"Tại hạ là Liên Bình, tổng quản Phủ Khuyết Vương."
"Tổng quản? Thật là trẻ tuổi nha! Ta còn tưởng rằng tổng quản đều là người
bảy tám chục tuổi!" Lý Mạt Nhi không hề hay biết một câu nói của mình sẽ khiến cho nét mặt già nua của Phúc tổng quản ở bên cạnh lập tức chuyển
thành màu đen.
"Trẻ tuổi thì thế nào? Liên Bình là người của Khuyết Vương, nàng nên cách xa hắn một chút để tránh chọc giận tới Khuyết Vương." Hiên Viên Sơ lạnh
lùng ném ra lời cảnh cáo.
"Tại sao ta lại cảm thấy người tức giận là chàng đấy chứ?" Lý Mạt Nhi kỳ
quái nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt mặt mày trở nên hớn hở.
"A. . . . . . Ta biết rồi!"
"Biết cái gì?" Hiên Viên Sơ bị nàng nhìn đến mức có một luồng khí nóng xông lên hai má.
"Biết chàng đây là do ăn . . . . . ." Ánh mắt của nàng xoay tròn đảo qua đảo
lại như tên trộm, nụ cười trên mặt cũng giống như tên trộm.
Hiên Viên Sơ mặt không đổi sắc, thật ra thì trái tim chính là đang bị nhấc lên cao vút.
Để người ta biết hắn đường đường là một nam tử, còn là Đế Vương, lại vì
một Tần Phi khẩn trương ăn giấm, mặt mũi biết để ở chỗ nào?
Thật ra thì trong lòng Lý Mạt Nhi cũng đang nghĩ như vậy, chỉ sợ đây chính
là sức mạnh của tình yêu, thần kinh thô sơ của nàng thế nhưng lại có lúc cẩn thận tỉ mỉ như vậy?
Cặp mắt to tròn của nàng khẽ đảo, mỉm cười nâng chén nhỏ nàng mang từ Ngự
Thiện Phòng tới lên, đưa tới trước mặt Hoàng Đế giống như đang hiến tặng vật trân quý.
"Ăn cái này đi!"
"Đây là cái gì? Tại sao Trẫm chưa từng thấy qua?" Hiên Viên Sơ thở phào một
cái, đồng thời cũng tò mò nhìn chằm chằm vào thứ đặt bên trong chén nhỏ.
"Cái này gọi là dấm táo, ăn vào sẽ kích thích vị giác ( khiến người ta ăn
ngon miệng hơn ) đấy! Ta thấy trên cây táo kết quả rất nhiều lại không
ai hái thật sự rất đáng tiếc, cho nên mới mượn Ngự Thiện Phòng làm cái
này. Ăn xong đảm bảo bữa tối chàng sẽ ăn nhiều thêm một chén cơm!" Lý
Mạt Nhi nói xong còn rất đắc ý.
Mặc dù tài nấu nướng của nàng không giỏi, nhưng mà nàng cũng hiếm khi lại
chịu nguyện ý theo mẹ học làm những món ăn như vậy, lại còn làm được rất tốt, nàng nghĩ đến liền làm thử, khẩu vị giống y đúc mẹ, vừa mới ăn hết một chén to, ít nhiều cũng làm vơi đi nỗi nhớ quê của nàng.
"Ai giúp nàng hái táo?" Vẻ mặt của Hiên Viên Sơ lập tức u ám nghĩ tới "Trọng điểm" .
Người thị vệ họ Vương kia đã sớm bị hắn phái đi trông nom chuồng ngựa rồi, nàng còn có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt sao?
"Yên tâm! Yên tâm! Lần này là ta kêu thị vệ cõng nhau trèo lên hái táo, ta
cũng không có đụng vào ai hết!" Nàng giơ hai tay lên tỏ vẻ trong sạch.
Thật không nghĩ tới hắn lại có thể dễ dàng ghen như vậy, làm cho một Phi tử
như nàng tràn đầy cảm giác thành tựu vừa thấy đắc ý vừa thỏa mãn!
Nghe xong lời giải thích của nàng, lúc này Hiên Viên Sơ mới an tâm bắt đầu cầm lát táo trong chén lên ăn.
"Như thế nào? Ăn ngon không?" Vẻ mặt Lý Mạt Nhi đầy mong đợi.
"Ngon! Chua ngọt ngon miệng, quả thật là kích thích vị giác!" Hắn vừa lòng khen ngợi.
