Thiên Bảo năm thứ mười sáu, Hoàng đế Phục Thiên nước Vị tàn bạo bất nhân, cả
ngày đắm chìm trong nữ sắc, bỏ bê quốc sự, lại đối với dân chúng thu
thuế nặng nề, cộng thêm hạn hán đã lâu không mưa, đời sống nhân dân càng thêm khó khăn, kêu ca nổi lên khắp bốn phía. Nhưng bên trong hoàng cung Phục Thiên vẫn tiếp tục ca hát hàng đêm, Hoàng Hậu dịu dàng khuyên can
lại bị Phục Thiên đày vào lãnh cung, trung thần họ Ô dũng cảm can gián
cũng không nói được phải chết già. Cuối cùng Phục Thiên bởi vì tin vào
những lời gièm pha của sủng phi, đem Hữu Tướng Lý Mộc người được lòng
dân chém đầu răn chúng. Đến lúc này, đã hoàn toàn làm mất lòng dân. Ba
tháng sau, Tướng quân Hiên Viên quanh năm đóng ở biên quan thành Thục
bỗng nhiên lãnh binh tạo phản, nước Vị lâm vào nội loạn.
Hiên Viên gia mấy đời đều là danh tướng của nước Vị, Hiên Viên Sơ lại là con cháu xuất sắc nhất trong các đời của gia tộc Hiên Viên từ trước tới
nay, hắn không chỉ dũng mãnh thiện chiến mà còn tinh thông mưu lược, năm mười lăm tuổi, đã đi theo phụ thân nghênh chiến hàng loạt các cuộc xâm
lược của nước Trạch Uyển, vận dụng cơ trí hơn người đẩy lui đại quân
Trạch Uyển, bảo vệ được ranh giới biên cương phía Tây Bắc của nước Vị.
Năm năm sau, hắn thay mặt phụ thân xuất chinh tới phía Nam nước Vị đối
phó với Man Tộc đang rục rịch chuẩn bị phản loạn, không tới bảy ngày lấy trí tuệ đối đầu với quân địch, đã khiến Man Tộc lần đầu tiên chấp nhận
kết minh với nước Vị, trận chiến lần này tất nhiên đã khiến cho danh
tiếng của Hiên Viên Sơ càng ngày càng lan truyền nhanh hơn, được ngự ban áo giáp bạc, đồng thời được phong làm Ngân Kỵ Tướng Quân, đây chính là
vị Tướng Quân trẻ tuổi đầu tiên trong lịch sử của nước Vị từ trước tới
nay.
Cũng bởi vì đại gia tộc Hiên Viên lớn mạnh như vậy cũng thần phục quốc gia,
cho nên khi Hiên Viên Sơ không hề báo trước đã tạo phản lại càng làm cho người ta khó có thể tin nổi.
Có lẽ Hoàng Đế Phục Thiên quả thật là bị người người oán trách, trong
khoảng thời gian ngắn ngủi không tới một tháng, quân lính của Hiên Viên
Sơ đã từ thành Thục lên đường thuận lợi tấn công vào Hoàng Thành Thiên
Kinh.
Trong Hoàng Cung, Phục Thiên đến lúc này mới cảm thấy kinh hoàng, hoảng hốt
phái Ngự Lâm Quân xuất cung chống cự, nhưng mà Ngự Lâm Quân quanh năm
không được chỉnh đốn làm sao có thể ngăn cản được đội quân tinh binh
dưới trướng Hiên Viên Sơ đã trải qua kinh nghiệm thực chiến ở chiến
trường? Chỉ mới đánh một trận quân lính đã tan rã. Hơn nữa, ngay cả
"Khuyết Vương" Phục Khuyết người được gọi là Vương Gia nhàn hạ và các
trọng thần, danh tướng cũng cùng với Hiên Viên Sơ trong ứng ngoài hợp,
thế là quân phản loạn dễ dàng đánh chiếm Hoàng Cung, Phục Thiên và sủng
phi không kịp chạy trốn bị giết chết trong tẩm cung.
