Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 87: Chương 87




“Love you? Là thứ gì?” Một gương mặt quen thuộc phóng to trước mắt ta.

“A!!!! Sao anh lại ở đây?”

“Thì là phi tử của hoàng thượng như nàng thôi, ha ha” Mái tóc bạc của hắn đã được búi lên, mặc quần áo con gái vào quả thật có vài phần giống, nhưng hắn đâu phải nữ, là nam nhân hàng thật giá thật cơ mà!

“Anh vào đây bằng cách nào?” Ta nhìn vẻ mặt không giấu nổi đắc ý của Công Tôn Hiệp, còn có vẻ rất thỏa mãn khi thấy cảnh hoàng thượng đang bị đám nữ nhân xấu xí cho ăn.

“Thì cũng giống như nàng thôi”. Hắn mỉm cười nhìn ta.

Thái hậu à, dù bà muốn có cháu bế thế nào cũng không nên tuyển một nam nhân chứ, nam nhân đâu có thể sinh con được?

“Ha ha, việc đó thì nàng yên tâm, thái hậu thấy tóc ta đặc biệt nên mới chọn ta vào cung, hơn nữa trước đó ta cũng nuốt viên thuốc có thể thay đổi bộ dạng giống nữ nhân, không tin nàng sờ thử xem”. Nói xong hắn túm lấy tay ta đặt lên ngực hắn.

Là thật! Là thịt! Chứ không phải thứ gì lung tung khác! Thật là thần kì!

“Rốt cuộc thân phận của anh là gì, ngay cả ngực cũng làm ra được”. Ta hỏi mang theo vẻ kinh ngạc.

“Ha ha, quá khen rồi, ngay cả bí dược trong hoàng cung – đầu nở hoa, đều là ta phát minh ra, còn có gì mà ta không làm được nữa”. Công Tôn Hiệp tỏ vẻ đắc ý, mũi như dài ra tới vài phân rồi.

“Thần tượng! Anh đúng là thần tượng của tôi! Kí tên cho tôi đi mà!” Như vậy nghĩa là bệnh của Quá Tham là do hắn chữa được, hơn nữa không biết chừng còn có thế chữa trị được nỗi đau khổ ‘đầu không tóc’ của ta rồi!

Ta cật lực chụp lấy tay hắn! Trong mắt thấy………dày đặc tóc, ha ha ha ha…………sắp trở về rồi (Chờ ngươi đã lâu, tóc của ta!)

“Xin nàng đừng có phát điện với ta, nàng không thấy ánh mắt hoàng thượng đang nhìn chằm chằm vào mình à?”

Lông tơ bắt đầu dựng đứng, ta xoay người lại! Chỉ thấy hai mắt hoàng thượng đang rực lửa nhìn ta, như là vừa ăn phải vài tấn thuốc nổ vậy, chuyện gì đã xảy ra?

“Hừ! Trẫm không muốn ăn nữa!” Hoàng thượng đẩy đám người quái dị ra, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua người ta thì tét một cái vào bàn tay vẫn còn đặt trước ngực Công Tôn Hiệp của ta. Trừng mắt lườm, bước chân giẫm mạnh lên nền.

“Quái lạ”. Ta vuốt lên bàn tay ‘bị thương’.

“Ha ha, người ta đều nói hồng nhan họa thủy, không ngờ hôm nay tới một xấu nhan cũng là kẻ gây họa”.

“Công Tôn Hiệp anh nói gì thế hả? Anh bị lây bệnh từ hoàng thượng rồi phải không? Hành động quái dị cũng lây được à?”

“Ha ha, lẽ nào nàng không nhận ra hoàng thượng quan tâm tới nàng nhiều thế nào à? Quan tâm tới mức nàng chạm vào ‘nữ nhân’ như ta mà cũng ghen được”.

“Hả??? Hoàng thượng ghen???”

Tên hoàng thượng có thể dùng nụ cười giết chết người kia mà lại ghen???

Ta im lặng không nói gì.

Hoàng thượng thật sự đang ghen ư? Lẽ nào hắn thích ta? Đánh tiếc ta còn không kịp tìm bằng chứng thì đã bị Công Tôn Hiệp lôi đi, nói là muốn bàn bạc chuyện lớn.

…..

“Công Tôn Hiệp! Anh đùa tôi đấy à? Làm gì có ai đi bàn bạc chuyện lớn ở nhà xí bao giờ!” Ta bị vây quanh bởi mùi hôi thối. Hoàng cung này không có WC, bởi vì nếu hoàng thượng muốn đi thì lúc nào cũng có người mang bô vàng tới tận nơi, quần cũng không phải tự cởi. Cho nên người có thân phận cao đều như nhau, kẻ thân phận thấp mới cần nhà xí, chớ có tưởng tượng nhà xí trong hoàng cung cao cấp tới mức nào, không phải dát vàng hay ngói bạc đâu, cho kẻ thân phận thấp dùng nên chỉ cần lấy rơm quấn một vòng, ngay cả mảnh gỗ cũng không có, trên mặt đất chỉ có một cái hố, ta và Công Tôn Hiệp nói là ở nhà xí chứ thật ra là đứng ở gần ‘hố’ đó.

Đầu ta bốc khói, cẩn thận giẫm chân lên mặt đất, đừng nói là tức giận, ngay cả hít thở cũng có thể chết người. Ta nghĩ ta sẽ nhanh chóng trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị chết vì thối mất!

“Nàng không nghe câu tai vách mạch rừng à? Đặc biệt là trong hoàng cung, nơi nào cũng có tai mắt hết”.

Khóe miệng ta nhếch lên, ta có thể khẳng định là không phải mình đang cười, mà là co giật! Đúng vậy, chỗ này không có tường, nhưng lại có một đám cây cỏ um tùm, anh cho là có thể ngăn trở được suy nghĩ ngu ngốc của anh sao? Một nhà xí có cần hai người cùng vào không? Vừa nhìn đã thấy nghi rồi. Ta dùng ánh mắt nói.

“Ta biết nàng cũng cho là ta rất thông minh, nhìn xem nụ cười của nàng, ánh mắt sùng bái của nàng, không cần phải nói nhiều đâu, ta đều hiểu cả”. Công Tôn Hiệp cười sang sảng, tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi mùi hôi xung quanh chút nào.

Thật không thể chịu nổi! Ông trời ông giết ta đi! Ở cùng cái kẻ ngu ngốc này một phút nữa thôi thì ta không thối chết thì cũng tức chết. Ta hét to trong đầu, thấy hắn không hề có chút phản ứng nào, trong nhà xí hôi hám này, chẳng những không việc gì mà còn cười rất vui vẻ?

Nếu như không phải mũi anh hỏng thì nhất định là dùng thứ gì đó chống mùi! Mau lấy ra nữa đi! Ta dùng ánh mắt ra hiệu nhưng ta nghĩ là hắn không hiểu, tự mình ra tay thôi, ta nhanh nhẹn một tay bịt mũi, tay kia sờ soạng lên người hắn.

“Á nàng làm gì thế, mau dừng tay lại!”

Ta phải sờ, không biết gì hết, ta chỉ biết nếu không tìm được thứ gì giúp ta hít thở thì ta sẽ chết ở đây. Cho nên ta hoàn toàn không chú ý đến hơi thở gấp gáp và khuôn mặt đỏ bừng của hắn.

“Bốp”.

Một cái tát thật mạnh giáng lên mặt ta, hắn bay nhanh ra ngoài như tên lửa, tiện thể ‘hủy’ luôn nhà xí này.

Rốt cuộc ta đã sờ vào cái gì? Cần gì phải tức giận như thế chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.