*Hồi ức của hoàng thượng:
Dường như là một đôi hồ điệp
Lần đầu tiên gặp nàng
Chỉ đơn giản là nghĩ nàng rất thú vị
Nhưng lúc thấy được khuôn mặt thật của nàng, ta sợ đến mức ngất đi.
Thật sự rất muốn biết nàng như vậy sẽ sống thế nào?
Nhưng lúc ở bên cạnh nàng, bộ dạng xấu xí dọa người đó đã dần dần tan
biến không rõ, dường như chưa từng xuất hiện, dần dần thành thói quen,
thật ra ngẫm lại dáng vẻ của nàng cũng không dọa người lắm, đâu khác gì
người bình thường đều có một miệng hai mắt hai tai? Có gì đáng sợ đâu,
còn hơn những người bề ngoài xinh đẹp nhưng tâm địa tà ác, trong ngoài
không giống nhau, đó mới khiến người khác sợ. Chúng dần dần trở thành
một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ta, ta bắt đầu chán ghét
những người xinh đẹp, bởi càng xinh đẹp thì sẽ khiến ta càng đề phòng,
trừ diện mạo xấu xí của nàng ra, ngược lại lại khiến ta thích cũng không hẳn là thích, nhưng cũng không thấy ghét.
Nhưng tại sao mỗi lần ta tới gần nàng, nàng lại càng tránh xa ta? Ta chỉ là nghĩ nàng rất thú vị thôi mà.
Cho tới khi nàng rời khỏi hoàng cung, biến mất khỏi tầm mắt ta.
Ta ngồi trước bàn cờ một mình, nhớ tới nàng, nhớ tới bộ dạng của nàng,
nhớ tới từng nét mặt của nàng, lúc đó ta mới thừa nhận, ta đã thích
nàng, ta thích nàng ở chỗ nào nhỉ?
Không biết! Cũng không tìm được đáp án, nhìn quân cờ, đối diện đen còn có trắng, nhưng đối diện ta đã không còn nàng.
Cảm giác đó thật cô đơn biết bao, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy cô đơn như vậy.
Tưởng tượng rằng nếu được gặp nàng, được ở bên cạnh nàng thì sẽ có bao nhiêu điều thú vị xảy ra, ha ha…
Ta đã hiểu, chỉ khi nàng bên cạnh ta, mới có thể khiến ta có cảm giác,
chỉ cần nàng vẫn còn bên người ta, rồi có một ngày ta sẽ hiểu được vì
sao lại yêu nàng.
Cho nên ta quyết định tới Lan Nhược Tự tìm nàng.
Cũng quyết định giữ nàng ở bên ta vĩnh viễn, cho dù nàng có chạy tới địa phủ, ta cũng phải tìm được nàng!
Lần đầu tiên ta có nguyện vọng muốn giữ lại một người đến vậy, ở cạnh ta nhé……
*Hồi ức của Long công tử:
“Tại sao công tử cứ phải đuổi theo xấu nữ kia như thế! Cô ta thì có
điểm gì tốt, bộ dạng thì đã xấu như vậy rồi, còn từ chối Vương gia….”
Mỗi một lần chạy trốn với ta, Truy Nguyệt lại lải nhải vào tai ta như
thế! Ta biết cậu ấy là muốn tốt cho ta thôi, mong ta từ bỏ nàng đi, tìm
ai đó tốt hơn…
Ta cũng đã từng nghĩ như vậy, tại sao cứ nhất định phải đuổi theo người đó? Nàng thì có gì tốt chứ? Đúng là tiếng hát của nàng rất hay, đó cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy rung động vì tiếng hát của người khác.
Nhưng đây là lý do ta không thể quên được nàng ư? Ta nghĩ không chỉ có thế đâu.
Còn có vẻ ngoài xấu xí ấy cũng làm cho ta khó quên, nói thật là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta chỉ muốn té xỉu, nhưng ta chỉ biết cố giả vờ là
không sao cả, sau đó còn ôm chặt lấy nàng, ta đã cho rằng cái ôm đó
nghĩa là nàng thuộc về ta, bởi ta là vương gia mà, hơn nữa còn đẹp trai
như thế! Nàng có lý do gì để từ chối ta đâu, hơn nữa nàng còn xấu như
vậy.
Nhưng nàng nhất định từ chối, mỗi lần ta tới gần nàng, ánh mắt của nàng không giống với nữ nhân khác là ngưỡng mộ, xúc động, một lòng hướng về
hoặc cảm mến, mà chỉ có né tránh thôi, trực giác mách bảo ta rằng nàng
muốn chạy trốn.
Tại sao? Cứ lần lượt biến mất trước mắt ta, mà sao cứ mỗi lần ta đều đuổi theo nàng?
Ưu điểm của nàng…hát êm tai khiến ta thích, nhưng khuyết điểm của
nàng…gương mặt xấu xí ấy lại càng làm cho ta khó quên hơn, mỗi lần ta
chìm vào giấc mơ, trong đầu ta không phải là cô gái xinh đẹp gì, mà là
hình bóng của nàng, ngồi trên một đám mây hát cho ta nghe, tự do tự tại
như vậy, vô câu vô thúc, hệt như một tiên nữ.
Nguyện vọng của ta là có thể ngồi bên cạnh nàng, vĩnh viễn được nghe tiếng hát của nàng, cho đến khi thiên hoang địa lão.
*Thiên hoang địa lão: Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.