Thiên thời, địa lợi cộng thêm nhân hòa, Hiên Viên Sơ vừa mới 25 tuổi có thể
nói là không cần tốn nhiều sức lực đã đăng cơ làm tân Hoàng Đế Uy Vũ,
quốc hiệu không thay đổi, Hoàng Thành Thiên Kinh không thay đổi, năm đầu tiên Hoàng Đế mới lên ngôi lấy tên là Khánh Bình.
Cùng lúc đó, chúng thần rối rít tỏ thái độ quy phục, thế là trong triều đình quan lại khác biệt nhau không lớn, tân Hoàng Đế cố gắng nhanh chóng
tiến hành cải cách sửa đổi, cho tới nay Khánh Bình năm năm, nước Vị cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh quốc sự bị quên lãng, dân chúng lầm than khốn khó, chuẩn bị nghênh đón một thời đại hoàng kim xa cách đã lâu.
Chỉ là Hiên Viên vương triều hưng thịnh nhưng vẫn còn tồn tại mối nguy hiểm ngầm.
Tục truyền, trước khi Tân Đế vào tới lãnh cung Hoàng Hậu Đông Vân của tiền
triều đã uống thuốc độc tự vẫn, nhưng mà Công Chúa Vĩnh Lạc cùng nàng
sống nương tựa lẫn nhau và lão thái giám hầu hạ các nàng đã biến mất
không thấy tung tích.
Lúc ấy, Vĩnh Lạc đã gần 13 tuổi, thái giám tuổi tác cũng đã cao, đúng ra sẽ không thể đi xa mới phải, nhưng năm năm qua, tin tức về một già một trẻ này vẫn mờ mịt không có dấu vết, ngược xuôi khắp cả nước cũng đều tìm
không ra tung tích của bọn họ.
Đứa con còn sót lại của tiền triều vốn luôn là một cái gai trong tim của Đế Vương tân triều, tuy rằng chỉ là tiểu công chúa, lẽ ra cũng không có
nhiều bản lĩnh để nghiêng trời lệch đất gì, nhưng mà đột nhiên biến mất
không dấu vết như vậy không tránh được khiến cho lòng người hoài nghi.
Chỉ tiếc là Tân Hoàng coi như muốn bỏ cây gai này cũng không thể nào nhổ nó lên được, bởi vì từ sau khi Hoàng Hậu tiền triều vào ở trong lãnh cung, trừ những người hầu hạ ở bên ngoài, cũng không có người nào khác gặp
qua diện mạo của Công Chúa, cho dù đã từng thấy qua cũng chỉ nhớ được là nàng thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu thân, là một mỹ nhân chuẩn mực, trừ lần
đó ra, thật sự là không hề có chút manh mối nào để lần theo.
Công Chúa Vĩnh Lạc mất tích làm cho người ta không thể không phỏng đoán,
chưa biết chừng ở nơi nào đó thật sự còn có một vài dư đảng trung thành
với Phục Thiên vẫn còn kéo dài hơi tàn, chờ cơ hội lật đổ tân triều, mà
trong người Công Chúa Vĩnh Lạc lại chảy dòng máu của tiền triều, đây
chính là hậu thuẫn tốt nhất của bọn họ. Chắc hẳn là như vậy, Tân Hoàng
nhất định sẽ không thể buông tha việc lùng bắt cái Công Chúa đầy tính uy hiếp này. ". . . . . . Theo ta nghĩ, vị công chúa này phải là lăn xuống sơn cốc sau đó đụng vào cây, đầu mất trí nhớ sau đó bị người ta lượm về làm dưỡng nữ hoặc là cái gì đó, tóm lại là làm người bình thường mấy
năm xong sẽ có người chuyên làm chuyện xấu đến gần nàng, nói cho nàng
biết thân phận thật sự của nàng, sau đó tiến hành các kế hoạch báo thù
liên tiếp, khiến cho Hoàng Đế mệt mỏi phải bỏ chạy khắp nơi, đến cuối
cùng nàng cũng phát hiện mình là bị người xấu lợi dụng, lương tâm cắn
rứt, quá tức giận nên đã cùng với kẻ chuyên làm chuyện xấu kia ngọc nát
đá tan ──"
Trên xe bò, cô gái quơ tay múa chân kể chuyện, giọng nói mềm mại tinh tế cực kỳ sinh động hoạt bát, nét mặt của ông lão điều khiển xe bò đang ngồi
ngay bên cạnh cũng tràn đầy nụ cười hiền lành.