"Hoàng Thượng, có thể để cho Bổn Vương cũng được nếm qua hay không?" Phục
Khuyết không thèm để ý tới điểm tâm nhỏ rực rỡ muôn màu bày trong mâm,
hai con mắt tham lam nhìn chằm chằm chén nhỏ trong tay Hiên Viên Sơ.
"Không thể." Hiên Viên Sơ cực kỳ hẹp hòi xoay người sang chỗ khác, một hơi đem tất cả những lát táo còn sót lại nhét vào trong miệng.
Phục Khuyết không vui, híp mắt mím môi, giọng nói tràn đầy bi thương: "Vậy
tốt xấu gì cũng nên nói cho Bổn Vương cách làm như thế nào, Bổn Vương để cho Liên Bình về nhà học làm theo là được rồi?"
"Cái này cũng đơn giản. Đem qua táo cắt lát, tốt nhất là chọn táo trong mùa
mới đủ ngọt, thêm vào một chút dấm mơ và mật ong còn có nước chanh, nếm
thử thấy hài lòng là được." Lý Mạt Nhi không chút giấu giếm, hướng về
phía Liên Bình hết lòng giảng dạy.
"Tốt lắm, chúng ta trở về cùng làm thử cái này." Phục Khuyết đứng lên, ngay cả chào hỏi cũng không có, nắm tay Liên Bình rời đi.
Xem ra giao tình của hắn và Hoàng Đế cũng không phải là ít, cùng với Liên
Bình lại càng. . . . . ."lấy sâu đo dài", nhướng mày, trực giác vụ án vô cùng không đơn thuần.
Lý Mạt Nhi tự mình nghĩ tới lại buồn cười, đột nhiên ngang hông có một lực mạnh kéo nàng về phía sau, nàng đặt mông ngồi ở trên đùi của Hiên Viên
Sơ, vui vẻ nhìn về phía long nhan đang hết sức thỏa mãn.
"Thích không?" Nàng là muốn hỏi miếng táo hắn đang ăn trong miệng.
"Thích." Hắn là đang nói tới thân người đang ôm trong tay.
"A? Chàng làm sao lại. . . . . ." Trên làn da trắng nõn của nàng lập tức giăng đầy tầng tầng ửng hồng.
Phúc tổng quản khán giả duy nhất ở chỗ này ánh mắt cực kỳ tốt rời khỏi Lũng
Tâm Trai, thậm chí còn thân thiết mang theo tất cả nô tài thị vệ đi ra
ngoài.
Lúc này bên trong Lũng Tâm Trai xuân tình nhộn nhạo, những người không có nhiệm vụ tất nhiên là phải tránh xa rồi.
Thời tiết vào những ngày mùa thu hay thay đổi, ngày hôm qua còn nhìn thấy
mặt trời, hôm nay lại đã nổi gió đổ mưa. Chỉ là mặc cho bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã cũng không giội tắt được lửa nóng kích tình bên trong cửa sổ.
"Ưmh. . . . . . Ừ. . . . . ."
Hiên Viên Sơ ngồi ở đầu giường, cúi xuống giữa hai chân Lý Mạt Nhi, bàn tay
nhỏ bé trắng noãn của nàng giữ chặt bộ vị hình trụ nóng bỏng màu đỏ tía, cái miệng anh đào nhỏ nhắn trên gương mặt đỏ ửng đang cố gắng nuốt nhả
nam căn của hắn.
Tiếng rên ngâm trong phòng đã không còn phân rõ là của hắn hay là của nàng ,
hắn chỉ biết tư vị này thật sự mất hồn giống như là có thể bay lên trời.
"Chàng làm sao lâu như vậy còn không. . . . . ." Nàng nhả vật cứng không thấy mềm đi chút nào ra, oán giận nói.
"Không cái gì?" Hắn khó nhịn hít sâu một hơi, khắc chế bụng dưới.
"Không ra được. . . . . ." Đối thoại lớn mật như vậy dễ dàng có thể khiến cho nàng cả người nóng lên.
"Trẫm muốn ở trong thân thể của nàng. . . . . . xuất ra." Hắn tà nịnh cười một tiếng, ôm thân thể nhỏ bé đặt lên đùi của mình.
Dục vọng thẳng tắp gắng gượng chống đỡ ở khe hở mềm mại, sớm tiếp nhận hắn
hai lần nơi đó đã trở thành một mảnh ướt mềm, khiến cho hắn yên tâm lập
tức đẩy tới chỗ sâu nhất.
