Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 53: Chương 53




Lá cây lay động theo chiều gió, một người bay xuống, “Cô thấy ta giống người chết lắm à?”

Ớ……….Siêu cấp đại mỹ nhân………………….ta thề là là ta chưa từng gặp một người nào lại đẹp đến thế, câu nói cổ đại thừa thãi mỹ nhân quả thật là đúng, chắc ở đây không khí trong lành, nên người ta mới xinh đẹp như vậy, xúc động quá đi mất, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người không chê vào đâu được, nói nàng khuynh quốc khuynh thành có khi còn hạ thấp nàng ý chứ.

Lúc này trên người mỹ nhân chỉ mặc có một cái áo mỏng màu đỏ, dáng người như ẩn như hiện trước mặt ta, mỹ nhân còn cười rạng rỡ, nam nữ thấy thì phải điên lên, già trẻ thấy cũng phải ngưỡng mộ, khiến ta nổi lên một ý nghĩ, câu thơ “Chim bay thẳng xuống ba nghìn thước” phải không nhỉ? Là rớt nước miếng như sông Hoàng Hà? Không phải của ta, là đám cương thi kia, không biết từ lúc nào đám cương thi đã đứng ở đằng sau ta, chảy nước miếng thành dòng, đôi mắt đều thành hình trái tim, nhìn lên trên cây thấy có quả hình trái tim thật, mây trên bầu trời cũng hình trái tim, oa, thật là kì lạ……

“Hì hì, thiên hạ đệ nhất xấu nữ, giúp ta làm một chuyện có được không?”

“Được thôi, làm việc cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là vinh hạnh của tôi mà, không biết thù lao là bao nhiêu?”

“Sao cô lại thực tế thế…” Mỹ nhân nói xong thì nhảy tới bên người ta, nói bên tai: “Chẳng lẽ không thể vô tư giúp ta được sao?”

“Ha ha…mỹ nhân này, từ trước tới nay tôi làm việc đều lấy tiền, không có tiền cũng được, nhưng chỉ làm một việc.”

“Việc gì?” Mỹ nhân cười quyến rũ, hơi thở phả vào tai ta.

“An táng! Có muốn tôi giúp cô việc đó không?”

Vừa nghe ta nói vậy thì sắc mặt mỹ nữ lập tức thay đổi, ta đã xác minh được câu nói “ánh mặt trời chiếu sáng ở trên đầu” bốc hỏa rồi…ha ha….đường trên thiên đàng đang sửa, địa ngục không có cửa cô lại tự mò đến…đúng là muốn chết! Đừng tưởng rằng là mỹ nữ thì có thể không coi ai ra gì, ta cũng chưa quên ai là người vừa cười to nhất đâu, lại còn dám mắng ta là xấu nữ, ta xấu, nhưng đừng có thêm chữ ‘nữ’ ở sau, trước đây có một kẻ không sợ chết nói như vậy với ta, kết quả ta đã đi theo hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng tự chết…

“Ha ha…không biết ai mới là người muốn tang sự này đây…”

Ta cảm giác sát khí đằng sau thật nặng, hơn nữa còn là bốn phía “Bịch…” Mấy tên cương thi lại tự nhiên đâm đầu mà chết!!!

Xem ra võ công của nàng ta rất mạnh, chỉ có thể dùng cách đánh lén thôi, nếu chiêu này mà không trúng ta cũng không khác gì mấy tên cương thi kia….không được do dự, phải ra tay ngay lập tức.

Ta lập tức sử dụng chiêu ngộ không trộm đào, đánh tới ngực nàng…ha ha…trộm “đào” thế này mới thỏa mãn chứ.

Á!!! Phẳng lì? “Đào” đâu rồi?

“Thật lòng xin lỗi, trên người ta không có hoa quả mà cô muốn, Long trảo thủ của cô rất lợi hại, nhưng chiêu của cô lại vô dụng đối với ta…”

Nhìn xuống phía dưới…..ta xem có thứ đó không. Nàng mà lại không phải nàng, là hắn!

Cái áo choàng mỏng trên người hắn tự dưng không thấy nữa, toàn thân hắn trần trụi trước mặt ta….con mắt ta sắp nhảy ra rồi, mà đám cương thi không đầu này còn lợi hại hơn, liên tục phun ra máu cứ như núi lửa phun trào, mọi người cứ thử tưởng tượng xem hình ảnh thân thể không đầu kia không ngừng phun ra máu thì sẽ kinh khủng đến mức nào.

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Đông Phương Bất Bại.”

Có một viên đạn xuyên qua đầu ta, Đông Phương Bất Bại? Sao có thể chứ, tên đứng trước mặt ta lại là Đông Phương Bất Bại tự cung, không thể thừa nhận sự ngạc nhiên này, ta đi tìm nơi nào đó ngồi xuống, trời ạ, ông giết ta luôn đi cho rồi.

Cuối cùng nhìn một lần, ta thấy rõ vết tích của mười ngón tay trên ngực hắn, còn trong mắt hắn lại có gì đó nhàn nhã không rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.