Từ bóng lưng nhìn qua, thân hình của cô gái cực kỳ mảnh khảnh, xem ra chỉ
là một thiếu nữ khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi mà thôi. Trên người
nàng mặc một bộ quần áo bằng xa tanh màu xanh lá, kiểu dáng trang nhã
không có gì đặc biệt, chỉ có điều hiện tại đang là ngày hè chói chang
ngược lại nhìn nàng như vậy cảm giác có vài phần mát mẻ, rất thoải mái.
Tóc của nàng đen nhánh mượt mà, kéo dài đến eo, nhưng cách cột tóc kiểu này thì quả thật là chưa từng thấy qua, trên đầu không hề có châu báu trang sức gì, chỉ đơn giản là tết tóc thành vô số bím tóc, sau đó cột lại ở
phía sau bằng một sợi tơ màu đỏ, hai cái đuôi nhỏ màu đỏ cứ đung đưa
trong gió, cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Bởi vì nàng rất đặc biệt, cho nên trên con đường chiếc xe bò chạy thẳng về
hướng Hoàng Thành không tránh được việc có mấy tiếng la hét hoảng sợ
liên tục truyền tới.
"Hét cái gì mà hét? Ban ngày gặp quỷ à!" Cô gái trừng mắt tức giận, thế nhưng lại dọa cho một đứa trẻ trên đường phố bật khóc.
"Nha đầu, mặc kệ bọn họ, cha luôn xem con là người xinh đẹp nhất!" Ông lão
cầm roi quất vào con bò già ở phía dưới, tay không cầm roi thì thương
tiếc xoa xoa đầu của con gái.
"Cha, xem ra con mắt của cha gần đây không dùng được nữa rồi !" Cô gái bĩu
môi mếu máo, mặc dù trên tay không có gương, nhưng nàng chỉ cần đưa tay
sờ lên mặt của mình, thì cũng biết rõ ở trên đó có một vết bớt màu đỏ
rất lớn chiếm cứ gương mặt của nàng, khiến cho nàng trừ miệng, cằm và má phải ra, thì tất cả đều bị vết bớt cổ quái màu đỏ thắm kia che phủ.
Mặc dù con mắt của nàng lớn, mũi lại thẳng, miệng lại nhỏ, nhưng tất cả đều không thể đấu lại với cái bớt xấu xí kia. Nhìn ngang nhìn dọc, nàng vẫn là cô gái xấu xí.
"Nha đầu, chuyện xưa mà con kể lúc nãy nghe rất được? Nghe rất có hứng thú." Ông lão rõ ràng là đang nói sang chuyện khác.
"Là con tự bịa ra đó!" Cô gái ngửa mặt lên cười lanh lảnh, vẻ mặt rất hài lòng.
Ông lão lắc đầu một cái, cười nói: "Nhìn con kìa! Thật có sáng tạo . . . . . . Cái đó, lần trước con nói là sáng tạo hay là cái gì ấy nhỉ?"
"Sáng ý." Cô gái nói.
"Đúng! Sáng ý! Chuyện xưa này nếu như thật sự có thể viết thành sách nhất định là có thể bán lấy tiền rồi!"
"Dĩ nhiên là có thể bán rồi! Chuyện xưa chính là luôn quanh co ly kỳ như
vậy, chín cong mười tám quẹo mới ăn khách còn được trầm trồ khen ngợi
nữa! Mặc dù cẩu huyết, thế nhưng ai mà chẳng càng mắng lại càng thích
xem đúng không? Chỉ là nói đến viết sách, con còn phải luyện chữ trước
đã. Ôi! Phải làm như vậy thôi!" Hai mắt của cô gái tỏa sáng, vỗ tay,
kiêu ngạo mà nâng bàn tay lên trước khuôn mặt đỏ: "Chờ con luyện chữ
thật tốt, con sẽ dựa vào việc viết sách để nuôi cha và mẹ, chúng ta cũng không cần khổ cực như vậy nữa rồi!"
