy mắt với đại nha hoàn Tiểu Thủy đang đứng bên cạnh mình,Tiểu Thủy hiểu ý cuối đầu với Trương Lam Nguyệt:
"Tứ tiểu thư,đại tiểu thư nhà nô tỳ đang muốn hỏi người"
Tiểu Thủy còn chưa nói câu xong đã bị lời nói sáng lạnh đầy "tức giận" của Trương Lam Nguyệt đánh gãy:
"Lớn mật,chủ tử của ngươi còn chưa lên tiếng,lại đến lượt một đứa nha hoàn nhỏ bé như ngươi lên tiếng dạy dỗ ta. Đại tỉ,nha hoàn này dám to gan mở miệng trước người,còn muốn dạy dỗ ta,tỉ phải làm chủ cho ta."
Thượng Quan Lâm Vân đang uống trà đột nhiên vì câu nói vừa rồi mà dừng động tác,Tiểu Thủy ngây người ,khuôn mặt lúc nãy vẫn còn bình thản giờ dần dần chuyển sang tái nhợt. Nàng ta quỳ xuống với Thượng Quan Lâm Vân,gào khóc vô cùng thảm thiết,Thượng Quan Lâm Vân ý định làm khó nàng ta một chút trước mặt Trương Lam Nguyệt để lấy tin tưởng. Rốt cuộc câu tha lỗi chưa được thốt ra đã bị Trương Lam Nguyệt chặn lại:
"Đại tỉ người không được phép tha thứ cho nàng. Nàng một lần phạm lỗi rồi sẽ có lần thứ hai,thứ ba,rồi dần dần sẽ không còn coi gia pháp Thượng Quan gia là gì nữa,đến lúc ấy tỉ vẫn muốn tha thứ? Huống hồ,tội bất kính với chủ tử là tội nặng,phạm lỗi thì vẫn là phạm lỗi,cho dù nàng ta có công lao lớn trong nhà nhưng cũng vẫn tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng đến như vậy."
Thượng Quan Lâm Vân sắc mặt trắng bệch rồi chuyển sang xanh,lại dần dần biến thành màu đen,hiển nhiên là đang tức giận cùng kinh ngạc đến quên mất mục đích của mình. Nàng ta trợn trắng mắt,đảo một vòng mắt từ Huyên Huyên vẫn yên lặng chỗ cũ,đến Tiểu Thủy đang kêu gào thảm thiết hoa lệ trên nền đất lạnh ngắt rồi dừng lại ở Trương Lam Nguyệt vẻ mặt "tức giận" ngồi cạnh mình,trong mắt không che nổi sự nhạc nhiên tột độ. Phế vật thất học từ bao giờ có thể nói ra những câu lý lẽ sắc bén như vậy. Phế vật này là bị Huyết Nguyệt dộc làm cho thập tử nhất sinh rồi thay đổi tính cách? Hay là có kẻ ở đằng sau sai khiến,giúp đỡ? Giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời,cho dù thực sự nghĩ thấu thì ngu ngốc vẫn là ngu ngốc,không thể tự nhiên nói ra những câu này được,chắc chắn đã có kẻ nhúng tay vào việc này. Nghĩ đến đây đầu Thượng Quan Lâm Vân cơ hồ đã muốn vỡ ra vì không thể suy nghĩ thêm được nữa,nàng ta ậm ờ,nhìn Tiểu Thúy đầy trách tội rồi lớn giọng hạ lệnh:
"Người đâu,đại nha hoàn Tiểu Thúy mắc tội khi dễ chủ tử,lôi xuống đánh 50 trượng."
"Không được đại tỉ,Tiểu Thúy này thân là đại nha hoàn mà không gương mẫu để các nha hoàn khác noi theo,phải phạt tước đi cái danh đại nha hoàn của nàng ta mới được."
Thượng Quan Lâm Vân nghẹn không nói lên lời,Tiểu Thúy thấy cầu xin nàng ta là vô ích,bèn chuyển mục tiêu sang Trương Lam Nguyệt,vừa dập đầu vừa kéo xiêm y nàng:
"Tứ tiểu thư xin tha tội cho nô tì. Nô tì biết sai,nô tì không nên cướp lời của chủ tử,không nên lên giọng dạy dỗ tiểu thư. Xin tiểu thư,tha tội cho nô tì."
Trương Lam Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thúy đang bám lấy xiêm y của mình,khéo môi gợi lên một nụ cười ác ma:
"Vậy là ngươi thừa nhận? Huyên Huyên,kéo nha hoàn này ra,nói với gia đinh đại tiểu thư phế bỏ chức vị đại nha hoàn của nàng,phạt nàng nhịn ăn 5 ngày,đánh 50 trượng."
Tiểu Thúy cơ thể mềm nhũn,không còn chút sức lực được Huyên Huyên kéo ra. Thượng Quan Lâm Vân sắc mặt vặn vẹo đến cực điểm,nhanh chóng đứng lên,đối với Trương Lam Nguyệt nói:
"Tứ muội,ta mệt. Ta về trước."
Nói rồi đứng lên,giở bộ loạng choạng đến gần Trương Lam Nguyệt rồi vấp ngã. Trương Lam Nguyệt lầm sao không biết âm mưu của Thượng Quan Lâm Vân,nàng ta định giả vờ ngã rồi vu oan cho nàng làm nàng ta ngã sao?
Tiếc quá,Thượng Quan Lâm Vân tính kế sai người rồi.
Thượng Quan Lâm Vân chuyển bị ngã,Trương Lam Nguyệt đã vươn tay ra đỡ,thuận tiện dùng một phần nhỏ lực làm hoàng hoa khêu các như Thượng Quan Lâm Vân đau đớn,mặt nhăn lại. Trương Lam Nguyệt "hảo tâm" nhắc nhở:
"Đại tỉ,chỗ này trơn,cẩn thân kẻo ngã."
Thượng Quan Lâm Vân cắn môi đến sớm ra cả máu,nhắn nhó,đau đớn cùng giả tạo nhìn Trương Lam Nguyệt:
"Đa tạ tứ muội nhắc nhở."
Nói xong phất ống tay áo,nhan chóng bỏ đi.
Trương Lam Nguyệt đầy tà ác nhìn Thượng Quan Lâm Vân,khoé môi tạo nên một nụ cười thập phần tuyệt đẹp cùng tà ác,thầm nói:
"Đây chỉ là màn mở đầu thôi đại tỉ. Kịch hay còn đầy phía sau,hãy chuẩn bị đón nhận điều đó đi."