"A!" Nàng ôm chặt cổ hắn, vòng eo không tự chủ bắt đầu chuyển động.
Bất luận ban ngày hay ban đêm, hắn đều muốn lôi kéo nàng làm chuyện này,
giống như có một loại mê luyến khó có thể giải thích đối với thân thể
của nàng, nhưng mà nàng không phải là cũng như vậy sao?
Nàng thích cảm giác cùng hắn kết hợp thành một thể, khiến cho nàng cảm thấy
được bản thận được yêu thật sâu, khiến cho nàng cảm thấy ở trên cái thế
giới này nàng thật sự chân chính thuộc về một người nào đó.
Chỉ là. . . . . .
"Vẫn có tâm tư suy nghĩ tới cái khác sao? Như vậy là lỗi của Trẫm rồi. . . . . ." Sắc mặt của Hiên Viên Sơ lộ vẻ bất mãn, sau đó giữ chặt vòng eo
của nàng, bụng dưới và thắt lưng vì đụng chạm mà căng lên, đem thân thể
của nàng lần lượt lấp đầy rồi lại lấy ra.
"A a. . . . . . Thật là tuyệt. . . . . ." Nàng khó nhịn cắn một cái lên bả vai chắc nịch của hắn.
Bụng dưới của hắn chợt căng cứng, cuối cùng dục thú đang không ngừng co rút
trong hoa kính cũng được thỏa mãn hơi chút ngừng lại, làm cho Long tinh ( ‘ tinh dịch ‘ của vua ) nóng bỏng rót hết vào hoa huyệt hết sức mẫn cảm không sót giọt nào, bảo đảm thân thể của nàng vĩnh viễn nhớ rõ nhiệt độ và mùi của hắn.
Không biết qua bao lâu, Hiên Viên Sơ nằm nghiêng ở trên giường cuối cùng cũng cảm thấy thiên hạ trong ngực đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, hô hấp cũng
dần dần ổn định, lúc này mới đứng dậy đốt một chút hương giúp nàng ngủ
ngon hơn.
Sau khi hắn mặc quần áo xong xuôi, liền từ từ dạo bước rời khỏi nội thất, đi tới phòng khách nhỏ ở bên ngoài.
"Phúc Toàn." Hắn trầm thấp kêu lên một tiếng, Phúc tổng quản lập tức đi vào.
"Bẩm Hoàng Thượng, Công Chúa Vĩnh Lạc xin đợi ở Ngự Hoa Viên đã lâu." Phúc tổng quản nhẹ giọng nhắc nhở.
"Vậy còn không mau thay Trẫm chuẩn bị." Khóe miệng Hiên Viên Sơ hàm chứa nụ
cười lười biếng, ánh mắt quét nhanh nội thất một cái.
Trong nội thất, trầm hương lượn lờ, người lẽ ra nên ngủ say đã từ từ mở mắt, trong mắt hoàn toàn không có ý buồn ngủ.
Một ngày kia bầu trời cuối cùng cũng trong xanh, người tận hưởng ánh nắng mặt trời mùa thu để phơi nắng mắt mở không ra.
Bên trong Thái Y Viện, Lý Mạt Nhi đi theo phía sau mông Hạ thái y, kiểm tra một đống dược liệu được phơi nắng ở trong cái sàng. Ở trong Thái Y Viện hình ảnh này đã cói như không thấy gì, kể từ sau khi Lý Mạt Nhi truyền
dạy y thuật thần kỳ kia, bóng dáng của nàng liền thường xuyên xuất hiện ở đây, cho dù là sau khi nàng được sắc phong làm Đế Phi cũng không hề có
chút lạnh nhạt đối với Thái Y Viện.
Nàng không tập luyện y thuật, đến chỗ này chỉ thuần túy là tìm người nói chuyện, người kia chính là Hạ thái y.
Hạ thái y chu du khắp cả nước, học vấn và hiểu biết đều rất lợi hại , lại
còn rất thích nói chuyện xưa, mỗi lần nàng đều nghe rất say sưa ngon
lành, quan trọng hơn là, Hạ thái y đối đãi với nàng giống như gia gia
đối với cháu gái, hết mực thương yêu không nói, người còn là người duy
nhất sẽ mỉm cười khi nghe nàng nói xấu Hoàng Đế nữa! Không giống như
những người khác, không phải bị sợ đến tè ra quần, thì chính là chuẩn bị mắng nàng cẩu huyết lâm đầu [1].
[1]: Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính
trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được
dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống
như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống
đỡ, bất lực không làm gì được.