"Không khổ cực! Làm sao lại khổ cực chứ? Kể từ khi con làm cái đó phối gì đó, phối . . . . . ." Ông lão cau mày suy tư.
"Phối đồ." Cô gái thay cha nói.
"Đúng vậy! Việc đó của con tạo ra thành tựu lớn như vậy, giúp cho tiệm vải
của chúng ta nhận hàng cũng nhận không hết nữa! Chẳng phải là thiên kim
nhà nào cũng muốn tranh nhau để được con trang điểm mặc trang phục giúp
hay sao? Nhiều người đều là nhờ vậy mà tìm được lang quân như ý, cứ ba
ngày hai bữa lại mang bao tiền lì xì đến đưa cho chúng ta! Nếu không
phải nhờ con, ta với mẹ con làm sao lại được hưởng phúc nhàn rỗi yên
tĩnh như thế chứ?"
"Nhưng mà bây giờ con lại bị gọi vào cung phục vụ Hoàn phì Yến gầy rồi, cha
mẹ, các người phải làm sao đây?" Mặt đỏ mới giãn ra đã nhíu lại.
"Hoàn phì Yến gầy?"
"Ách, con nói là Quý Phi mỹ nhân."
"Hiện tại trong cung chỉ có mỹ nhân, Hoàng Thượng còn chưa có lập phi, vào
cung cũng đừng gọi sai, gọi sai sẽ bị chém đầu, cũng đừng giống như lúc
còn ở nhà mình không có quy củ như vậy . . . . . ."
"Biết, biết, những lời này con đều đã thuộc rồi !" Cô gái không kiên nhẫn bĩu bĩu môi.
"Dù sao vào cung rồi phải ngoan ngoãn, cái gì cũng đừng lo lắng, càng không thể ầm ĩ đòi rời cung, cứ ở đấy yên tâm kiếm ngân lượng đi, cha mẹ cũng sẽ an tâm ở nhà chờ con trở về. Quan gia không phải đã nói rồi sao, có
thời gian nghỉ ngơi mà, chúng ta đang ở trong thành Thiên Kinh, còn sợ
đường về nhà xa hay sao? Hơn nữa, nói không chừng con ở trong cung cảm
thấy thú vị, tới lúc mỹ nhân muốn cho con trở về, con còn không muốn ấy
chứ."
"Con mới không như vậy!" Cô gái cao giọng thét lên một tiếng, sau đó lại
nặng nề thở dài: "Aiz, người sợ nổi danh heo sợ mập [1], cái này chính
là nói con đó!"
[1] : Heo mập đồng nghĩa với việc sẽ bị đem đi thịt, người sợ nổi danh cũng có nghĩa tương tự như vậy.
"Người sợ nổi danh heo sợ mập. . . . . . Lời này của con nói thật là hay! Nha
đầu, con không thể viết chữ thật là đáng tiếc. . . . . ."
"Cha, con không phải là không thể viết, mà là viết sai vài nét mà thôi, có
được không?" Cô gái ưỡn ngực nhỏ bằng phẳng, không cam lòng đứng lên kêu gào.
"Được, được, được."
"Dù sao con cũng không hề muốn đi vào cái Hoàng cung gì đó đâu! Con chỉ
muốn lưu lại bên cạnh cha mẹ để chăm sóc hai người mà thôi!" Cô gái bĩu
môi oán trách.
"Cha cũng không hề muốn rời xa con, chỉ là chúng ta làm sao có thể đối nghịch với người trong cung chứ?"
". . . . . ." Tiểu nha đầu hừ nhẹ mấy tiếng.
"Nha đầu, ngươi nói cái gì?" Ông lão dựa lại gần một chút.
