Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, Trương công tử tay run run chỉ vào ta nói: “Xấu quá~~~~~~~”sau đó ngã rầm xuống đất.
A di đà phật, thiện tai thiện tai, không phải ta cố ý đâu nha, là ngươi bức ta, Diêm vương ông đừng có đổ lỗi hắn chết là do ta à nha, chính
hắn muốn nhìn chứ không phải ta cố ý, đúng không? Mà sao Liễu Yến kia
không thấy phản ứng gì nhỉ? Vẫn kiên trì giữ một tư thế, vẻ mặt tươi
cười như trước, lợi hại, rất lợi hại, ta bội phục cô rồi đó, đây là lần
đầu tiên có người nhìn thấy ta mà vẫn không phản ứng.Ta mang theo vẻ mặt thưởng thức nhìn nàng.
“Trời ạ, Yến nhi ngoan của ta, hóa ra cô ở trong này làm hại ta tìm
khắp nơi”. Đại nương thanh lâu đẩy nhẹ Liễu Yến, nhưng sao không có phản ứng? “Yến nhi cô làm sao thế, chẳng phải cô rất muốn gặp Long công tử
sao?” Đại nương lại đẩy thêm một chút “Bịch…” Liễu Yến cứ đứng như trời
trồng không chút động tĩnh, rồi ngã xuống cũng không kêu một tiếng.
Oa!! Không phải là bị ta hù chết đó chứ? Trời ạ, lại có thêm một người chết do ta, ta có mị lực lớn như vậy sao?
Thấy bộ dạng của Liễu Yến, đại nương sợ tới mức ngây người ra một lúc,
rồi lại nhìn tới mảnh vải che mặt của ta, lập tức hiểu được mọi chuyện
“Nha đầu thối, đồ nha đầu chết tiệt này, đeo khăn lên mau bằng không
ngày mai cô đừng hòng nhìn thấy mặt trời”. Nói chuyện mà bà ta cũng
không dám mở mắt nhìn ta một chút là sao?
Thật đáng ghét, sao lúc trước lại thu nhận nha đầu thối này cơ chứ, bây giờ ngân lượng đâng ở ngoài kia chờ ta thu về, không có hoa khôi thì
thật đáng tiếc. Ài~~~~~~đại nương khẽ thở dài “Mang vào xong chưa?”
“Rồi ạ”.
Nghe được câu trả lời của ta. Đại nương mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn hoa khôi nằm trên mặt đất rồi lại nhìn sang ta “Cô, đi theo ta”.