Cho nên mới nói, nàng thích Hạ thái y, tại thời điểm Hiên Viên Sơ bận rộn,
nàng nhàn rỗi không chuyện gì sẽ chạy tới nơi này lưu lại. Gần đây, nàng thường xuyên tới nhiều hơn.
Lý Mạt Nhi khe khẽ thở dài, giúp Hạ thái y đem một vài dược liệu đã được
phơi khô đưa tới dược phòng nơi chuyên bảo quản dược vật, hiện tại ở chỗ này chỉ có hai người bọn họ.
"Mạt Nhi, con có tâm sự sao?" Hạ thái y đang phân loại dược liệu cho ổn thỏa thì đột nhiên mở miệng.
Lý Mạt Nhi ngây ngốc đứng ở bên cạnh hắn thoáng sửng sốt một chút, gượng
cười nói: "Nào có? Ngày nào con cũng nhàn rỗi như vậy, sao có thể có tâm sự gì chứ."
"Là Hoàng Thượng sao?" Hạ thái y hiển nhiên không tin nàng.
"Gia gia, người nói xem, con có phải là rất không biết tự lượng sức mình hay không? Con sao có thể dám hy vọng xa vời hắn vĩnh viễn chỉ thích một
mình con chứ? Đây căn bản là chuyện không thể nào nha!" Lý Mạt Nhi gảy
gảy dược liệu đã phơi khô câu được câu không, trên khuôn mặt đỏ ửng hiện lên một chút thương cảm.
Nàng biết Tả Tướng đã tìm được Công Chúa Vĩnh Lạc của tiền triều, cũng biết
Công Chúa đã sớm gặp Hiên Viên Sơ, còn một lòng hướng về hắn, cũng có ý
đồ muốn lấy kết thân hóa giải ân oán hai triều.
Nàng cũng biết, Hiên Viên Sơ chưa từng cự tuyệt tâm ý của Công Chúa.
Nàng thường xuyên đi tới Thái Y Viện giết thời gian, cũng là bởi vì thời
gian Hiên Viên Sơ xuất hiện ít đi, hắn đi nơi nào, làm cái gì, ở chung
một chỗ với ai, nàng đều không có mở miệng hỏi tới, mà hắn cũng chưa
từng giải thích. Nhưng nàng vẫn là từ trong miệng của những cung nhân
nhiều chuyện biết được, thời điểm hắn xa lánh nàng vẫn luôn cùng Công
Chúa ở chung một chỗ.
Nàng không tức giận, chỉ là có chút khổ sở mà thôi.
Nàng và hắn đã từng ước định, hắn quên rồi sao?
"Nha đầu." Hạ thái y thỉnh thoảng sẽ kêu nàng như vậy, nàng dĩ nhiên sẽ không để ý.
"Hả?" Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Nhưng mà nếu hắn không làm được, con lại chịu không được, có từng nghĩ tới muốn rời khỏi nơi này hay không?"
Lời này Lý Mạt Nhi nghe có chút kinh ngạc, chỉ là suy nghĩ một chút lời này từ trong miệng Hạ thái y luôn thương yêu nàng nói ra, giống như cũng
không phải là quá kỳ quái.
"Đúng, con đã nói qua với hắn, nếu hắn có. . . . . . người khác, thì phải để cho con đi." Tim của nàng đau quá!
"Có thật không? Hắn đã đồng ý?" Lần này đổi lại là Hạ thái y kinh ngạc.
"Hắn sao lại không đồng ý chứ? Hắn cũng đã có người mới, còn tiếp tục giữ
lại người cũ xấu xí muốn chết như con chẳng phải là chướng mắt sao? !"
Nàng hít sâu một hơi, đem nỗi nghẹn ngào vừa tới miệng nuốt về trong
bụng.
"Nha đầu, gia gia không cho phép con nói mình như vậy!" Nét mặt già nua nghiêm túc thoáng qua một tia đau lòng.
Trong lòng Lý Mạt Nhi càng thêm khổ sở, nháy mắt mấy cái, miễn cưỡng lên tinh thần mà nói: "Gia gia, người không phải là thần y sao? Không bằng người suy nghĩ một chút xem làm sao chữa trị cho gương mặt này của con đi?"
"Nha đầu, con thật sự muốn thay đổi gương mặt sao?" Nhìn dáng vẻ Hạ thái y cực kỳ khó xử.