"Không có việc gì, không có việc gì. Con ở trong hoàng cung nhất định sẽ chăm
chỉ luyện chữ , như vậy đến lúc xuất cung vừa vặn có thể đem những gì
tận mắt chứng kiến ở trong cung viết thành sách bán lấy tiền, còn có thể viết thơ tặng cho cha mẹ!"
Nét mặt ông lão cứng đờ, chậm rãi mở miệng nói: "Cha cũng không biết nhiều
chữ lắm, nha đầu, con cứ vẽ hình minh họa là được rồi."
"Cha, tại sao con cảm thấy giống như là cha đang chê chữ con xấu xí vậy?" Cô gái chau mày, vẻ mặt hoài nghi.
"Ách, vậy ư? Sao lại như vậy được chứ?" Ánh mắt của ông lão lưỡng lự không chắc.
"Hừ! Mặc kệ, con nhất định muốn luyện chữ, nếu không với khuôn mặt này của
con còn có thể làm được việc gì chứ, chỉ có ở nhà viết sách là thích hợp nhất thôi, có phải không?"
"Nha đầu ngốc, con đừng quên con còn phải lập gia đình nữa nhé!" Ông lão mỉm cười lắc đầu.
"Lập gia đình? Cha, người đang nói giỡn đúng không? Cái khuôn mặt này của
con, chỉ có người mù mới nguyện ý muốn cưới mà thôi!" Thực ra cô gái còn cảm thấy ghét bỏ khuôn mặt xấu xí của mình hơn bất kì ai khác.
"Sao con lại nói những lời ngu ngốc như vậy chứ? Nha đầu, con ngoan ngoãn
như thế, hiếu thuận như thế, ông trời nhất định sẽ cho con một mối nhân
duyên tốt."
"Con thì có chỗ nào hiếu thuận chứ? Con không hiếu thuận chút nào cả . . . . . ." Cô gái cúi đầu nhỏ xuống, nước mắt đột nhiên dâng đầy trong hốc
mắt.
"Aiz, sao vậy nói khóc liền khóc vậy à? Hiện tại như vậy là vì không muốn rời xa cha mẹ sao? Trước đây không phải còn rất hài lòng vì được các mỹ
nhân khen ngợi hay sao? Khó trách người ta lại nói tâm tư của nữ oa nhi
rất khó đoán, quả thật là nói không có sai mà. Có lúc cha mẹ thật sự
cũng không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của con đang suy nghĩ cái gì nữa.
Nhưng mà nha đầu à, con phải nhớ, ta và mẹ con nói con hiếu thuận, thì
chính là con hiếu thuận! Biết không?"
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái mới ngẩng lên, lộ ra hàm răng xinh đẹp, nói: "Dạ, biết ──"
"Chao ôi! Cám ơn trời đất, cái xe bò này cuối cùng cũng đưa chúng ta tới nơi rồi!"
Tiếng thét chói tai vang lên ngắt lời cặp phụ tử tình thâm đang ngồi trên xe
bò, hai người đồng thời ngước mắt nhìn sang bên cạnh, hóa ra đã đến
hoàng cung rồi.
Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra nơi này chỉ là một góc nhỏ của cửa hông
trong hoàng cung mà thôi, vào trong đấy rồi không biết còn phải đi bao
lâu nữa mới có thể tới được chỗ ở của Hoàng Đế!
Người dân bình thường giống như Lý Mạt Nhi, cho dù có được gọi vào trong cung để phục vụ hoàng thân quốc thích đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể đi vào từ cửa chính, chỉ có thể tự mình đi vào từ cửa thành giống như vậy
mà thôi, sau đó sẽ có cung nhân tiếp ứng dẫn vào cung.
Cho nên, lúc này nhìn ngang qua cửa gỗ rắn chắc ở bên cạnh ngoại trừ hai
thủ vệ đang đứng gác, còn có một tiểu cung nữ mồ hôi đầm đìa. "Không
nhìn thấy ta phải đứng phơi nắng dưới trời cũng sắp thành củi khô luôn
rồi sao, vậy mà còn bắt ta phải đứng chờ ở chỗ này lâu như thế!" Cung nữ mất hứng dậm chân một cái, đi tới phía trước.
Xe bò đương nhiên có hơi cao một chút, cung nữ giương mắt lên lườm nguýt,
vừa vặn đối diện với khuôn mặt tròn đỏ ửng không chút biểu cảm, cung nữ
thình lình hét to một tiếng sau đó liên tiếp lùi về phía sau, nếu không
phải nhờ có một thủ vệ tiến lên đỡ nàng, chỉ sợ nàng đã sớm té ngã trên
mặt đất rồi.
"Thật ồn ào." Cô gái đối với chuyện này dường như đã
sớm quen thuộc từ lâu rồi, chỉ hời hợt hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục
ngoáy ngoáy lỗ tai sau đó từ trên xe bò nhảy xuống.
"Cha, người mau trở về đi thôi, đi ngay bây giờ, lúc về tới nhà cũng vừa vặn
kịp lúc cùng mẹ ăn cơm trưa đấy!" Lý Mạt Nhi vừa nói vừa vận động gân
cốt đã cứng ngắc.
"Được, được, vậy con phải sống thật tốt nhé, nhớ phải ngoan ngoãn. . . . . ."
Ông lão điều khiển xe bò quay đầu trở về, nhưng vẫn không nhịn được
ngoái đầu lại nhìn con gái mấy lần.
"Cha yên tâm, con sẽ nhanh chóng viết thư cho cha." Cô gái ôm túi đồ nhỏ liên tục bảo đảm.
"Vẽ tranh minh họa thôi cũng được rồi." Ông lão nghiêm túc dặn dò.
Cô gái liếc mắt, đưa tay vỗ vỗ cái mông của con bò già, lúc này mới lưu luyến tiễn bước cha già.
Đợi xe bò càng lúc càng xa, nàng mới xoay nhẹ mũi chân quay người lại, trực tiếp đi thẳng về phía cửa thành.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Sắc mặt cung nữ trắng bệch, nâng tay lên run
rẩy chỉ về phía trước, giống như không thể tin nổi người nàng phải đón
lại chính là cái người ở trước mắt này, một cô gái xấu xí còn thua nàng
tới mấy tuổi.
"Ta chính là Lý Mạt Nhi ở tiệm vải của lão Lý. Ngươi chính là người mà các
Mỹ Nhân phái tới đón ta sao?" Sắc mặt Lý Mạt Nhi vẫn bình tĩnh đi về
phía trước rồi dừng lại, nhưng lại càng dọa cho cung nữ hoảng sợ nhảy
dựng về phía sau.
"Là ngươi? Sao có thể chứ?"
"Ta làm sao lại không thể?"
"Ngươi như thế. . . . . . Như thế. . . . . ." Tiểu cung nữ giống như đang suy
nghĩ phải nói chuyện như thế nào mới không làm người khác bị tổn thương.
"Xấu xí như thế đúng không?" Ngược lại Lý Mạt Nhi nói chuyện rất gọn gàng dứt khoát.
"Ta chưa nói gì cả. . . . . ." Ánh mắt của tiểu cung nữ không ngừng đảo qua đảo lại.
"Hãy tin ta, nhìn ta nhìn vẫn vui tai vui mắt hơn ngươi rất nhiều, không tin ngươi thử hỏi hai vị tiểu ca ca này xem." Lý Mạt Nhi chỉ vào hai gã thủ vệ gác cửa.
Chỉ thấy hai nam tử trẻ tuổi ngẩn người, nghiêm túc quan sát Lý Mạt Nhi và
cung nữ, cuối cùng đúng là không hẹn mà cùng nhau dứt khoát gật đầu.
"Ta...làm sao có thể đem ta so sánh với người xấu xí chứ? Điều này sao có thể?" Tiểu cung nữ bất mãn thét chói tai.
"Không phải là nói ngươi xấu xí hơn ta, ngươi làm sao có thể xấu xí hơn cả
khuôn mặt đỏ thẫm căng phồng của ta chứ? Ta dám cam đoan, trong thiên hạ cũng chỉ có Quan công mới có thể thắng ta!"