Dĩ nhiên là khó xử rồi, ở niên đại này lấy đâu ra công nghệ cao mà thay
đổi gương mặt chứ? Coi như Hạ thái y cố ý muốn làm, cũng phải cần nàng
nuốt một chút tiên đan diệu dược làm chuột bạch thí nghiệm, nàng mới
không dám nha!
"Con chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, gia gia người đừng làm thật. Gương
mặt này con nhìn đã quen rồi, nếu thật phải đổi con vẫn còn không nỡ!"
Nàng vừa nói vừa vuốt da mặt của mình.
Trước kia nàng là hận không thể nào đổi gương mặt không sai, bất quá về sau
cùng Hiên Viên Sơ ở chung một chỗ, nàng lại rất vui mừng vì có gương mặt này xem như là chứng minh hắn thích thật sự chính là con người này của
nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có gương mặt xấu cũng không có gì không tốt.
"Mạt Nhi cô nương nói rất đúng." Bỗng nhiên một giọng nam ôn hòa chen vào
giữa hai người, người tới chính là Thanh Chí đang cầm một cái sàng màu
đỏ tiến vào.
"Thanh Chí, miệng của ngươi ăn mật rồi hả ? Lại nói chuyện ngọt như vậy!" Lý
Mạt Nhi cười hì hì nhìn thiếu niên đem phụ tử để xuống.
"Tại hạ xác thực là vừa mới ăn điểm tâm Mạt Nhi cô nương mang tới, mùi vị
rất tốt." Trên khuôn mặt trắng nõn của Thanh Chí hiện lên một chút ửng
đỏ, thật là một thiếu niên dễ dàng xấu hổ.
Ở dưới sự kiên trì của Lý Mạt Nhi, người bên trong Thái Y Viện vẫn là
giống như lúc đầu gọi nàng như vậy, tránh khỏi mở miệng một tiếng Mạt
Phi Nương Nương làm cho nàng cả người không được tự nhiên.
"Đúng rồi! Những thứ đó không phải là các ngươi đều đã ăn hết rồi chứ? Có để
lại cho gia gia một chút hay không?" Hôm nay nàng chính là đặc biệt làm
một hũ dấm táo mang tới cho bọn họ đánh giá.
"Đương nhiên là có để lại. . . . . . một chút, hình như còn dư lại không tới
nửa miếng táo." Thanh Chí cười đến vô cùng xấu hổ, Hạ thái y lập tức
liếc xéo hắn một cái.
"Mấy thằng nhóc này!" Hạ thái y thở phì phò trợn mắt.
"Thật sự ăn ngon như vậy sao? Vậy gia gia lần này ăn không đủ cũng không sao, Mạt Nhi lần tới làm nhiều hơn một chút cho người, hiện tại người tạm
tha cho Thanh Chí bọn họ đi." Lý Mạt Nhi cực kỳ đắc ý vỗ vỗ bả vai của
Thanh Chí, trên mặt người nọ lại nổi lên một tầng ửng đỏ, sau đó chạy
tóe khói ra ngoài.
"Hắn chạy đi đâu vậy?" Nàng khó hiểu nhìn bóng lưng Thanh Chí thoáng cái đã biến mất.
"Nha đầu, lần sau con cũng đừng cùng nam tử kề vai sát cánh, sẽ khiến cho người ta bàn tán." Sắc mặt Hạ thái y lộ vẻ khó xử.
"Kề vai sát cánh gì chứ? Con cũng chỉ là vỗ vỗ hắn mà thôi." Nàng bĩu môi rất uất ức.
"Không nói đến người khác, cái này nếu để Hoàng Thượng thấy được. . . . . ."
"Hắn ư, chỉ sợ sẽ không để ý thôi." Nàng ngượng ngùng muốn đi tới cửa, Hạ thái y liền ngăn nàng lại.
"Nha đầu, nhớ kỹ một câu của gia gia. Ở đáy lòng của gia gia, ai cũng không xứng với con...con chớ coi thường mình, biết không?"
"Biết! Cũng biết gia gia người là tốt nhất!" Lý Mạt Nhi chợt ôm Hạ thái y một
cái sau đó buông ra, trong ánh mắt sáng ngời có chút nước mắt.
"Nếu như con thật sự có thể rời khỏi nơi này, nhất định cầu xin Hoàng thượng để cho con mang theo người cùng nhau rời đi, cũng không biết gia gia
người có chịu đi theo con không mà thôi?"
"Dĩ nhiên chịu! Mạt Nhi đi đến đâu, gia gia ta liền đi theo con đến đó!" Hạ thái y nói xong cũng có chút kích động.